Sau khi Hoàng chém xuống một đao kia cũng thở hồng hộc. Nhưng tiếng
thở này lọt vào trong tai rất nhiều người lại giống như tiếng chuống
lớn.
Tổ tiên khác đang chiến đấu cùng Hoàng thấy vậy liền choáng váng!
Hoàng chém xuống một đao, cũng vừa lúc nhìn thấy Diêm Xuyên phía xa.
- Ngươi không có chuyện gì sao?
Hoàng thoáng sững sờ, nhưng trong mắt lại chợt lóe lên sự vui mừng.
- Ta không sao. Lần này, đa tạ nàng!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Tại sao Hoàng xông lên, cho dù cương thi Diêm Xuyên không quen chuyện tình
yêu nam nữ, cũng có thể hiểu rõ. Một Cổ Tiên vì mình, không tiếc tính
mạng đối phó với hai Tổ tiên? Sao Diêm Xuyên có thể không cảm động được?
Thần sắc Hoàng lại tỏ ra phức tạp.
- Hừ, không cần cám ơn ta. Điều này không liên quan gì đến ngươi, ta chỉ giết chết Tổ tiên, giải trừ nguyền rủa đẫm máu mà thôi!
Sắc mặt Hoàng lại trở nên lạnh lẽo.
Quay đầu, Hoàng không nhìn Diêm Xuyên nữa, đạp không bay về phía xa.
Lão lục Tổ tiên đứng bên cạnh, căn bản không dám ngăn cản.
- Chúc mừng sư tôn!
- Sư tôn uy vũ!
......
...
...
Mười hai đệ tử hưng phấn kêu lên.
Hoàng phất tay áo, dẫn theo mười hai đệ tử trong chớp mắt đã bay xa.
Quần hùng Tôn Thiên Điện gần như đều nhìn theo bóng dáng Hoàng rời đi. Bất
luận Độc Cô gia hay người của Hóa gia, lúc này đều nhớ kỹ nữ tử này.
Diêm Xuyên đi ra, Hóa Thiên Quân tất nhiên hốt hoảng bỏ chạy.
- Hừ!
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng, sau đó giơ tay vồ một cái.
Một thủ ấn cực lớn ầm ầm nắm lấy Hóa Thiên Quân.
- Hỗn đản, ngươi làm gì? Ta là tử tôn của thánh nhân. Nơi này là đạo trường Tôn Thiên!
Hóa Thiên Quân lo lắng kêu lên nói.
Một phía khác, lúc này một Tổ tiên Tả gia còn lại căn bản không hề ham chiến, đạp không bỏ chạy về phía xa.
- Chạy đi đâu?
Diêm Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Một bàn tay khác lại hóa thành một đại thủ ấn, trong nháy mắt bắt lấy Tổ tiên kia từ phía sau lưng.
- Buông tay!
Tổ tiên kia nhất thời biến sắc.
Nhưng Diêm Xuyên ra tay nhanh hơn. Hai tay hắn hợp lại, Hóa Thiên Quân và lão lục bị kéo mặt đụng mặt vào nhau.
Ầm!
Hai Tổ tiên mặt đối mặt va chạm vào nhau, nhất thời bị đập tới thất điên bát đảo.
Hai tay bắt hai Tổ tiên?
Mọi người xung quanh nhất thời kinh ngạc!
- Đây là thực lực Tổ tiên lục trọng thiên trở lên. Diêm Xuyên hắn đã có thực lực Tổ tiên lục trọng thiên sao?
Trên trời cao Hóa Băng nhất thời biến sắc nói.
- A!
Diêm Xuyên rống to một tiếng. Răng nanh trong miệng hắn từ từ rụt trở về.
- Nuốt lồng Thái Âm Thiên Cáp, thu lấy tinh hoa thuần túy của ánh trắng,
cuối cùng đã đạt được Tổ tiên nhị trọng thiên rồi! Tuy nhiên vẫn chưa
đủ. Muốn thân thể tướng thần hồi phục đến đời thứ nhất, còn cần quá
nhiều hơn nữa!
Trong lòng Diêm Xuyên phân tích.
- Hỗn đản. Diêm Xuyên, mau thả ta ra. Bằng không khi lão tổ tông ta trở về, nhất định...
Hóa Thiên Quân đau khổ kêu lên.
- Muốn đẩy trẫm vào chỗ chết, nên nghĩ đến tình cảnh hiện tại trước đi!
Trong mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một lệ quang.
Ầm!
Hắn cầm lấy hai Tổ tiên lại tạo ra một tiếng va chạm mạnh mẽ. hai Tổ tiên nhất thời mê muội.
Ấm!
Ném hai Tổ tiên xuống mặt đất, trong tay áo Diêm Xuyên bỗng nhiên xuất hiện hai sợi dây xíc đen kịt. Dây xích kia giống như hư lại dường như thực.
Dây xích vừa ra khỏi tay áo của Diêm Xuyên lập tức chui vào trong cơ thể hai Tổ tiên.
Ầm!
Toàn thân hai Tổ tiên đột nhiên run lên. Thần sắc mỗi người đều lộ vẻ đau khổ và sợ hãi không thể di chuyển được.
Loảng xoảng!
Xiềng xích khóa lên xương tỳ bà của hai người.
- A! A!......
Hai Tổ tiên đau khổ kêu to.
- Dừng tay!
Trên không trung, Hóa Băng trừng mắt một cái.
Diêm Xuyên lại nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.
Một phía khác, một đám con cháu Hóa gia đang ngăn cản Hóa Thê Lương, nhất thời kinh ngạc. Có thể làm như vậy sao?
Ầm!
Hóa Thê Lương ầm ầm xông ra khỏi một đám người trong tộc đang sững sờ. Trong nháy mắt hắn đã đến trước mặt Diêm Xuyên.
- Thánh Vương! Người không sao chứ?
Hóa Thê Lương lo lắng nói.
- Hóa Thê Lương, ngươi là kẻ phản bội khi sư diệt tổ. Đến bây giờ, ngươi còn gọi hắn là Thánh Vương sao?
Trong thống khổ Hóa Thiên Quân bi phẫn nói.
- Câm miệng!
Hóa Thê Lương quát mắng một tiếng.
Diêm Xuyên nhìn Hóa Thê Lương, trầm giọng nói:
- Yên tâm, ngươi là ngươi, bọn họ là bọn họ. Đại Trăn ta từ trước đến nay đều phân biệt rất rõ ràng!
- Vâng! Tạ Thánh Vương!
Hóa Thê Lương cảm kích nói.
- Ha ha ha, muốn hủy diệt đạo trường thánh nhân sao? Xem ra không chỉ riêng chúng ta. Vị này, ngươi là ai?
Một cường giả Độc Cô gia cười nói.
Diêm Xuyên nhìn cường giả kia nhưng không trả lời, căn bản không muốn nói chuyện với hắn.
Cường giả của Độc Cô gia sắc mặt nhất thời cứng đờ, có chút cáu giận nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Đại tổ, cứu ta. Lực lượng của ta đều bị khóa lại rồi!
Hóa Thiên Quân quay về phía Hóa Băng kêu lên.
Sắc mặt Hóa Băng âm trầm, nhìn đám cường giả Độc Cô gia đang rục rịch, lại
nhìn về phía Diêm Xuyên, lông mày nhất thời nhíu chặt.
- Diêm đế, Hóa Thiên Quân tuổi trẻ không hiểu chuyện, vẫn mong Diêm đế giơ cao đánh khẽ!
Hóa Băng trịnh trọng nói.
Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Hắn muốn giết trẫm, ngươi bảo trẫm thả hắn sao?
Hóa Băng thoáng kinh ngạc, không biết trả lời như thế nào.
- Ngang!
Phía xa nhất thời truyền đến một tiếng rồng gầm đầy hưng phấn.
Xe rồng của Diêm Xuyên lại quay trở về.
Ba con Cự Long, mỗi người đều bị tổn thương. Trong đó Hắc Long Thất Sát
vết thương đầy người, nhưng trong mắt lại lộ vẻ hưng phấn cực độ.
Bên trên xe rồng, Quỷ Cốc Tử đang lái xe. Đứng phía sau còn có Doãn Hận
Thiên cùng bốn Tổ tiên Tả gia đều đã bị xiềng xích khóa lại. Trên người bọn họ đầy vết thương, bộ dạng cực kỳ bi thương phẫn nộ.
Quảng
trường Tôn Thiên Điện, Tổ tiên Tả gia bị Diêm Xuyên hạn chế, nhìn phía
xa thấy tất cả Tổ tiên Tả gia bị khống chế, nhất thời kêu lên sợ hãi:
- Không!
Đâu chỉ Tổ tiên Tả gia, Hóa Thiên Quân, Hóa Băng, còn có một đám con cháu Độc Cô gia nhất thời đều biến sắc.
Bốn Tổ tiên. Đó là bốn Tổ tiên! Lúc này mới bao lâu, không ngờ tất cả đã bị bắt?
Cho dù bọn họ là Tổ tiên cấp thấp, đó cũng là Tổ tiên. Tổ tiên có thiên
đạo. Cho dù bọn họ đánh không lại, cũng có thể trốn được chứ. Đằng này,
bọn họ lại bị khống chế? Điều này so với đánh bại bốn Tổ tiên còn khó
hơn rất nhiều.
Trước mắt lại chỉ có ba cự long và hai người?
- Ngang!
Xe rồng hạ xuống phía trên quảng trường.
Ầm!
Bốn Tổ tiên bị kéo tới trước mặt Diêm Xuyên.
- Thánh Vương, bốn người, không một người nào chạy thoát!
Quỷ Cốc Tử cười nói.
Doãn Hận Thiên hết sức cảm thán. Quỷ Cốc Tử bắt chước thánh nhân, cảnh tượng đó có thể nói là quá kinh thế hãi tục. Doãn Hận Thiên từ trong ghi chép điển tịch của gia tộc biết có một vài phong thủy sư cường hãn. Nhưng
đây vẫn là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy.
Lúc này tam long cũng tỏ ra vô cùng kính nể đối với Quỷ Cốc Tử.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Minh Long Thất Sát ở bên cạnh uốn éo thân thể, có chút khẩn trương.
- Đúng rồi, Minh Long Thất Sát đã vô cùng ra sức, xông pha chiến đấu,
việc nghĩa chẳng từ nan. Tổ tiên cuối cùng thiếu chút nữa đã chạy
thoát. May nhờ Minh Long Thất Sát liều mạng trọng thương, ngă cản hắn
lại!