- Ừm!
Hàng vạn Xạ Nhật tiễn bắn vào thành lầu.
Đan Thanh Tử biến sắc mặt, lùi ra sau.
Bùm bùm bùm!
Ngoài tường thành bỗng xuất hiện tầng tầng lồng chụp ngăn chặn mưa tên.
Trương tướng quân tức giận quát:
- Đại trận Vô Ưu thành? Nhưng lại mở ra đại trận Vô Ưu thành? Đại nhân của ta rốt cuộc ra sao rồi?
Đan Thanh Tử thấy tức tối, xấu hổ vì mới nãy hoảng hốt thụt lùi.
Đan Thanh Tử vung tay áo, lạnh lùng nói:
- Mở ra đại trận Vô Ưu thành thì đừng ai mơ tưởng ra vào. Kêu ngươi đợi mấy ngày thì cứ đợi, Hoắc Quang còn chưa chết!
Trương tướng quân tức giận quát:
- Ngự Yêu tông khốn kiếp, Ngự Yêu tông khốn kiếp!
Trương tướng quân quát:
- Công thành!
Ầm ầm!
Bên ngoài Vô Ưu thành nổi lên tiếng nổ ầm ầm.
Quân đội từ bốn phương chạy về ngày càng nhiều, không ngừng gia nhập đội ngũ công thành, tiếc là trận pháp Vô Ưu thành quá vững chắc, không thể
phá tan trong phút chốc.
Hai ngày sau, bên dưới phủ thành chủ Vô Ưu thành, trong sân nhỏ.
Đan Thanh Tử hơi lo lắng nói:
- Các vị tiền bối, mười vạn đại quân đã bị chắn ở bên ngoài, xin hãy mau đối phó Hoắc Quang.
Mạc Ức chưởng môn cười nói:
- Đan Thanh Tử, ngươi làm khá lắm, tiếp tục ngăn chặn, thời gian lâu họ sẽ nghỉ ngơi.
Đan Thanh Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
Tiễn Đan Thanh Tử đi, Mạc Ức chưởng môn nhíu mày.
- Mạc Ức chưởng môn, tại sao phải chờ tin tức bên Đại Hà tông?
Mạc Ức chưởng môn trầm giọng nói:
- Bố cục Đại Hà tông thật ra là vì Diêm Xuyên, nếu Diêm Xuyên không chết thì Hoắc Quang không có khả năng khuất phục. Cho nên chỉ có thể chờ bố
cục tại Đại Hà tông thành công, dụ dỗ Diêm Xuyên trở lại. Giết chết Diêm Xuyên thì chỗ này mới thuận lợi tiến hành, hãy kiên nhẫn chờ.
- Dụ?
Mạc Ức chưởng môn trầm giọng nói:
- Một khi Phùng Thiên Vũ trở thành chưởng môn là có thể sử dụng Thiên
Sách, lấy cái giá tổn hao Thiên Sách dùng Công Đức trì chấn động báo cho Diêm Xuyên có công đức trên người biết, hắn chắc chắn sẽ quay về Đại Hà tông ngày. Ở đó chờ đợi hắn là thiên hạ địa võng, Diêm Xuyên chết là có thể bắt giữ Hoắc Quang.
- Giết chết Diêm Xuyên?
Mạc Ức chưởng môn trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Lần này Đại Vũ Thiên tông cho mười tông môn ta nhiệm vụ là
tiêu diệt Đại Hà tông, diệt Diêm Xuyên, thu phục Hoắc Quang, mười vạn
đại quân.
- Vậy là còn phải chờ thêm?
Tướng quân mặc giáp trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Nhưng không cần lo, Hoắc Quang chỉ là Khí cảnh.
Trong lúc Mạc Ức chưởng môn nắm chắc phần thắng thì trên bầu trời Vô Ưu thành bỗng xuất hiện nhiều mây đen.
Ầm ầm!
Mây đen đột ngột xuất hiện, lóe vô số lôi điện.
Mạc Ức chưởng môn ngạc nhiên hỏi:
- Thiên kiếp? Tam cửu thiên kiếp?
Phủ thành chủ trên Phù Không đảo Vô Ưu thành.
Lưu Cẩn hưng phấn nói:
- Đột phá, Hoắc Quang rốt cuộc đột phá, ha ha!
…
Phủ thành chủ trên Phù Không đảo Vô Ưu thành.
Ầm ầm!
Trung tâm Diêm Vương điện phát ra từng tiếng sấm rền, khí thế cường đại xông thẳng trên mây.
Năm mươi cường giả thủ vệ Khí cảnh mắt sáng lên.
Ầm ầm!
Bầu trời kéo mây đen dày đặc, kiếp vân cuồng cuộn đến.
Lưu Cẩn hưng phấn nói:
- Tam cửu thiên kiếp! Hoắc Quang đột phá, độ kiếp!
Năm mươi Khí cảnh cũng rất kích động.
Bên dưới Phù Không đảo, hai mươi Thần cảnh lạnh lùng nhìn bầu trời.
Mọi người đều độ qua tam cửu thiên kiếp trên trời, đương nhiên hiểu tam
cửu thiên kiếp đại biểu cho cái gì, sau khi độ qua thì chính là Thần
cảnh.
Một Thần cảnh nhíu mày nói:
- Là Hoắc Quang!
Lại một Thần cảnh nhíu mày nói:
- Hèn chi mấy ngày nay không thấy Hoắc Quang, hóa ra hắn đang bế quan đột phá?
Đám Thần cảnh nhìn hướng Mạc Ức chưởng môn, hỏi:
- Mạc Ức chưởng môn, hiện tại nên làm cái gì?
Mạc Ức chưởng môn híp mắt nhìn mây đen cuồn cuộn trên trời.
Mạc Ức chưởng môn lắc đầu, nói:
- Không sao, chỉ là Thần cảnh, cho dù Hoắc Quang độ kiếp xong thì chỉ là Thần cảnh đệ nhất trọng. Hai mươi Thần cảnh chúng ta không thể trói hắn lại sao? Huống chi còn có trưởng lão tông ta ở, Hoắc Quang sẽ không dậy sóng gì được.
Trong khi đám Thần cảnh nói chuyện thì trên Phù Không đảo, một bóng áo
trắng tay cầm trường thương bạc trắng xông lên trời, đứng trên không
trung ngẩng đầu nhìn kiếp vân đầy trời.
Đó là Hoắc Quang, tóc dài phấp phới bay loạn trong cuồng phong, ngửa đầu nhìn trời lộ vẻ bất khuất.
Hoắc Quang rống với trời:
- Grao!
Vài chục thiên lôi đánh xuống Hoắc Quang.
Ầm!
Lôi điện nhấn chìm Hoắc Quang, gã không dùng pháp lực ngăn cản, chỉ lấy
thân xác chống lại. Lôi điện vòng quanh Hoắc Quang, điên cuồng phá hủy y phục của gã, tôi luyện thân xác mạnh mẽ.
Ầm ầm!
Vô số thiên lôi giáng xuống, toàn thân Hoắc Quang tẩm trong lôi trì, điên cuồng rèn luyện thân mình.
Một Thần cảnh kinh kêu:
- Cái gì? Hắn điên sao?
- Đợt thiên lôi thứ nhất đã dùng thân thể?
- Làm sao có thể?
............
.........
...
Đám Thần cảnh kinh ngạc nhìn bầu trời. Hễ là tu giả độ thiên kiếp đùe
dùng pháp bảo, vũ khí đối kháng với thiên lôi, đếnp hút cuối một, hai
luồng thiên lôi mới dám dẫn vào trong người rèn luyện cơ thể. Bởi vi dù
thiên lôi tôi thể rất quý giá nhưng sức phá hoại cũng vô cùng kinh
khủng, thân xác không thể chịu được nhiều lôi điện.
Nhưng Hoắc Quang thì sao? Ngay từ đầu gã đã dùng thân thể chống cự?
Hai mươi Thần cảnh không biết tại sao lòng nổi lên bất an.
Phía xa trong thành, trong một sơn cốc, Lưu Cương nhìn kiến vân trên trời.
Một đệ tử Ngự Yêu tông kinh ngạc nói:
- Sư đệ, Hoắc Quang này quản hiên hung hãn.
Lưu Cương nheo mắt nói:
- Nếu không hung hãn thì sao lọt vào mắt Diêm Xuyên, được nhâm mệnh đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn?
- Đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn?
Mắt Lưu Cương lóe tia sáng khát vọng:
- Trong lúc vô tình ta biết được, có đệ nhất thì sẽ có đệ nhị, đệ tam,
đệ tứ. Ý chí của Diêm Xuyên không nhỏ, đi theo người như vậy mới bày ra
huy hoàng của mình được.
Đệ tử Ngự Yêu tông nghi hoặc hỏi:
- A? Cái gì?
Lưu Cương lắc đầu, nói:
- Các vị sư huynh, có lẽ tiếp đến phải xem chúng ta rồi. Các vị nhất định phải làm theo lời ta nói!
Đám sư huynh nghi hoặc hỏi:
- Sư đệ, ngươi có tính toán gì?
Lưu Cương nhìn mọi người, hít sâu, nói:
- Các vị, chúng ta đặc tội năm mươi người này rất nhiều, bây giờ đã
không có khả năng quay đầu lại. Hoặc là từ bỏ chống cự năm đại tông môn, chúng ta bó tay chịu trói, chờ năm tông môn đồ sát. Hoặc là chúng ta
làm một mẻ lớn!
Các sư huynh sắc mặt trầm xuống, cuối cùng gật đầu, nói:
- Chúng ta nghe theo ngươi!
Lưu Cương nhìn mọi người, nói:
- Có lẽ quyết định của ta sẽ làm trái ý nguyện của sư phụ, các vị còn muốn giúp ta không?
Làm trái ý nguyện của Mục Dã vương? Mọi người trầm mặt, hiển nhiên lúc trước không ngờ có hậu quả như vậy.
cuối cùng mọi người đồng thanh nói:
- Chúng ta nghe theo ngươi!
Lưu Cương gật đầu, nói:
- Tốt!
Lưu Cương ngoái đầu nhìn hướng Hoắc Quang đang độ kiếp.
Ngoài thành, mười vạn đại quân đang công thánh bỗng ngừng lại.
Có một số cường giả Khí cảnh bay lên, ở trên trời nhìn hướng kiếp vân
trong thành, thấy phía xa Hoắc Quang đứng trên không trung.
Một Khí cảnh kêu lên:
- Là đại nhân đang độ kiếp!
Mười vạn đại quân vẻ mặt vui sướng:
- Là đại nhân?