- Ta vốn tưởng rằng, người
đầu tiên khiêu chiến với ta sẽ là Khổng Hoàng Thiên. Không thể tưởng
tượng được lại có thể là ngươi. Tuy nhiên, ngươi biết ngươi đang làm gì
không? Nếu không thể thắng ta, ngươi sẽ chôn vùi, hồn trở về luân hồi,
hay là vĩnh viễn không thể nào tái hiện nữa!
Âm thanh của Sào lại truyền đến.
- Ta biết!
Hồng Quân gật đầu một cái.
- Nếu biết, vậy tại sao ngươi lại muốn khiêu chiến với ta?
Âm thanh của Sào lại truyền đến.
- Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy!
Hồng Quân thản nhiên nói.
Tiếp theo, ánh mắt hắn nhìn xung quanh một chút. Sau khi nhìn một hồi, bỗng nhiên hắn lại nhìn về phía nam.
Phía nam, tại Nam Ngoại Châu, lúc này Khổng Hoàng Thiên cũng đang nhìn chằm chằm vào Hồng Quân.
Hồng Quân, Khổng Hoàng Thiên với khoảng cách xa xôi, đối mặt nhìn nhau.
Hồng Quân đột nhiên vung tay áo lớn một cái. Hắn đưa tay lấy ra một thanh trường kiếm đồng.
- Xem trọng rồi!
Hồng Quân hít sâu một cái nói.
Keng!
Hồng Quân âm một kiếm về phía nam.
Ầm!
Một đạo kiếm cương từ chỗ trường kiếm của Hồng Quân đâm thẳng về phía
nam. Tốc độ lao đi chóng mặt, dường như muốn vượt qua thời không vậy.
Trong chớp mắt đạo kiếm cương đã biến mất.
Trung Thiên Châu.
- Cái gì? Sao có thể như vậy được!
Sa Hoàng đột nhiên cả kinh kêu lên.
Hồng Quân đang ở Bắc Ngoại Châu. Đó chính là Bắc Ngoại Châu. Một kiếm
hung mãnh, lại xuyên qua Bắc Ngoại Châu, xuyên qua Hoàn Đông Bắc Châu,
tiếp theo, trong nháy mắt xuyên qua Trung Thiên Châu của mình phóng về
phía nam, tiếp theo xuyên qua Hoàn Đông Nam Châu, lao về phía Nam Ngoại
Châu, lao về phía cương vực Hoàng Thiên, lao về phía Hoàng Thiên Điện?
Sa Hoàng trợn tròn mắt.
Một kiếm vượt qua toàn thiên hạ? Đây là Hồng Quân mà mình đã biết sao?
Trong một đám thánh nhân, phần lớn đều không rõ vì sao. Nhưng chỉ nhìn uy lực của một kiếm này, tất cả đều lộ vẻ hoảng sợ.
Lúc này, ánh mắt Thông Thiên giáo chủ lộ vẻ chấn động.
Thời điểm Hồng Quân ở đại thế giới mới là tu vi Tổ tiên thập tam trọng
thiên. Bây giờ mình là thập tứ trọng thiên, vốn còn có chút cảm giác đắc chí. Nhưng nhìn một kiếm này, trong mắt Thông Thiên chỉ còn lại chấn
động và mờ mịt.
Lão sư mạnh như thế nào?
Nam Ngoại Châu, trước Hoàng Thiên Điện. Ánh mắt Khổng Hoàng Thiên nhất
thời cứng lại. Hắn cũng đưa tay rút ra một thanh trường kiếm, đâm về
phía trước.
Đinh!
Một kiếm va chạm, kiếm cương của hai người đều biến mất. Tiếng kiếm va chạm vào nhau chói tai, vang vọng khắp đất trời.
Hồng Quân thu kiếm, ngẩng đầu nhìn về phía con mắt lớn trên không trung.
- Sào, thực lực của ta bây giờ có thể lọt vào mắt ngươi không?
Hồng Quân thản nhiên nói.
Một kiếm của Hồng Quân vượt qua toàn thiên hạ, va chạm với một kiếm của Khổng Hoàng Thiên tại Nam Ngoại Châu!
Người xem không hiểu cảm thấy sâu không lường được. Người xem hiểu đều cực kỳ kinh hãi.
Một kiếm vượt qua toàn thiên hạ sao?
Cõi âm, Đại Tần Thành.
Lưu Cương nhanh chóng bẩm báo:
- Thánh Vương, Hán vệ Nam Ngoại Châu dùng mệnh bài truyền tin. Trước
Hoàng Thiên Điện, Khổng Hoàng Thiên một kiếm va chạm với bắc cương đến
từ phía bắc!
Con ngươi của cương thi Diêm Xuyên co lại.
Lúc này một đám thần tử Đại Trăn đứng xung quanh, vẻ mặt mờ mịt.
Chỉ có Quỷ Cốc Tử trầm tư suy nghĩ nói:
- Thánh Vương, là Hồng Quân sao?
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Lúc này quần thần mới tỏ ra ngưng trọng.
Tại cương vực Thông Thiên, Hồng Quân sau khi phát ra một kiếm, lại ngẩng đầu nhìn lên trời.
- Sào, thực lực của ta bây giờ có thể lọt vào mắt ngươi không?
Hồng Quân thản nhiên nói.
Những người xung quanh có thể còn đứng được đều yên lặng một hồi lâu.
Thậm chí ngay cả Đông Phương Bất Bại và thánh nhân Tử Vi lúc trước vẻ
mặt kiêu ngạo, lúc này cũng ngưng trọng nhìn về phía Hồng Quân.
Thông Thiên giáo chủ nhìn Hồng Quân đầy kính nể.
- Meo?
Miêu Miêu nghi ngờ kêu lên. Rõ ràng Miêu Miêu còn không biết được uy lực của một kiếm này.
Diêm Xuyên ngẩng đầu nhìn con mắt lớn phía trên bầu trời một chút.
Con mắt mắt đưa mắt nhìn Hồng Quân một hồi.
- Hồng Quân, ngươi thật sự nằm ngoài dự liệu của ta. Cũng được, vì
ngươi, ta vẫy một lần lưới lớn che mạng, hi vọng ngươi có thể thành
công! Có thể đạp lên ta, tiến vào tu vi càng cao hơn!
Giọng nói của Sào lại truyền đến.
- Tiến vào tu vi càng cao hơn?
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại.
Diêm Xuyên nghe thấy, tiếp theo được chính miệng cương thi Diêm Xuyên thuật ra.
Cõi âm Đại Tần Thành, trong thượng thư phòng.
Đám người Quỷ Cốc Tử liên tục biến sắc.
- Tốt cuộc ta đã hiểu rõ, vì sao năm đó Khổng Hoàng Thiên lại nói, Sào hi sinh vì thiên hạ!
Quỷ Cốc Tử cười khổ nói.
- Giống như Thiên số đại thế giới vậy. Thiên số đại thế giới vì thăng
cấp lên người siêu thoát. Nơi này, Sào lại có mục tiêu càng rộng lớn
hơn. Hi vọng mình làm bàn đạp chân, hi vọng có người có thể đạp lên hắn, thành tựu Tổ tiên thập lục trọng thiên!
Mấy người Lý Tư cũng cười khổ nói.
Vì muôn dân, không tiếc làm đạp chân, chỉ nguyện có người có thể thăng
cấp tới cực hạn, có thể chống lại mệnh số, có thể dẫn theo muôn dân đồng thời siêu thoát.
Cương vực Thông Thiên.
Trong mắt Thiên số loé ra một đạo kim quang.
Ầm!
Thiên địa phát ra một tiếng động rất lớn. Tiếp theo, từ mắt của Thiên số nhanh chóng xuất hiện vô số tấm lưới nhỏ. Những tấm lưới nhỏ càng ngày
càng nhiều, càng ngày càng kín. Sau đó nó nhanh chóng phóng về bốn
phương tám hướng, nhanh chóng liên kết với muôn dân vạn vật.
Có vào tấm lướithậm chí nối tới Diêm Xuyên, Miêu Miêu. Tóm lại ngoại trừ Hồng Quân ra, những tấm lưới kia nối tới mọi người.
- Đây là Thiên Võng? Thiên Võng tuy thưa?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Không!
Cách đó không xa Hồng Quân lại bỗng nhiên nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên hơi bất ngờ. Hồng Quân đối địch với Sào, hắn thấy thế nào về mình.
- Sào dùng Thiên Võng bao trùm tấm lưới lớn của mệnh số. Nếu như ta đánh bại hắn, mệnh số chứng kiến, tất cả năng lực của Sào truyền vào cho ta, giúp ta đột phá. Nếu như ta không thể đánh bại hắn, ta sẽ chết!
Hồng Quân giải thích.
Không chỉ Diêm Xuyên, cho dù là một đám thánh nhân đang ở đây, thậm chí cả Thông Thiên giáo chủ lúc này cũng vô cùng bất ngờ.
Diêm Xuyên chỉ có Tổ tiên bát trọng thiên. Hồng Quân đứng trước ranh
giới giữa cái sống và cái chết như vậy, vì sao phải coi trọng Diêm
Xuyên?
- Vạn linh dưới Thiên số nghe lệnh, tất cả những người ở gần toàn lực tiêu diệt Hồng Quân!
Âm thanh của Sào lại vọng tới tất cả mọi người trong thiên địa.
Âm thanh này giống như thông qua tấm lưới lớn xông thẳng vào trong lòng
tất cả mọi người, kể cả Diêm Xuyên, Miêu Miêu, đám thánh nhân, Thông
Thiên giáo chủ.
- Cái gì?
Thông Thiên giáo chủ nhất thời biến sắc.
Ánh mắt đám người Diêm Xuyên nhất thời trở nên ngưng trọng.
Diêm Xuyên lấy tay kéo Miêu Miêu vào táng thiên đồng quan.
- Meo, Diêm Xuyên, ngươi muốn làm gì?
Miêu Miêu lo lắng nói.
Cõi âm, Đại Tần Thành.
Miêu Miêu bị truyền tống đến chỗ cương thi Diêm Xuyên.
- Meo, Diêm Xuyên ngươi đưa ta tới đây làm gì vậy?
Miêu Miêu lo lắng nói.
- Cương vực Thông Thiên này quá nguy hiểm. Mọi người đều phải ra tay đối phó với Hồng Quân, ngươi không thể đi!
Cương thi Diêm Xuyên kêu lên.
- Meo, nhưng, ngươi ở đó không phải là quá nguy hiểm sao?