Ads
“Tên Tam sư huynh cuối cùng đã minh bạch, té ra nguyên nhân
mình mất hết sức lực đều là do mình tạo ra, là tự mình làm cho mình tàn
phế?
"Đồ tiểu nhân hèn hạ, ngươi gạt ta!" Tên Tam sư huynh khóc không ra nước mắt bi thương oán hận nói.
Tam sư huynh bi hận lẫn lộn, nhưng đời làm gì có thuốc hối hận để uống, giờ phút này xụi lơ vô lực ngã trên mặt đất, mặc cho hắn liên tục gào
thét cũng không thể thay đổi được sự thật được làm vua thua làm giặc.
Trên bầu trời, cả bốn người đều ngạc nhiên nhìn xuống bên dưới.
"Đại tiểu thư, sao người nọ lại ngốc đến như vậy?" Trường Thanh cổ quái nói.
"Không phải ngốc!" Nữ tử lắc đầu.
"A?"
"Bởi vì hắn vừa mới đạt tới Khí cảnh, đối với khí mạch của bản thân còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, vẫn còn giống như là một cường giả đang ở tại
Khí cảnh lâu năm, ngay từ lúc đầu xoa đến khí mạch, trong lòng chỉ mới
biết được chút ít, nhưng hắn lại liên tiếp bị Diêm Xuyên mê hoặc vậy mà
đã tự cắt đứt khí mạch của mình. Ai! Không thể tưởng tượng nổi!" Nữ tử
cổ quái nói.
"Bởi vì tâm hắn đã loạn nên mới trúng bẫy của Diêm Xuyên?" Trường Thanh gật gật đầu.
"Đúng vậy, nhưng trọng yếu hơn là nhãn lực của Diêm Xuyên, làm thế nào mà Diêm Xuyên lại nhìn ra tu vi hắn nhỉ?" Nữ tử trầm tư.
"Đại tiểu thư cũng không biết?" Trường Thanh ngoài ý muốn nói.
Nữ tử lắc đầu.
Bên kia.
"Xem ra, ta không cần phải ra tay rồi!" Độc Cô Kiếm Vương cổ quái nhìn phía dưới.
"Sư tôn, làm sao Vương thúc lại làm được như vậy. . . ?" Diêm Vô Địch cau mày hỏi.
"Lợi hại phải không? Khặc, thật là lợi hại, ta thấy hắn rất giống Đào
học, năm đó Diêm Đào mới là kỳ tài ngút trời, nếu không phải bởi vì
chuyện ấy, ai!" Độc Cô Kiếm Vương khẽ thở dài.
Bên dưới.
"Lừa đảo!" Tam sư huynh bi hận nói.
Đáng tiếc, chẳng có ai đồng tình với hắn!
"Tam sư huynh!" Lưu Cương thất kinh kêu lên.
"Keng!"
Hoắc Quang khẽ múa trường thương, chặn đường Lưu Cương.
"Yên đế, hôm nay liền dừng ở đây đi, chúng ta quay về!" Thái tử Sở quốc hơi cà lăm nói.
"Đúng rồi đấy, Yên đế, những thành trì lúc trước ta xem hay là thôi đi, cáo từ!" Thái tử Hàn quốc cũng lập tức nói to.
. . .
. . .
. . .
Sau khi Cấm vệ quân bày ra thực lực, cả đám Thái tử đều lùi bước .
Giờ mà còn đánh cái gì nữa? Ngay cả cao thủ Khí cảnh cũng bại, đánh cái rắm à!
Giờ phút này nguyên cả đám tướng sĩ Yên quốc đều một hồi hãnh diện, ánh mắt bừng sáng nhìn về phía Diêm Xuyên.
Yên đế còn chưa kịp mở miệng đã Diêm Xuyên ngẩng cao đầu.
"Đi? Hôm nay, bất cứ ai cũng đừng mong rời khỏi đây!" Diêm Xuyên bá đạo quát.
Bất cứ ai cũng đừng mong rời khỏi?
Chỉ một câu nói đã khiến tất cả đờ cả người, kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên.
"Hả?" Hai mắt Yên đế nhíu lại. Lộ ra một tia khó hiểu.
"Diêm Xuyên, ngươi muốn gì? Chúng ta đã bỏ đi tất cả các thành trì
thắng cược, ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Thái tử Sở quốc nói to.
"Diêm Xuyên, ngươi muốn hủy bỏ minh ước, khơi mào ngũ quốc đại chiến sao?"
"Diêm Xuyên, ngươi dám động tới một sợi lông của ta, đại quân Ngụy quốc ta chắc chắn sẽ san bằng Yên kinh!"
. . .
. . .
. . .
Cả đám Thái tử đều quát lớn.
"Hừ!" Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh mang theo sự uy nghiêm vô cùng lớn, lấn áp luôn cả tiếng phẫn nộ của tất cả mọi người.
"Nếu như không phải vì giải quyết tên Khí cảnh ngu ngốc này, ta há có
thể cùng các ngươi nói nhảm? Làm nhục Đại Yên ta, hôm nay các ngươi ai
cũng đừng mong rời khỏi!" Diêm Xuyên quát.
Từ trước đến giờ chưa hề bị đánh bại cho dù là thể xác hay tinh thần, nhưng, giờ
phút này vừa nghe xong lời Diêm Xuyên nói, tâm hồn tên Tam sư huynh
giống như gặp phải một đả kích vô cùng lớn. Khí cảnh ngu ngốc? Ta là Khí cảnh ngu ngốc? Hắn cảm thấy thật giống như là đang bị hàng vạn mũi tên
xuyên vào tim vậy.
"Diêm Xuyên, ngươi muốn gì?" Thái tử Sở quốc nói to.
Diêm Xuyên lạnh lùng quét mắt nhìn quanh tất cả mọi người.
"Bắt toàn bộ lại cho ta!" Diêm Xuyên quát lạnh.
"Rõ!" Cấm vệ quân lập tức đáp.
"Hắn điên rồi, Thái tử, đi, đi mau!" Một tên cung phụng của Sở quốc la lên.
"Đi!" Thái tử Sở quốc lập tức nói to.
"Thái tử, để chúng ta bảo hộ ngươi, nhanh, mau ra khỏi Yên kinh, bất cứ ai cũng không ngăn được chúng ta!" Cả đám cung phụng cùng nói.
Không chỉ có Thái tử Sở quốc, Thái tử Hàn quốc, Thái tử Ngụy quốc, mà
tất cả đều biết Diêm Xuyên đã muốn 'Nổi điên' rồi, toàn bộ đều được hộ
tống bởi một đám cường giả vội vàng hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
"Ai không đầu hàng, giết!" Giọng Diêm Xuyên rét lạnh.
"Bùm!"
Vũ tiễn đột nhiên bắn về phía đám cường giả.
Ở đối diện, bộ mặt Yên đế một hồi co rúm, Yên đế cũng không thể ngờ
Diêm Xuyên lại 'Kích động' đến như vậy, giết? Làm sao giết được?
Yên đế muốn ngăn lại nhưng lời nói vừa đến cửa miệng lại không thể thốt nên lời. Bởi vì đám Cấm vệ quân này mình vốn không có khả năng sai
khiến.
"A a a!" Hàng loạt cường giả chết dưới mưa tên.
"Ai không đầu hàng, giết!" Một đám Cấm vệ quân nói to.
"Thái tử, chạy mau!" Cả đám cung phụng Sở quốc la lên.
"Diêm Xuyên, ta liều mạng với ngươi!" Một đám cung phụng xông thẳng đến.
"Bùm!" "Bùm!" "Bùm!" . . .
Dưới một loạt vũ tiễn, lại thêm năm tên cung phụng tu vi Tinh cảnh bị Xạ Nhật Tiễn oanh tạc.
Tinh cảnh? Tinh cảnh thì đã làm sao, tại trước mặt Xạ Nhật Tiễn, căn
bản không chịu nổi một kích. Huống hồ lúc này lại có mấy ngàn Xạ Nhật
Tiễn.
"A!" Thái tử Sở quốc bị một mũi tên bắn chết.
"Sở Thái tử chết rồi?" Cách đó không xa bộ mặt Yên đế một hồi run rẩy.
Tên Diêm Xuyên này đúng là vô pháp vô thiên. Đây chính là Thái tử Sở
quốc đấy, hắn mà chết chính là cùng Sở quốc không chết không thôi đấy.
"A!" Thái tử Hàn quốc cũng bị một mũi tên bắn chết.
"Thái tử!" Cả đám cao thủ hoảng sợ kêu gọi.
Nhưng có kêu gọi cũng vô dụng, Thái tử Hàn quốc đã bị nổ tan xác chẳng còn một chút gì.
Ở một bên nhìn thấy cái chết của hai Thái tử đi cùng, trong lòng Thái
tử Ngụy quốc, Thái tử Trịnh quốc liền phát lạnh. Trốn? Như thế này làm
sao mà trốn? Dưới thần tiễn kia ai có thể trốn thoát?
"Ta đầu hàng!" Lưu Cương là tên đầu tiên thức thời, hoảng sợ nói.
Vừa nhìn thấy Lưu Cương đầu hàng, cả hai Thái tử liền biết đại thế đã mất. Hiện tại, tên Diêm Xuyên chính là 'Thằng điên'.
"Để xuống binh khí, chúng ta đầu hàng!" Thái tử Ngụy quốc nói to.
"Loảng xoảng loảng xoảng!"
"Loảng xoảng loảng xoảng!"
. . .
. . .
. . .
Trong nháy mắt, dưới áp lực mạnh của Diêm Xuyên, tất cả đều đã đầu hàng.
"Trói hết lại!" Diêm Xuyên quát.
"Rõ!" Cấm vệ quân ứng tiếng nói.
Yên đế cùng một đám cường giả Đại Yên mặc dù trong cảm thấy thoải mái,
nhưng rất nhanh đều chau mày lại. Sự việc lúc này chính là cùng với bốn
nước gây thù chuốc oán đấy.
"Yên đế, cùng lắm thì những thành trì kia chúng ta cũng không cần nữa, bắt chúng ta làm gì chứ?"
"Diêm Xuyên nổi điên, ngươi chớ đi theo mà phạm sai lầm!"
"Yên đế, giờ ngươi thả chúng ta đi rồi muốn gì cũng được!"
. . .
. . .
. . .
Thái tử Trịnh quốc, Ngụy quốc cầu cứu.
"Diêm Xuyên. . . !" Yên đế khó xử coi nói.
"Việc nhà của Yên quốc, đợi tí nữa hãy nói, trước nhất trí đối ngoại!" Diêm Xuyên trực tiếp chặn ngang lời Yên đế muốn nói.
Yên đế ngượng ngùng, không biết phải mở miệng như thế nào.
"Kẻ nào còn dám trao đổi mua bán với Yên đế, giết kẻ đó!" Diêm Xuyên quát lạnh một tiếng.
"Ken két ken két!"
Xạ Nhật Tiễn lại lần nữa lập tức chỉa thẳng vào nhóm đại biểu của bốn nước.
Đại biểu bốn nước cứng họng, thừ người ra nhìn về phía Diêm Xuyên. Đã
từng gặp qua kẻ bá đạo nhưng chưa thấy ai bá đạo như người này. Cầu xin
tha thứ cũng không cho phép?
Trên không trung.
"Đồ nhi, ngươi làm bị sao vậy?" Độc Cô Kiếm Vương nói.
"Vương thúc làm như vậy, ta e rằng sẽ khiến cho ngũ quốc đại chiến, giờ phải làm sao!" Diêm Vô Địch lo lắng.
"Ngươi đã cùng thế tục không còn quan hệ, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Huống hồ, ta thấy tên Diêm Xuyên kia cũng không phải kẻ điên khùng, nếu
không vừa rồi cũng sẽ không dại mà đi gài bẫy Khí cảnh!" Độc Cô Kiếm
Vương lắc đầu.
Bên kia.
"Làm càn, Đại tiểu thư, tên Diêm Xuyên này điên rồi!" Trường Thanh nói to.
"Không, là có khí phách mới đúng!" Nữ tử cảm thán.
"A?" Trường Thanh không hiểu thốt lên.
"Người này không tầm thường." Nữ tử lắc lắc đầu nói.
"Hả? Đây chính là hắn đang cùng với bốn nước kết tử thù đấy! Đây là hắn đang muốn khiến cho Yên quốc vạn kiếp bất phục đấy!" Trường Thanh không rõ ràng nói.
"Không, ngươi tiếp tục đoán đi, tiếp tục suy đoán đi!" Nữ tử cười nói.
Bên dưới.
Đối xử với người của Trịnh quốc, Ngụy quốc, Cấm vệ quân chỉ hơi khống
chế, còn đối với người của Sở quốc, Hàn quốc chi nhân, lại ra tay thô
bạo hơn nhiều. Suy cho cùng thì đám Thái tử trong mắt đám Cấm vệ quân
lúc này chẳng khác gì người chết, khẳng định đã là tử thù của Yên quốc,
vậy nên chả cần khách sáo nữa!
Thái độ bất đồng liền khiến người bốn nước trở nên nhạy cảm.
"Không được giết ta, ta cùng với Tể tướng Trường Thanh của Yên quốc là
bạn đồng môn, không được giết ta!" Trong đám người của Sở quốc liền có
một người cả kinh kêu lên.
"Ta cũng vậy, ta cũng là bạn đồng môn với Trường Thanh!" Trong hàng ngũ Hàn quốc cũng có người một người la lên.
"A? Các ngươi biết Tể tướng Yên quốc?" Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại.
Không chỉ có Diêm Xuyên, mà cả Yên đế cũng nhíu mày lại, cả đám thần tử Yên quốc đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Ngươi nói dối, Trường Thanh làm sao có thể biết ngươi?" Yên đế trừng mắt.
"Ta thật sự biết Trường Thanh, Trường Thanh, ngươi ở đâu? Nhanh tới cứu ta, Trường Thanh!"
"Trường Thanh, nhanh tới cứu ta!"
Hai người hoảng hốt gọi.
Giữa không trung. Nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, Trường Thanh liền biến sắc.
"Hai thằng đần!" Sắc mặt Trường Thanh khó coi nói.
Nữ tử khe khẽ thở dài: "Đi thôi, chúng ta xuống dưới!"
"Vù!"
Hai người từ trên cao hạ xuống.
"Trường Thanh? Là ngươi?" Yên đế kinh ngạc nhìn về phía Trường Thanh.
Thần tử mà mình tín nhiệm nhất biết bay từ lúc nào vậy nhỉ?
"Trường Thanh, ngươi đến rồi, mau nói bọn họ thả ta đi!"
"Đại, đại, Đại tiểu thư?" Tên còn lại kinh ngạc nói.
"Tham kiến Đại tiểu thư, Đại tiểu thư ngươi có thể tới thật tốt quá, cứu ta!"
"Tham kiến Đại tiểu thư!"
"Tham kiến Đại tiểu thư!"
. . .
. . .
. . .
Không riêng gì Sở quốc, Hàn quốc mà ngay cả trong đám người đang bị
nhốt của Trịnh quốc, Ngụy quốc cũng đều có một người bước ra. Tất cả đều mặc nho phục, đối với nữ tử cực kỳ cung kính.
"Đại tiểu thư?" Yên đế ngoài ý muốn nhìn về phía cô gái này.
Ngay tại lúc này, nhìn thấy bất kỳ ai cũng đều không tầm thường .
Bởi vì năm người biết được nàng này, rõ ràng là đang phân bố tại trong
nội bộ năm nước. Phân tán ra năm nước? Rốt cuộc cô gái này là ai?
Nữ tử mặc y phục trắng, đầu đội nón rộng vành nên không thấy rõ khuôn mặt.
"Trường Thanh, việc này là như thế nào?" Yên đế quát.
Trường Thanh khe khẽ thở dài, quay đầu đối với Yên đế thi lễ nói: "Yên
đế, lúc trước đã giấu diếm, thật có lỗi! Nhưng những năm này ta cũng
chưa từng làm điều gì có lỗi với Yên quốc! Mà bốn người này, cùng ta
đồng dạng, phân vào bốn nước."
"Ngươi!" Yên đế tức giận nói.
Cho dù Trường Thanh nói có dễ nghe đến thế nào, Yên đế đều rõ ràng,
thần tử mà mình coi trọng nhất này, từ trước đến giờ chưa hề trung thành với mình.
Không chỉ có Yên đế, Thái tử Trịnh quốc,
Thái tử Ngụy quốc, mà tất cả đều vô cùng sửng sốt. Tể tướng của nước
mình, sao lại. . . ?
"Ngươi là ai?" Diêm Xuyên nhìn chằm chằm nữ tử đang đội nón hỏi.
"Tại hạ Cự Lộc Thư Viện, Mạnh Dung Dung! Mấy vị này là đệ tử của Cự Lộc Thư Viện ta, ta muốn đưa bọn họ đi." Nữ tử cười nói.
"Cự Lộc Thư Viện?" Tất cả những người xung quanh đều một vùng mờ mịt.
"Té ra là Cự Lộc Thư Viện!" Trên không trung, Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.
"Sư tôn, cái Cự Lộc Thư Viện này là ở nơi nào?" Diêm Vô Địch hỏi.
"Thiên hạ Tứ đại thư viện, bất luận là Đạo cung, Phật môn, Ma quật, cho dù là tu Phong thuỷ hay thậm chí là tất cả các đại thế gia đều nể mặt
Tứ đại thư viện, nơi có văn phong cường thịnh nhất trong thiên hạ! Cự
Lộc Thư Viện này, là số một!" Độc Cô Kiếm Vương giải thích nói.
"A?" Diêm Vô Địch vẻ mặt mờ mịt.
Bên dưới lại chỉ toàn là phàm nhân nên cũng chẳng có ai đã từng nghe qua cái tên Cự Lộc Thư Viện.
"Cự Lộc Thư Viện? Bọn họ là tù nhân của ta, dựa vào cái gì mà để cho ngươi mang đi?" Diêm Xuyên trầm giọng nói.