Tiên Quốc Đại Đế

Chương 57: Q.7 - Chương 57: Cái chết của Công Dương Thao Lược (thượng)




Khổng Ngạo Thiên cầm lấy một chiếc quạt giấy, nhẹ nhàng phe phẩy. Hắn ngẩng đầu nhìn một đám tiên nhân đang đứng trên trời cao. Trong ánh mắt của Khổng Ngạo Thiên không có sự khẩn trương, sợ hãi, có, chỉ một tia khinh thường. Hắn thoáng cười khẩy.

Trên không trung, Công Dương Thao Lược nhìn phía xa vẫn còn một vài kiếp vân đang độ kiếp, hai mắt híp lại.

- Cũng thật là đúng dịp. Vào lúc này lại có hai mươi người độ kiếp?

Công Dương Thao Lược dẫn theo một tia cổ quái nói.

Hai mươi người? Công Dương Thao Lược chung quy đã tới chậm một chút. Bằng không, hắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, một ngàn người đồng thời độ kiếp.

Nhìn biển mây công đức một chút, Công Dương Thao Lược lại nhìn về phía Thần giới bên dưới.

- Thần giới? Giới này cũng có người mở ra một thế giới sao? Cho dù là Thiên tiên cũng không có cách nào mở thế giới ra được. Vậy mà giới này lại có. Xem ra giới này là do một bảo vật nào đó biến thành!

Công Dương Thao Lược thản nhiên nói.

Nói xong, Công Dương Thao Lược nhìn về phía Mộng Hồng Anh dẫn đầu bên dưới.

- Tiểu nha đầu? Mộng Tam Sinh đâu?

Công Dương Thao Lược thản nhiên nói.

- Thánh địa Thần Tông, Mộng Hồng Anh, ra mắt đại tiên. Không biết đại tiên đích thân tới đây có chuyện gì?

Mộng Hồng Anh trịnh trọng nói.

Mộng Hồng Anh đang kéo dài thời gian. Mộng Tam Sinh không đi ra, khẳng định bị chuyện gì trì hoãn. Mình có thể nhiều kéo dài thêm một khắc, là tốt hơn một khắc!

Công Dương Thao Lược cười lạnh nói:

- Tiểu nha đầu, nơi này không có phần cho ngươi nói chuyện. Bảo Mộng Tam Sinh đi ra gặp ta!

Giờ phút này tám mươi tiên nhân mỗi người đều ngưng thần nhìn xuống phía dưới.

- Thánh chủ có việc chậm trễ, sau đó sẽ đến. Công Dương đại tiên, Thánh chủ từng có căn dặn, giờ phút này thánh địa Thần Tông do có ta quản lý. Không biết đại tiên có gì phân phó?

Mộng Hồng Anh vẫn lễ phép nói.

Công Dương Thao Lược lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

- Giấu đầu lòi đuôi, Mộng Tam Sinh? Lẽ nào cho tới bây giờ, còn không dám ra sao?

Công Dương Thao Lược lạnh lùng nói.

- Tiền bối, có chuyện gì, thỉnh tiền bối cứ nói thẳng. Nếu tại hạ có thể hoàn thành, nhất định sẽ toàn lực!

Mộng Hồng Anh lại nói.

- Hoàn thành? Ha ha ha, ta muốn tất cả thánh địa Thần Tông của ngươi thần phục, ngươi có thể làm chủ sao?

Hai mắt Công Dương Thao Lược thoáng nheo lại nói.

- Tiền bối, yêu cầu của tiền bối quá đáng!

Mộng Hồng Anh lắc đầu nói.

- Quá đáng sao? Ha ha ha, nếu Mộng Tam Sinh muốn làm con rùa đen rút đầu, vậy ta giết hết tất cả các ngươi trước. Ta muốn xem thử, con rùa đen rút đầu này rốt cuộc còn muốn rụt đầu tới bao giờ! \

Công Dương Thao Lược quát lạnh một tiếng.

- Mở trận!

Mộng Hồng Anh nhất thời biến sắc.

Ầm! Ầm! Ầm!.........

Tại lối vào của Thần giới đột nhiên xuất hiện từng trận pháp với những sắc thái khác nhau. Dường như mỗi trận pháp đều hình thành một kết giới che chắn lối vào của trung tâm Thần giới.

- Hừ!

Công Dương Thao Lược hừ lạnh một tiếng. Hắn vung tay lên. Khí lưu trong hư không dường như cũng chuyển động theo, nhất thời cuốn lên từng con gió có hình của con rồng đánh về phía đại trận.

Từng cong rồng gio mang theo một lệ khí cường đại xông thẳng vào trận pháp.

Ầm!

Đại trận ầm ầm nghiền nát. Núi sông, cung điện xung quanh lập tức bị san thành bình địa.

Chỉ còn một tầng trận pháp cuối cùng, miễn cưỡng cản lại. Nhưng cuối cùng nó vẫn bị nghiền nát, theo gió mà bay đi.

Đám người Mộng Hồng Anh nhất thời biến sắc.

Mặc dù lúc trước mọi người đều độ kiếp, nhưng so với Công Dương Thao Lược vẫn còn kém xa. Thậm chí còn kém hơn cả mấy chục tiên nhân phía sau.

- Ha ha ha, tiểu nha đầu, ngươi còn muốn thể hiện nữa sao?

Hai mắt Công Dương Thao Lược thoáng nheo lại nói.

Mộng Hồng Anh cắn môi, nhất thời không ngừng lo lắng. Đệ tử thánh địa Thần Tông đang đứng xung quanh, nhất thời không biết làm sao chống đối.

Thời điểm mọi người ở đây đều đang lo lắng, phía xa đột nhiên truyền tới một giọng nói.

- Ha ha ha ha, đại tiên? Công Dương Thao Lược Chỉ có thể bắt nạt nữ nhân sao?

Giọng nói của Diêm Xuyên đột nhiên từ phía xa truyền đến.

Sắc mặt Công Dương Thao Lược trầm xuống, quay đầu nhìn lại.

Hắn lập tức nhìn thấy đám người Diêm Xuyên, Lý Tư, Vương Tiễn, Tử Tử, Nhâm Thử, Đông Phương Chính Phái nhanh chóng bay tới. Tử Tử vẫn ôm Miêu Miêu trong lòng.

Diêm Xuyên dẫn đầu. Mọi người bay phía sau.

Nhâm Thử vừa đến, nhanh chóng bay đến lối vào Thần giới, đứng cùng chỗ với đám đệ tử thánh địa Thần Tông.

Những người khác đứng phía sau Diêm Xuyên, cùng Diêm Xuyên đồng thời nhìn về phía Công Dương Thao Lược.

Dừng lại trên không trung, hai mắt Diêm Xuyên híp lại.

Công Dương Thao Lược cũng thoáng nhíu mày. Thời khắc hắn nhìn về phía Diêm Xuyên, sắc mặt phức tạp đến cực điểm. Đương nhiên điều khiến hắn quan tâm nhất, chính là Miêu Miêu trong lòng Tử Tử.

- Diêm Xuyên?

Sắc mặt Công Dương Thao Lược lạnh lẽo nói.

Phía dưới, Mộng Hồng Anh nhất thời biến sắc. Nhìn thấy Diêm Xuyên đến đây, trong mắt nàng nhất thời loé ra một tia cảm kích.

Khổng Ngạo Thiên đứng bên cạnh, tà ý trong mắt nhất thời cứng lại, nhìn chằm chặp vào Tử Tử.

- Tử Tử?

Khổng Ngạo Thiên nhỏ giọng tự nói.

- Phụ thân, năm đó hài nhi bài xích, vù hài nhi không rõ vì sao phụ thân cứu cưỡng ép ta cưới Tử Tử làm vợ. Hài nhi bất hiếu, không thể lĩnh ngộ được dụng tâm lương khổ của phụ thân. Tuy nhiên, hiện tại hài nhi đã hiểu!

- Tử Tử? Nàng nhất định chỉ có thể là của ta. Ta chắc chắn phải có được nàng. Phụ thân, nếu như phụ thân ở trên trời có linh, vậy hãy chờ xem. Hài nhi đã trở lại. Tất cả những điều phụ thân đã mất vào năm đó, hài nhi nhất định sẽ đoạt lại tất cả. Tất cả mọi thứ!

- Trước tiên bắt đầu từ Tử Tử. Ha ha, tuy rằng nàng làm hoàng hậu Đại Trăn mấy trăm năm, nhưng nàng vẫn còn tấm thân xử nữ? Ha ha, Diêm Xuyên, xem như nể tình Tử Tử vẫn còn tấm thân xử nữ, ta sẽ để cho ngươi được toàn thây!

Khổng Ngạo Thiên nắm chặt nắm tay, trong mắt loé ra một kiên định.

Trên không trung, sắc mặt Công Dương Thao Lược biến đổi một hồi. Nhất thời hắn không sao hiểu được, rốt cuộc Diêm Xuyên dựa vào cái gì, lại dám muốn khiêu chiến với mình. Nói hắn ngông cuồng, ngày ấy tại Đại Trăn, tiếng mèo kêu vẫn còn giống như rõ ràng trước mắt. Nhưng nếu nói hắn thật có thực lực, giờ phút này lại chỉ là một phàm nhân?

- Diêm Xuyên, nơi này không phải là Đông Thần Châu của ngươi. Ta cũng không làm khó dễ Đại Trăn ngươi. Ngươi muốn chặn ngang một bước sao?

Công Dương Thao Lược lạnh lùng nói.

Đây cũng là sự cảnh cáo của Công Dương Thao Lược. Đừng không có chuyện gì lại đến tìm việc!

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:

Nơi này thật sự không phải là Đại Trăn. Nhưng nơi này chung quy vẫn là phong ấn giới, là thiên hạ của phong ấn giới. Ngươi chỉ là người từ bên ngoài đến. Ngươi muốn đánh cắp thiên hạ, quần hùng trong thiên hạ, người người đều có thể đánh!

- Ha ha ha ha, quần hùng trong thiên hạ, người người đều có thể đánh? Trừ ngươi ra, còn có ai nữa?

Công Dương Thao Lược lạnh lùng nói.

- Còn có ta!

Phía xa, đột nhiên lại truyền đến một giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.