Khi leo lên đỉnh cao, nhìn xuống chúng sơn nhỏ bé.
Yêu Thiên Thương đạp ở đỉnh Tử Cấm, lạnh lùng nhìn chăm chú hướng nam tiên cung.
Yêu Thiên Thương cười khẽ gọi:
- Vương Chu!
Người đàn ông tóc vàng ngồi khoanh chân một bên vội gật đầu, nói:
- Vâng thưa chủ thượng.
Khi nói chuyện hai tay người đàn ông tóc vàng đặt hờ trên cổ cầm, như sắp đàn.
Bình Sơn lâu.
Văn Nhược Tiên Sinh rời đi, đám Túy Kiếm Sinh vây quanh bàn.
- Tám ngón tay?
Túy Kiếm Sinh kinh ngạc nhìn người đàn ông tóc vàng phía xa ngồi đánh đàn.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hắn là nhện yêu.
Túy Kiếm Sinh biến sắc mặt:
- Nhện yêu? Đại yêu? Hư cảnh đại yêu?
Hư cảnh, đúng vậy, là Hư cảnh. Nhưng Diêm Xuyên chú trọng là Yêu Thiên Thương, tư thế của nhện yêu là hoàn toàn thuần phục gã.
Vương Chu tay vuốt cổ gầm, hai tay búng ra ngoài. Tiếng cầm dồn dập vang lên.
Đinh đinh đinh!
Thanh âm như kim đâm trong khoảnh khắc vang vọng khắp Lương Kinh.
- A!
- Lỗ tai của ta!
- A, ta nghe không được!
............
.........
Vô số dân chúng thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
Chỗ tiên cung, đỉnh một nóc phòng bỗng bạo tạc.
Ầm!
Thật nhiều tu giả từ tiên cung bay lên trời, kinh ngạc nhìn đỉnh Tử Cấm, không ngờ có người dám to gan khiêu khích thánh tử.
Túy Kiếm Sinh ngạc nhiên hỏi:
- Đây là... âm công?
Hướng tiên cung, có khoảng hai trăm tu giả bay lên trời, rút ra trườmg kiếm, sắc mặt âm trầm.
Trên đỉnh cung điện tiên cung nguy nga nhất có mười người chậm rãi bước lên. Trong đó bảy người khoanh chân ngồi, trên đầu gối đặt cổ cầm.
Ba người chính giữa.
Người dẫn đầu là một người đàn ông mặc áo vàng, đầu đội một kim quan vàng
hình hạc, đôi mắt lạnh băng như nhìn xuống thương sinh. Khí thế trên
thân người đàn ông này cũng rất cường đại, sau lưng gã có hai người mặc
áo tím, dường như là thuộc hạ.
Người đàn ông đầu đội kim quang vàng trầm giọng nói:
- Yêu Thiên Thương, ngươi còn dám tới sao?
Trên đỉnh Tử Cấm, Yêu Thiên Thương mặt lóe qua kiêu ngạo, nói:
- Tại sao ta không dám tới? Cổ Nguyệt, lần này ta tặng công đức cho ngươi đây!
Cổ Nguyệt thánh tử cười lạnh nói:
- Công đức sao?
Yêu Thiên Thương trầm giọng nói:
- Đương nhiên, Vương Chu, bắt đầu đi!
Vương Chu lộ nụ cười tà, gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Đinh đinh đinh đinh!
Hai tay Vương Chu mau chóng bắn cổ cầm, bỗng nhiên cầm âm khuếch tán bốn phương.
Từng đợt cầm âm như sóng to màu trắng chồng chất lên nhau ở giữa không trung như ẩn như hiện quét hướng tiên cung.
Ầm ầm!
Không trung bị tầng tầng sóng to gột rửa, sóng to lướt qua, Lương Kinh như
gặp bão tố chưa từng có. Dưới cầm âm, vô số kiến trúc nhanh chóng sụp
đổ.
- A!
- Đầu đau quá!
- Nhức đầu quá!
...............
.........
Dưới cầm âm, mọi người chịu không nổi, dân chúng lăn lồn.
Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói:
- Thất Cầm Thị!
- Tuân lệnh!
Bảy cầm sư ngồi một bên nhanh chóng bắn cầm huyền.
Đinh đinh đinh đinh!
Đinh đinh đinh đinh!
Bảy người cùng đánh đàn, phút chốc tiếng đàn của họ cũng có thể hình thành
từng đợt sóng âm hữu hình, chồng chất xông hướng cầm lãng của Vương Chu.
Ầm!
Cầm lãng hai bên va nhau, ầm vang phát ra tiếng va chạm hữu hình.
Nơi cầm lãng giao nhau hình thành lốc xoáy to lớn.
Trùng kích cường đại quét toàn Lương Kinh, lan ra tứ phương.
Ầm ầm!
Phòng ốc trong Lương Kinh sụp đổ, thậm chí Bình Sơn lâu mà Diêm Xuyên ngồi
cũng lắc lư kịch liệt, bên trong bình phong đổ rào rào, nhiều tửu khách
kinh hoàng chạy ra khỏi tửu lâu.
Vương Chu cười tà nói:
- Thất Cầm Thị chẳng qua như vậy, hãy để Tà Cầm Vương Chu ta dạy cho ngươi cái gì gọi là cầm!
Đinh đinh đinh đinh!.
Cầm thanh thay đổi, cầm lãng của Vương Chu tăng vọt hơn mười lần. Từng sóng âm lao ra mạnh áp chế cầm âm của Thất Cầm Thị phía đối diện.
Cùng lúc đó, trong cầm lãng của Vương Chu bắn ra từng luồng sáng.
Vù vù!
Vù vù!
Vù vù!
Trong cầm lãng đột nhiên xuất hiện từng thanh trường đao sáng chói. Trường
đao hiện ra, ước chừng hơn trăm vạn, đao vọt hướng tiên cung.
Vương Chu cười to nói:
- Đi đi, sóng to thao thao, ha ha ha!
Ầm ầm!
Trăm vạn cầm âm ngưng tụ ra trường đao bỗng hóa thành đao hải hùng hồn bão tố cuốn đối diện.
Nơi bão tố trường đao đi qua thì thanh âm lần thứ hai biến cực kỳ chói tai.
Đinh!!!!
Vô số người lỗ tai đã điếc, các phàm nhân ôm đầu lăn lộn, mới đầu đám tu
giả bay lên trời trong sóng âm cùng té xuống đất, hộc máu.
Đinh đinh đinh đinh!
Cầm âm gột rửa tứ phương, toàn Lương Kinh đều bị nó phủ lên.
- A!
Hậu viên nơi Diêm Xuyên ở phát ra tiếng cẩm y quân kêu đau.
Ba ngàn cẩm y quân cũng bị trúng chiêu.
Tam Kiếm hiệp giật mình kêu lên:
- A? Tai của ta, chói tai quá, chói tai quá!
Túy Kiếm Sinh sắc mặt khó xem nói:
- Che cũng không được, bịt tai vẫn nghe thấy.
Lưu Cẩn thống khổ bịt tai:
- Vương, vương!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Vô dụng, cầm âm không thông qua tai cũng có thể trực tiếp nhập vào đầu óc.
Vương, lão nô không được rồi!
Lưu Cẩn thống khổ ngã trên mặt đất.
Diêm Xuyên quát:
- Bất Động Minh Vương Ấn, tâm ấn!
- Vâng!
Lưu Cẩn thống khổ nhanh chóng bắt ấn Bất Động Minh Vương Ấn.
Trong lúc bắt ấn miệng Lưu Cẩn phun chân ngôn, toàn thân run rẩy, trên mặt
toát mồ hôi lạnh. Nhưng khi bắt ấn ra Bất Động Minh Vương Ấn thì Lưu Cẩn dễ chịu hơn chút, ít nhất thì không thống khổ như vừa rồi.
- Vương, vương!
Hoắc Quang mang theo ba ngàn cẩm y quân thống khổ vòng đến đằng trước Bình Sơn lâu.
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Bất Động Minh Vương Ấn, tâm ấn!
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang, ba ngàn cẩm y quân nhanh chóng bắt ấn, Bất Động Minh Vương Ấn áp chế ma âm vào tai.
- A!!!
- Cứu mạng!
- Tai của ta!
............
.........
...
Trong Lương Kinh rất nhiều dân chúng, tu giả cùng thống khổ bịt tai.
Trăm vạn bão tố trường đao cầm âm quét Lương Kinh, lan hướng tiên cung.
Thất Cầm Thị lộ vẻ kinh sợ, tay càng nhanh chóng đánh đàn.
Vù vù!
Cầm âm của bảy người như hình thành một vòng bảo hộ nửa hình tròn to lớn chắn phái trước tiên cung.
Ầm ầm!
Bão tố trường đao chém vào vòng bảo hộ nửa hình tròn, phát ra tiếng va chạm chấn trời, thanh âm xông lên chín tầng mây, thay thế tất cả âm thanh.
Bão tố sóng âm mạnh mẽ va nhau, dân chúng hấp hối, lăn lộn đầy đất. Tu giả
Khí cảnh cũng thống khổ ôm đầu muốn trốn, nhưng bây giờ có chỗ nào để
trốn? Đất rung núi chuyển, nếu lên trời thì càng bị nhiều âm ba trùng
kích, đầy trời đều là tu giả hộc máu té xuống đất.
- Phụt.
- Phụt.
Thất Cầm Thị máu chảy ngược lên họng phun vào cổ cầm, sắp không chống được.
Vương Chu cười như điên nói:
- Ha ha ha ha! Ta còn có càng mạnh, mới được chút xíu đó đã tự xưng là Thất Cầm Thị?
Lúc này Văn Nhược Tiên Sinh đã đi tới tiên cung.
Cổ Nguyệt thánh tử la lên:
- Văn Nhược Tiên Sinh, đánh đàn!
Mặc dù Cổ Nguyệt thánh tử không sợ cầm âm nhưng lúc này là thuộc hạ hai bên đấu nhau, gã còn phải canh phòng Yêu Thiên Thương, không tiện ra tay.
Văn Nhược Tiên Sinh cười khổ nói:
- Thánh tử, ta không giỏi cổ cầm, sẽ cố hết sức.
Khi nói chuyện thì Văn Nhược Tiên Sinh lấy ra một cổ cầm, khoanh chân ngồi xuống.
Đinh đinh đinh đinh!
Cầm âm của Văn Nhược Tiên Sinh vang lên, Thất Cầm Thị như được thần giúp, thế bại ban đầu giảm bớt nhiều.