Số mệnh đã ngừng trôi, Tư Mã Vân Thiên chỉ đấu cờ một lần, đã thắng được một phần tư số mệnh.
Bốn phía, vô số tu giả kinh ngạc nhìn một màn này, tranh đoạt số mệnh, cũng quá dễ dàng mà?
Tư Mã Vân Thiên cảm thấy an ủi tổ tiên chi linh.
Mạnh Tử Thu cũng chậm rãi lui trở về.
Trên mặt Mạnh Tử Thu không có mất mác, không có bi ai!
Sắc mặt năm tên đại hiền trở nên khó coi, nhưng Nhạc Nghị chỉ cười khổ một cái.
Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị nhìn nhau cười một tiếng, giống như là đã được giải thoát vậy.
Sau khi Tư Mã Vân Thiên cảm thấy đã an ủi tổ tiên chi linh, quay đầu
nhìn về phía Mạnh Tử Thu, thấy thần tình Mạnh Tử Thu vẫn lạnh nhạt, nhất thời, hưng phấn mới vừa rồi bị quét sạch bách.
Mạnh Tử Thu làm viện chủ, vì sao một chút tâm tình không có?
- Lão sư, chúc mừng lão sư!
- Chúc mừng lão sư, đấu bại Cự Lộc thư viện!
- Chúc mừng lão sư!
... ... ...
... ...
...
Bảy mươi hai đại nho không khỏi hưng phấn bái lạy.
Mà bốn phía mấy vạn tu giả vây xem, giờ phút này vẫn còn không kịp phản ứng.
Cự Lộc thư viện chính là Thánh địa, làm sao có thể thua? Làm sao có thể?
Văn Nhược tiên sinh đứng ở phía sau Diêm Xuyên, sắc mặt cực kỳ phức tạp, cha bại? Cha làm sao có thể bại?
Một bên, tay Diêm Xuyên đã hạ xuống, Dịch Phong nhắm mắt, giống như là đắm chìm ở trong hồi ức nào đó.
- Diêm công tử, Dịch tiên sinh sao vậy?
Vương Chu không hiểu nói.
- Không có chuyện gì, không cần quấy rầy hắn!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Ừ!
Vương Chu gật đầu.
Tư Mã Vân Thiên nhận được bốn phía chúc mừng, nhưng không thấy Mạnh Tử Thu thất thố, nhất thời cảm thấy rất không thoải mái.
Nhìn Kim Long gầm thét trong Phong Thần Sách trên trời, trong mắt Tư Mã Vân Thiên trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên, đến đây đi!
Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.
Tư Mã Vân Thiên vừa gọi, bốn phía tu giả mới dần dần khôi phục lại từ
trong cảm xúc vừa rồi, cùng nhau nhìn về phía Diêm Xuyên. Bây giờ còn có một tràng quyết định Phong Thần Sách đây này.
- Vương Chu!
Diêm Xuyên nhìn về phía Vương Chu.
Vương Chu gật đầu.
Đạp bước đi lên đấu đài.
- Từ đàn mà bắt đầu? Cũng tốt!
Tư Mã Vân Thiên gật đầu.
- Hô! Hô!
Hai đại cao thủ Cầm đạo, đều đã bày ra đàn cổ.
- Đông đông đông đông!
- Đông đông đông!
Vương Chu, Tư Mã Vân Thiên vừa lên, uy lực tiếng đàn liền được phát huy lớn nhất, ưu mỹ tiếng đàn, giờ phút này như trống trận được gõ lên.
Trước mắt của mỗi người, đột nhiên xuất hiện tám con sông thanh âm, lẫn nhau va chạm.
- Rầm! Rầm! Rầm!... ... ...
Uy lực của tám con sông thanh âm rất lớn, trùng kích cự đại, xung quanh hai người, đột nhiên lốc xoáy nổi lên bốn phía, một mảnh âm bạo lốc
xoáy khổng lồ, trong nháy mắt đem nhét đầy cả đấu đài.
- Rầm ù ù!
Lần đấu đàn này so với lần trước mạnh hơn mấy lần, uy lực cực lớn làm
cho vô số nho tu không ngừng lui về phía sau, thậm chí một đám bịt lấy
lỗ tai, hoảng sợ mà khó khăn chạy trốn.
- Làm sao có thể? Cầm đạo hai người này quả thật quá kinh khủng!
- Ta chịu không được rồi!
- A!
... ... ... ...
... ... ...
...
Vô số tu giả lộ ra vẻ thống khổ.
Vương Chu vung đàn càng lúc càng nhanh, trên mặt mồ hôi chảy xuống
dưới, Cầm đạo của Tư Mã Vân Thiên quá mạnh mẽ, lần đầu tiên trong đời
hắn gặp phải.
Tư Mã Vân Thiên cũng đã lộ vẻ dữ tợn, ngón tay đã nhanh đến mức không thấy rõ được cái bóng. Cái trán cũng đã rĩ ra mồ hôi.
- Phốc!
Theo Vương Chu phun ra một ngụm nghịch huyết. Sóng âm bốn phía dần dần biến mất.
Trên đấu đài lốc xoáy cũng chậm rãi tiêu tán.
Miệng Vương Chu phun đầy tiên huyết, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
- Ngươi thắng!
Vương Chu nói.
Tư Mã Vân Thiên hít sâu một cái:
- Ngươi rất mạnh!
- Có mạnh hơn nữa, cũng là bại! Ở Cự Lộc thư viện này, quả nhiên ngọa
hổ tàng long, không nghĩ tới mấy năm ngắn ngủn, ta đã bại nhiều lần như
vậy!
Vương Chu cười khổ nói.
Vừa nói, Vương Chu khó khăn đứng dậy, đi về phía Diêm Xuyên.
- Diêm công tử, ta đã tận lực, xin lỗi!
Vương Chu khổ sở nói.
- Ngươi đã thực hiện lời hứa, dưỡng thương cho tốt đi!
Diêm Xuyên lấy tay đưa ra một bình thuốc.
- Không cần, ta còn muốn xem các ngươi!
Vương Chu cười khổ nói.
Diêm Xuyên hít sâu một cái, lộ ra một cười tiếng tự tin, gật đầu.
…
- Lại là Dịch tiên sinh!
- Kỳ đạo của Tư Mã Vân Thiên, cho dù là viện chủ cũng không bằng được, Dịch tiên sinh có thể làm được sao?
... ... ... ...
... ...
...
Dưới Đấu đài, đám nho tu nghị luận rối rít.
Dịch Phong đã tỉnh táo lại, bước lên đấu đài.
Tư Mã Vân Thiên nhìn Dịch Phong một chút, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
- Trận thứ hai, đánh cờ, do tại hạ tiếp đón!
Dịch Phong khẽ mỉm cười.
Dịch Phong nói xong, ở trong bảy mươi hai đại nho, Trương Thận bỗng nhiên đi ra.
- Lão sư, Diêm Xuyên cũng không đi lên, lão sư cần gì phải tự mình xuất thủ, để cho đệ tử ra sức sao!
Trương Thận cười nói.
- Ngươi?
Tư Mã Vân Thiên bỗng nhiên cười nói.
- Vâng, lão sư xin yên tâm, đệ tử nếu dám ra đây, tự có nắm chắc tất thắng!
Trương Thận khẳng định nói.
Trương Thận vừa nói xong, bảy mươi mốt đại nho còn lại gật đầu.
Tư Mã Vân Thiên khẽ mĩm cười nói:
- Vậy ngươi lấy gì để nắm chắc tất thắng?
Trương Thận khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh một chút, nhìn Dịch Phong một chút, giống như là lo lắng nói ra sẽ không linh.
Bốn phía, vô số tu giả cũng gắt gao ngó chừng Trương Thận. Giống như là mong đợi bí quyết mà Trương Thận có niềm tin tất thắng.
Thấy lão sư hỏi tới, Trương Thận chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Đệ tử phát hiện một sơ hở của Dịch Phong, đệ tử cùng các sư đệ đã
nghiên cứu qua kỳ phong của Dịch Phong, Dịch Phong có một sơ hở trí
mạng!
- Xôn xao!
Đám tu giả dưới Đấu đài kinh ngạc nhìn về phía Trương Thận. Sơ hở? Dịch Phong có sơ hở?
- Lão sư!
Trương Thận tiến lên một bước, mong đợi nói.
- Không phải là bắt đầu bố cục (khai cuộc trong thuật ngữ cờ) chứ?
Tư Mã Vân Thiên cười nói.
- Ách? Lão sư cũng đã nhìn ra?
Trương Thận kinh ngạc nói.
Bố cục? Bốn phía tu giả kinh ngạc nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên.
Tư Mã Vân Thiên lắc đầu, khe khẽ thở dài nói:
- Ngươi lui đi!
- A? Làm sao có thể, đệ tử đã nghiên cứu tất cả ván của Dịch Phong,
tuyệt đối sẽ không sai, hắn bắt đầu bố cục rất yếu! Chỉ cần ở mới đầu
hung mãnh mà đột phá, hắn nhất định bại a!
Trương Thận không tin nói.
- Ha ha... Hmm, Dịch tiên sinh, ngươi tới nói đi!
Tư Mã Vân Thiên đột nhiên cười.
Tư Mã Vân Thiên mặc dù cuồng, nhưng chỉ cần người có năng lực, Tư Mã Vân Thiên vẫn là luôn luôn tôn trọng đúng mực.
Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:
- Tư Mã tiên sinh, tuệ nhãn!
- A? Chuyện gì xảy ra? Lão sư, chuyện gì xảy ra!
Trương Thận không hiểu nói.
Khe khẽ thở dài, Tư Mã Vân Thiên nói:
- Đó là Dịch Phong đã sớm làm ra bố cục, chờ ngươi chui vào mà thôi!
- Đã sớm làm ra bố cục? Cái sơ hở kia, là Dịch Phong cố ý lưu lại?