"Ta không biết chữ
a!" Vẻ mặt ta bi phẫn từ trên kệ gỗ rút ta một quyển sách, thuận tay mở
ra, chăm chú nhìn những chữ nhỏ li ti ở trên trang giấy mà đau cả đầu, đang xoa
trán rối rắm, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Thần Quân vang lên bên tai, cả
kinh tay ta run lên, suýt nữa làm rơi quyển sách kia xuống đất.
"Thần Quân, sư phụ!" Ta quay đầu, quan sát
xung quanh vẫn chưa phát hiện tung tích của Thần Quân, chẳng lẽ là ta suy nghĩ
nhiều nên xuất hiện ảo giác? Nhưng mà khi tầm mắt trở xuống nhìn quyển sách
kia, thì thanh âm của Thần Quân lại vang lên, "Cốc thần bất tử, thị vị huyền tẫn. Huyền tẫn chi môn, thị vị thiên đích căn.
Miên miên nhược tồn, dụng chi bất cần. . . . . ."[1]
Ta hơi hơi ngây người,
sau một lát liền phát hiện manh mối trong đó. Ta nhìn thấy chữ không giống
nhau, giọng nói của Thần Quân cũng không giống nhau. Nghĩ đến đây có phải làm
là một loại tiên pháp, có thể biến chữ thành âm, khiến cho ta có thể hiểu rõ
trong mấy cuốn sách này đang giảng cái gì, xem ra Thần Quân sư phụ tuy rằng lộ
rõ không quan tâm đến phản ứng của ta, nhưng mà nhiều hay ít gì cũng có suy
nghĩ cho ta. Chỉ là những thứ trong sách này nói thì ta chưa bao giờ nghe, cho
dù câu chữ kia một lần rồi lại một lần quanh quẩn ở bên tai, như ý nghĩa của nó
thì ta không thể giải thích, đành phải trả nó lại chỗ cũ, rồi lại rút một quyển
khác ra.
Lần này thì nghe hiều
được đôi chút, nói chung là Ngũ Hành tương khắc thủy hỏa bất dung, có lẽ là nội
dung khác nhau, giọng nói của Thần Quân nghe cũng không đến nỗi quá nghiêm túc,
nhưng mà cứng nhắc như cũ không thú vị tý nào, sau khi ta lật vài tờ cảm thấy
đần độn vô vị, lại đem nó trả trở về, lại chọn một quyển khác lấy ra.
Cái này giảng về phương
pháp tu hành, pháp thuật bậc cao, ta nghe xong như lọt vào trong sương mù, chỉ
đành phải nhét nó về chỗ cũ. Mấy cuốn sau đó nói về thái cực bát quái, luyện
khí, chế đan…, cao thâm bí hiểm, tối nghĩa khó hiểu, những từ ngữ này ta căn
bản chưa bao giờ nghe nói qua, càng chưa nói tới hiểu rõ chúng, như thế lật
nhiều quyển sách cũng điều như vậy, ta vạn phần nhụt chí, tùy ý lục lọi ở trên
giá sách, chỉ mong có thể tìm một hai quyển thoại bản (tiểu thuyết), thí dụ như những truyện mà tiểu mục đồng năm đó kể
nào là bạch xà báo ân, ốc đồng cô nương, ngưu lang chức nữ…, để giải buồn.
Ta lật tới lật lui một
quyển rồi lại một quyển, đang lúc sầu khổ, một trục cuốn tranh tơ lụa từ trên
góc của giá gỗ rơi xuống, lụa kia chạm vào tay cực kỳ mềm mại, ta vạn phần tò
mò mở một góc ra để xem, nhưng không nghe được tiếng vang gì, nhìn kỹ, thì ra
trên mặt lụa có vẽ tranh, cũng không có chữ viết.
Trên bức họa là cảnh ánh
trăng sáng trong đêm đen gió lộng, một bóng hình nữ tử xinh đẹp đứng bên song
cửa sổ, phía dưới là một gã nam tử đang đứng nghiêng người, đầy ắp tâm sự. Ta
đem cuốn tranh chậm rãi mở ra, kết quả vừa mới lộ ra một góc của bức tranh thứ
hai, liền có một thanh âm kỳ quái truyền ra.
"Uhm..."
Một tiếng kia “Uhm” quả
nhiên là yêu mị uyển chuyển, tuy rằng là âm sắc của nam nhi, mà cũng thiên kiều
bá mị, sợ là Cẩm Văn yêu kiều cũng không đạt được ý vị trong đó, vì thế, tâm
can nhỏ bé kia của ta đột nhiên run lên, lỗ tai cũng không biết vì sao mà bắt
đầu nóng lên.
"A! A! Tam
lang..."
Giờ phút này bức họa thứ
hai đã được mở ra hoàn toàn, trên đó vẽ là nữ tử chỉ mặc một cái yếm hồng bị
một gã nam tử trần truồng áp ở dưới thân, đột nhiên vừa thấy hai thân thể chuẩn
bị quấn lấy nhau, ta không khỏi khí huyết dâng lên, chỉ cảm thấy khuôn mặt trái
xoan của ta giống như bị lửa thiêu, hơn nữa trong lòng có một loại xấu hổ e
thẹn khó nói nên lời, rồi đột nhiên tựa đầu xoay sang một bên, lại vụng trộm
liếc trở về, nhìn nhanh một cái, trái tim bé bỏng của ta đột nhiên đập nhanh dữ
dội.
Chữ trên bức tranh này
cũng không nhiều lắm, ta đảo qua chữ kia, liền nghe được thanh âm mị hoặc của
Thần Quân vang lên, "Uhm, a, a —— "
Thanh âm này quấy nhiễu
làm cho tâm thần của ta không yên, đành phải lại đem tầm mắt trở xuống tranh
vẽ, cẩn thận xem, nhân vật bên trong bức họa trông rất sống động, tóc đen của
nữ tử tán loạn, da thịt như ngọc, phía sau lưng nam tử nhìn cũng rất tinh tráng hữu lực, hiện thời ngược lại
ta đã hiểu rõ nam nữ có khác biệt, lễ nghi liêm sỉ, đáng tiếc lại hơi hơi hiếu
kỳ hơn về thanh âm hấp dẫn mê hoặc của Thần Quân, làm hại ta cuối cùng là nhịn
không được ngắm tới ngắm lui bức họa kia, như thế hết lần này đến lần khác rốt
cục làm cho ta mặt đỏ tai hồng, cuối cùng cảm thấy trên mũi ướt át, đưa tay lau
một chút, nha, đúng là chảy máu !
Ta nhất thời hoảng, tuy
biết tu thành hình dạng con người, liền chắc chắn thoát ly khỏi chân thân là
hạt thóc bình thường kia, nhưng mà nhìn thấy màu đỏ của máu tươi, vẫn không
biết xử lý làm sao.
Ta kinh sợ lau máu, đang
lúc chân tay luống cuống, “kít két” một tiếng, cửa phòng bị mở ra, Thần Quân
nhẹ nhàng mà đến, trường bào màu xanh nhạt lay động theo gió, phong lưu phóng
khoáng nói không nên lời, hôm nay hắn cố tình tươi cười hiền lành, càng làm cho
tâm tư của ta nhộn nhạo vài phần, không tự chủ được liền liên tưởng đến người
kia trong tranh.
"Miêu Miêu, hôm nay
học được cái gì?"
Ta dựa vào giá sách ngửa
đầu nhìn hắn, tươi cười trên mặt Thần Quân nháy mắt dừng lại, "Làm thế nào
biến thành bộ dáng này? Người không ra người, ma không ra ma?"
Thanh âm này vốn là cực
kỳ nhẹ có lẽ bởi vì nguyên nhân bất mãn ta nên còn hơi hơi lạnh lùng, đáng tiếc
lúc này trong đầu ta đều là tiếng rên rỉ kiều mị kia, gặp lại sư phụ, đương
nhiên càng thêm hoảng hốt .
Phốc, máu mũi vốn sắp
ngừng, lại phun ra!
Ta một tay vừa ngăn chặn
lỗ mũi, vừa cười mỉa hai tiếng, "Sư phụ, người tới rồi!"
Thần Quân phất tay một
cái, chỉ cảm thấy một luồng gió mát phả vào mặt, lập tức làm cho người ta tỉnh
táo thoải mái, ngay cả máu mũi cũng tựa hồ ngừng lại. Ta cảm thán tiên thuật
phi phàm của Thần Quân, cho nên kính cẩn đứng vững, ao ước có thể làm cho Thần
Quân vui vẻ, dễ dàng dạy ta một hai chiêu.
"Hôm nay lĩnh hội
được cái gì?"
Hay là Thần Quân cảm thấy
ta thiên phú rất cao có thể tự biết hết mọi chuyện, nếu hắn biết ta ở trong này
hao hết một ngày mà cái gì cũng không lĩnh hội được chẳng phải là thất vọng lắm
sao?
"Ta, ta học xong vài
chữ!"
Mày của Thần Quân nghiêm
lại, trái tim của ta thắt chặt ba phần, hay là thật ra tư chất của ta bất tài
ngu dốt?
"Chữ gì?"
"Uhm!" Ta cúi
đầu xuống, dè dặt cẩn trọng trả lời.
"Uhm?"
A! Chính là âm thanh này,
nếu lại uyển chuyển khàn khàn một chút thì rất tốt! Đang suy nghĩ, đỉnh đầu đau
xót, ngẩng đầu nhìn lên, Thần Quân không hiểu từ đâu lấy ra một cây gậy gỗ dài
hai thước, giờ phút này cây gậy kia đang treo trên đỉnh đầu của ta, xem ra bất
cứ lúc nào cũng có thể dùng sức đánh xuống, khiến ta quả thực thấp thỏm bất an.
Vẻ mặt Thần Quân nghiêm
túc, cho dù chớp mắt cũng không chớp một cái, nhìn chằm chằm ta lạnh lùng nói,
"Uhm cái gì hử, hỏi ngươi học được chữ gì mà!"
"Uhm, a! A!" Ta
không dám có điều giấu giếm, đành phải đem ba chữ này nói ra hết. Ba chữ này ta
nhìn nhiều nhất, nếu hắn bảo ta viết ra, ta đoán là cũng có thể dựa vào bức
tranh ít chữ đó mà vẽ ra.
"Hồ nháo, cái gì mà
lộn xộn vậy!"
"Phách!" Trên
đầu lại đã trúng một cây mạnh, một tay ta ôm đầu, rất ủy khuất, tay kia thì
ngược lại đem trục cuốn tranh trục tơ lụa kia chuyển qua, "Dạ, chính là
học trong này a!"
Sắc mặt Thần Quân nghi
hoặc tiếp nhận cuốn tranh kia, "Đây là cái gì?" Thanh âm hơi khẽ
nhưng bị ta nghe được, hay là bản thân Thần Quân cũng không biết là cái gì, còn
đưa cho ta học, nếu tẩu hỏa nhập ma làm sao bây giờ? Thật sự là không có sư đức!
"Uhm, a, a!"
Không sai đâu, chính là
mấy từ này, ta hơi có chút lên mặt thị uy, lại thấy gương mặt Thần Quân từ
trắng chuyển hồng, từ hồng biến đen, cuối cùng thành đáy nồi cháy đen. Chỉ thấy
lòng bàn tay hắn ‘oành’ dấy lên một ngọn lửa, trục cuốn tranh tơ lụa kia nháy
mắt bị đốt thành tro, ta không hiểu ra sao, đang muốn lên tiếng hỏi, chưa hiểu
gì thì sư phụ quay đầu lại, sải bước đi, hơn nữa quanh thân mây mù vờn lượn
hiện lên sắc hồng, trong khoảnh khắc liền biến mất vô tung vô ảnh, ơ, chuyện
này thật đúng là không hiểu ra làm sao.
_______
[1] Cốc thần bất tử, thị vị huyền tẫn. Huyền tẫn chi môn, thị vị thiên đích căn.
Miên miên nhược tồn, dụng chi bất cần. Tạm dịch là:
Cốc thần bất tử, đó là Huyền tẫn. Cửa
Huyền tẫn chính là gốc rễ trời đất. Miên man trường tồn, dùng không bao giờ
hết. (trong Đạo Đức Kinh- chương 6 của Lão Tử)