- Nhanh, trở về, trở về!
Vương Long cả kinh kêu lên.
Một tên đại nho nhảy dựng lên, nhảy đến phù thạch mà lúc trước mọi người mới đi qua.
- Thình thịch! A!..
Một tên nữa bị rơi xuống, sóng lớn cuốn đi.
- Không tốt, những thứ phù thạch này trở nên không thể xác định là nổi hay rơi rồi!
Vương Long sắc mặt đại biến nói.
- A!
Phù thạch dưới chân Mạnh Dung Dung cũng là đung đưa liên tục.
Diêm Xuyên nhìn về phía nơi xa.
Tuy là chìm chìm nổi nổi, Thiên nữ vẫn phi thường thuận lợi bước đi, thậm chí đã chạy đến điểm cuối rồi.
- Ba!
Thiên nữ nhảy lên bờ bên kia.
Để cho Diêm Xuyên, Mạnh Dung Dung, một đám đại nho treo ở trong không trung.
- A, Diêm Xuyên, làm sao bây giờ, ta không muốn té xuống!
Mạnh Dung Dung kinh hoảng nói.
Có lẽ là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Phù thạch dưới chân Mạnh Dung Dung, đột nhiên chấn động, thình thịch!
- A!
Mạnh Dung Dung hoảng sợ rơi xuống vách đá.
Ở trong thế giới này, pháp lực bị áp chế rồi, rơi xuống vách đá chưa
chắc sẽ chết, nhưng không ngăn được mọi người sợ hãi, bởi vì dựa vào
pháp thuật luôn tự hào lại không thể dùng, nhất thời mất đi cảm giác an
toàn. Phía dưới lại là sông lớn cuồn cuộn, ai có thể không sợ?
Mạnh Dung Dung cũng là như thế, phù thạch đung đưa, sợ hãi liền tràn
ngập trong lòng, hiện tại phù thạch rốt cục rơi xuống rồi, sợ hãi đạt
đến đỉnh điểm, đưa tay trên không trung quơ lên không ngừng, giống như
là muốn bắt lấy một cây cỏ cứu mạng vậy. Nhưng mà bây giờ có thể có sao?
- Thình thịch!
Một thân ảnh nhất thời ôm lấy Mạnh Dung Dung.
Trong lúc Mạnh Dung Dung kinh hãi không ai giúp đỡ, Diêm Xuyên đã ôm lấy Mạnh Dung Dung.
Mạnh Dung Dung đang rơi xuống, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Diêm Xuyên ôm lấy mình? Cùng nhảy xuống theo mình?
Bị ôm vào trong ngực, sợ hãi trong lòng Mạnh Dung Dung giống như là
trong nháy mắt bị quét sạch sẽ, trong mắt chỉ có Diêm Xuyên đang nhíu
lại chân mày kia. Nhìn chân mày kia, chẳng biết tại sao, trong lòng Mạnh Dung Dung bỗng nhiên biến thành bình tĩnh vô cùng.
- Hô!
Hai người ngã xuống dưới sông lớn giứa hai vách đá.
Giờ phút này, mặc dù té xuống, trong lòng Mạnh Dung Dung lại không có
sợ chút nào, chỉ có một tia tiếc nuối, đáng tiếc không thể ngăn trở
Thiên nữ nữa rồi.
- Tại sao?
Đang rơi xuống rất mạnh, Mạnh Dung Dung nhẹ giọng hỏi.
Lúc ấy Diêm Xuyên vẫn đang ở trên phù thạch, cũng không có rơi xuống a, vì sao lại nhảy qua theo mình cùng rơi xuống.
- Đừng ồn!
Diêm Xuyên đối với Mạnh Dung Dung kêu lên.
- Ách?
Mạnh Dung Dung ngạc nhiên nói.
- Hưu!
Trong áo tay trái của Diêm Xuyên, đột nhiên xuất hiện một cái Thanh đằng bắn về phía vách đá đối diện.
- Thình thịch!
Giống như là một trường tiên cực dài vậy, trong nháy mắt quấn quanh một cây đại thụ ở trên trên vách núi đối diện.
- Hưu!
Trường tiên vừa quấn chặc thì nhanh chóng biến ngắn. Lôi kéo Diêm Xuyên hướng bờ bên kia đi.
- A! A!... . . .
Xung quanh đám đại nho đang rơi xuống, nhìn Diêm Xuyên đang cầm một cây trường tiên hướng đối diện mà bay đi, một đám xoắn xuýt vô cùng.
- Diêm Xuyên tiểu nhi!
- Khốn kiếp Diêm Xuyên!
- Hắn làm sao có được trường tiên?
... . . .
...
. . .
Bốn phía đám đại nho rối rít ngã vào sông lớn, một đám buồn bực vô cùng.
- Làm sao ngươi có trường tiên dài như vậy?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.
Diêm Xuyên đỏ mặt lên nói:
- Chớ nói lung tung, ôm chặt ta, sắp đụng vào vách rồi!
- A?
Hai người dù sao cũng bị rơi xuống một khoảng, mặc dù trường tiên cuốn
lấy đại thụ đối diện, hơn nữa vẫn đang rút ngắn, nhưng vẫn đụng vào phía dưới một nữa vách núi đối diện.
- Oanh!
- A!
Hai người đều bị đụng vào trên vách núi, đập nát đại lượng đá núi, cũng may thân thể hai người mạnh mẽ, cũng không có tổn thương nặng nề, chẳng qua là tiếp xúc càng chặt chẽ hơn một chút.
- Hưu!
Trường tiên chậm rãi rút ngắn, lôi kéo hai người lên trên vách đá đối diện.
Thu hồi Độc đằng vươn ra trường tiên, hai người lập tức tách ra, Mạnh Dung Dung đỏ mặt lên.
- A! A! ...
Trong lúc lúng túng, rất nhanh đã bị thanh âm của một đám đại nho rơi xuống vách đá cách đó không xa hấp dẫn.
Sông lớn cuồn cuộn nổi lên một đám đại nho, đảo mắt đã bị cuốn đi.
Mạnh Dung Dung sắc mặt phức tạp nhìn mấy tên đại nho.
- Không cần nhìn rồi, tu vi của những người đến đây, cho dù pháp thuật
bị áp chế, nhục thân nhất định cũng có thể ngăn cản sóng nước va chạm,
bọn họ không chết được!
Diêm Xuyên lắc đầu.
Tiếp đó, Diêm Xuyên hướng chỗ sâu mà đi, đuổi theo Thiên nữ.
Nơi này rốt cuộc có cái gì? Thiên nữ lại mạo hiểm mà đắc tội Cự Lộc thư viện, cũng muốn xông vào?
Trong lòng Diêm Xuyên sinh ra hiếu kỳ rất mãnh liệt.
Mạnh Dung Dung nhìn một chút đám đại nho bị sông lớn cuốn đi, sau đó
nhanh chóng đuổi theo Diêm Xuyên, hướng trong rừng đi tới.
Chỗ này, thật là quỷ dị!
Nói là trận pháp cản người, nhưng vẫn có một đường sống, còn nếu nói là thiên nhiên tạo thành, càng không khả năng, cái thế giới này cũng là do người khai mở, như vậy thì vì sao. Vì sao phải chế tạo loại phù thạch
này?
Ánh mắt Thiên nữ không thể nhìn thấy, vì vậy đi vô cùng chậm, Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung rất nhanh liền đuổi tới.
Đuổi đến trong một mảnh rừng rậm.
- Chít chít chít chít chít chít!
Vô số thanh âm Ma tước vang lên.
Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung đã nhìn thấy, Thiên nữ đang đứng ở một
nơi trống trải, trên mảnh đất trống này có chi chít rậm rạp, ngàn vạn
con Ma tước màu đen đang bay múa.
Ma tước đang ở trong chỗ
trống mà bay múa, mà vùng đất trống này, lại hiện lên đường vòng cung
kéo dài ra, giống như là một vùng trống không hình tròn, đem một mảnh
bên trong bao vây lại.
- Ta nhớ ra rồi, lúc trước vách đá
kia, giống như là cũng có độ cung nhất định, cái sông lớn ở dưới vách đá kia, cũng hiện lên hình vòng cung, đem tất cả bao vây vào bên trong,
hiện tại, lại là một vùng trống có hình vòng cũng nữa?
Mạnh Dung Dung cau mày kinh ngạc nói.
- Đây là Độc tước?
Diêm Xuyên giật mình.
- Độc tước?
Mạnh Dung Dung hiếu kỳ nói.
- Đây không phải là Ma tước nữa, mà là bị chướng khí nồng nặc tạo thành Độc tước, nữa bị người hữu tâm dùng trận pháp khống chế, cho chúng bay
múa không có quy tắc theo một phạm vi nhất định, tuyệt đối không thể
đụng vào, Độc tước này có tính ăn mòn rất mạnh, cho dù là Hư cảnh cường
giả, chỉ cần tiếp xúc là bị rửa nát! Chỉ sợ tảng đá, cũng có thể đụng
vào là tan ra.
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Độc tước? Ngươi gặp qua?
Mạnh Dung Dung cau mày nói.
- Gặp qua, nhưng chỉ vẻn vẹn gặp một lần, đó là một rừng rậm có chướng
khí nồng nặc chí cực, thông qua gần ngàn năm tích lũy, mới ngưng tụ ra
một con Độc tước, lúc ấy con Độc tước kia xuất thế, trong nháy mắt ăn
mòn một Hư cảnh cường giả, ngay cả pháp bảo binh khí, đều bị rửa nát! Đó là chỉ có một con, nơi này lại có hơn trăm vạn?
Diêm Xuyên sợ hãi than nói.
Nhìn Độc tước chi chít, trong lòng Diêm Xuyên cuồn cuộn nổi lên kinh đào hãi lãng.
Khó trách một nửa cái thế giới này đều là chướng khí, chỉ gặp trăm vạn Độc tước này cũng đã nói rõ hết thảy.