- Ừm! Nếu đã xác định rồi thì lập tức bắt đầu, ta đếm một hai ba, cùng ta hành động!
- Vâng!
- Một...
- Hai...
- Ba!
Vèo!
Hai mươi bóng đen như hai mươi mũi tên nhọn chớp mắt bắn hướng trung quân
đại trướng, tốc độ cực nhanh, khiến các tu giả xung quanh không kịp phản ứng.
Hai mươi thích khách chớp mắt đi tới phái trước trung quân đại trướng, định vào trong.
Bùm!
Năm trăm luồng sáng bỗng ập vào mặt hai mươi thích khách.
Hai mươi thích khách biến sắc mặt.
- A?
Bùm!
Đám thích khách cùng toát ra khí tường, hơi thở cường đại toát ra.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Xạ Nhật tiễn bị chắn ở bên ngoài khí tường, nhưng năm trăm Xạ Nhật tiễn có sức mạnh to lớn, đánh vào khí tường, khiến tốc độ của hai mươi thích
khách khựng lại. Có một số thích khách bị Xạ Nhật tiễn đụng lùi chút.
Thích khách dẫn đầu biến sắc mặt.
- Nguy rồi!
- Bắn!
Bùm!
Mục tiêu chính xác, đợt thứ hai, hai ngàn Xạ Nhật tiễn bắn ra. Hai ngàn
luồng sáng giống như mưa sao sa đột nhiên đổ ụp xuống khí tường của hai
mươi thích khách.
Ầm ầm!
Tương đương với một Khí cảnh đối
diện một trăm mũi Xạ Nhật tiễn, lực lượng Tinh cảnh đúng là không bằng
Khí cảnh, nhưng có nhiều người, hàng trăm lực lượng tụ tập lại cộng thêm pháp bảo Xạ Nhật tiễn, phát ra sức mạnh không thua gì Khí cảnh. Khí
tường quanh người hai mươi thích khách lắc lư dữ dội, suýt chút hoàn
toàn tan vỡ.
Có người giật mình kêu lên:
- Bị phát hiện, nguy rồi!
- Mau chạy đi!
Hoắc Quang lần thứ hai quát lên:
- Muốn đi? Bắn!
Bùm!
Một vòng mới càng nhiều hơn, ba ngàn mưa tên cùng bùng phát, mạnh mẽ và nhiều hơn vừa rồi.
Ba ngàn luồng sáng vàng bắn ra mang theo tuyệt vọng thẳng hướng hai mươi
thích khách. Hai mươi thích khách vốn khinh thường Tinh cảnh nhưng giờ
phút này...
Ầm!
- A!
......
...
Khí tường bị va chạm nổ tung, dư lực mưa tên càng là không kiêng nể gì trùng kích đám Tử Tửu giả.
Bùm!
Bùm!
Khí tường nổ tung, đám tu giả nội tạng bị tổn hại nặng, trường kiếm chém
mưa tên, nhưng mưa tên quá nhiều. Là ba ngàn mưa tên, sao có thể một lần chặn lại hết?
- A!
- A!
.........
......
...
Một đám thích khách trúng tên, té cái bịch xuống đất.
Hai mươi thích khách có năm người chết, còn mười lăm người khác thì người
cắm đầy mưa tên, mờ mịt, không thể tin nhìn đám tu giả Tinh cảnh.
Người dẫn đầu không tin gào lên:
- Không có khả năng, không có khả năng!
Hai mươi người của mình đến ám sát vậy mà chớp mắt toàn quân bị diệt? Ta
chính là Khí cảnh, là Khí cảnh! Đám người kia chỉ lTinh cảnh! lúc này
không ai đồng tình hai mươi thích khách.
Tám trăm tu giả Khí cảnh tỉnh táo lại, trừng mắt đám thích khách, không ra tay dạy cho bài học
đã là nhân từ, lấy đâu ra thương hại?
Cùng lúc đó, tám trăm tu
giả Khí cảnh kinh ngạc nhìn nhóm người Hoắc Quang. Mấy ngày nay cẩm y
quân chỉ giết chết yêu thú Tinh cảnh, cho dù đối diện yêu thú Khí cảnh
thì họ tối đa lên hai, ba người bao vây, vậy nên đám cường giả không cảm thấy có gì.
Giờ phút này, tám trăm tu giả Khí cảnh rốt cuộc phát hiện sức chiến đấu của đám cẩm y quân. Hai mươi Khí cảnh giây lát bị
đánh gục?
Hoắc Quang la lên:
- Xuyên xương vai, trói lại!
Đám tướng sĩ đáp:
- Tuân lệnh!
Chớp mắt, mười lăm Khí cảnh còn sống bị trói vào trong trung quân đại trướng.
Trong trung quân đại trướng, Diêm Xuyên vẫn đang ăn cơm, uống rượu.
Túy Kiếm Sinh, Thất Kiếm hiệp mờ mịt nhìn một đám Khí cảnh quỳ dưới đất, ánh mắt ngơ ngác.
Tam Kiếm hiệp có cảm giác như nằm mơ:
- Đại ca, ngươi tát ta một bàn tay thử.
Bốp!
Đại Kiếm hiệp tát mạnh vào mặt Tam Kiếm hiệp.
- Ui da, ngươi đánh thật?
Mặt Tam Kiếm hiệp sưng lên.
Đại Kiếm hiệp nhìn bàn tay mình, trầm giọng nói:
- Cũng đau, xem ra không phải nằm mơ.
Tam Kiếm hiệp tức giận nói:
- Đại ca, ta liều mạng với ngươi!
Túy Kiếm Sinh kinh ngạc nhìn Hoắc Quang, nói:
- Là người của Nhật Nguyệt Minh, đều là Khí cảnh, không ngờ tất cả là Khí cảnh!
Đám Tinh cảnh này vẫn là nhóm phàm nhân hơn một năm trước mình thấy sao?
Chết đi năm người, còn mười lăm Khí cảnh giống như tù phạm quỳ trước mặt Diêm Xuyên.
Một thích khách Khí cảnh độc ác nói:
- Tiểu nhi Diêm Xuyên, tốt nhất là hiện tại thả ta ra, nếu không thì Nhật Nguyệt Minh ta sẽ giết chết ngươi giống như lúc đó làm với cha ngươi!
Diêm Xuyên bỏ xuống khối thịt, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Thích khách lần nữa ác độc nói:
- Ta nói là sẽ giết chết ngươi giống như lúc đó làm với ...
Phập!
Một thanh trường thương từ sau lưng gã đâm xuyên tim. Là Hoắc Quang, một nhát thương giết chết gã.
Vốn mười bốn thích khách kia chuẩn bị hù dọa Diêm Xuyên thấy vậy thì biến sắc mặt. Nhóm người này là đồ điên!
...
Một thích khách khiêu khích bị Hoắc Quang giết chết, đám thích khách mới hoàn toàn hiểu tình cách của họ.
Nhóm người này căn bản không cần biết lai lịch của họ, nếu bất mãn thì liền giết.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Nói đi, Nhật Nguyệt Minh các ngươi ở Phong Yêu sơn mạch tìm kiếm các gì?
Chúng thích khách cắn răng không chịu nói.
Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Ha ha, đến hiện tại vẫn không chịu nói sao?
Một thích khách kiên cường nói:
- Hừ! Nói là chết, không nói cũng chết, được làm vua thua làm giặc, muốn giết thì ngươi cứ giết đi!
Đám thích khách hừ lạnh:
- Hừ!
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Ta có nói sẽ giết các ngươi sao?
Đám người nhìn Diêm Xuyên:
- A?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Lưu Cẩn, mang chúng đi chúng tách ra thẩm vấn, người thành thật trả lời giữ lại, người dám nói dối, giết!
Lưu Cẩn lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Một thích khách trông chờ hỏi:
- Ngươi nói là thật? Chỉ cần chúng ta nói thật thì ngươi sẽ không giết chúng ta?
Hiển nhiên giờ phút này chúng thích khách đã không mạnh miệng nữa.
Lưu Cẩn vung tay lên:
- Mang đi xuống!
Đám thích khách bị mang ra khỏi trung quân đại trướng.
Túy Kiếm Sinh, Thất Kiếm hiệp biểu tình mờ mịt nhìn tình cảnh này.
Tam Kiếm hiệp khâm phục nói:
- Sư thúc, ngươi thật lợi hại!
Diêm Xuyên cười nói:
- Lúc ăn cơm đừng vì họ mà mất hứng, tiếp tục ăn đi.
- Được!
Diêm Xuyên tiếp tục ăn cơm, chờ ăn xong thì uống tách trà. Một canh giờ trôi qua, Lưu Cẩn lại vào lều.
Lưu Cẩn cười nói:
- Vương, khai rồi, đám người này rất sợ chết, toàn bộ khai hết, khẩu cung đều giống nhau, chắc là thật.
- A? Nói ta nghe.
Lưu Cẩn trầm giọng nói:
- Là minh chủ của Nhật Nguyệt Minh Ngụy Ngã phái tới, hắn cảm thấy vương nguy hiểm nên muốn trước tiên xuống tay.
Diêm Xuyên nheo mắt:
- Cảm thấy nguy hiểm?
Lưu Cẩn trầm giọng nói:
- Vâng, hiển nhiên Ngụy Ngã muốn đưa vương vào chỗ chết!
Diêm Xuyên uống hớp trà, nói:
- Biết rồi, tiếp tục đi.
Lưu Cẩn nói:
- Cổ Nguyệt thánh tử mang tám ngàn người ở trong Phong Yêu sơn mạch là muốn tìm tòi hai người.
- A?
- Đây là bức tranh lục được từ người một thích khách.
Lưu Cẩn đưa lên bức tranh.
Trong tranh có hai người đàn ông bộ dạng bình thường, đều có râu mép, cực kỳ bình thường.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Có hỏi ra tại sao muốn tìm hai người này không?
Lưu Cẩn lắc đầu, nói:
- Bọn họ cũng không biết!
Đám Túy Kiếm Sinh xem bức tranh.
Túy Kiếm Sinh đột nhiên biến sắc mặt bật thốt:
- Lục sư thúc?
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
- A? Ngươi biết họ?