Tiên Quốc Đại Đế

Chương 7: Q.5 - Chương 7: Lệnh bài hỏng?






- Vâng, tại hạ nhất định sẽ khắc ghi trong tâm khảm!

Lam U Chân Quân nhất thời khúm núm nói.

Hai mắt Diêm Xuyên nheo lại, bất ngờ nhìn Thượng Quan Uyển Nhi. Phải biết rằng, Lam U Tông chính là một trong năm tông môn lớn lệ thuộc vào Đại Chiêu. Lam U Chân Quân còn là một cường giả thượng Hư Cảnh. Giờ phút này, hắn lại tỏ ra khúm núm đối với Thượng Quan Uyển Nhi?

- Vũ Hề bái kiến Thượng Quan cô nương!

Mặc Vũ Hề cực kỳ trịnh trọng nói.

- Nha đầu, ngươi làm gì vậy?

Thượng Quan Uyển Nhi lập tức tiến lên cười nói.

- Chuyện của Vũ Hề, hẳn là Thượng Quan cô nương đã biết?

Mặc Vũ Hề nhíu mày hỏi.

- Hiện tại có ai trong Thánh Địa Đại Chiêu mà không biết chuyện đó? Tuy nhiên ngươi yên tâm, có ta ở đây, bất kỳ ai cũng không dám gây thương tổn tới ngươi!

Thượng Quan Uyển Nhi lập tức mỉm cười nói.

Có ta ở đây, bất kỳ ai cũng không dám gây thương tổn tới ngươi?

Mọi người xung quanh lập tức lộ vẻ kinh ngạc. Thượng Quan Uyển Nhi muốn che chở cho Mặc Vũ Hề? Với sự che chở như vậy, còn ai còn dám động tới nàng nữa?

Sắc mặt Lam u Chân Quân cực kỳ khó coi. Ánh mắt hắn nhìn Mặc Vũ Hề càng lúc càng oán hận.

Mặc Vũ Hề lắc lắc đầu nói:

- Vũ Hề bị oan! Kính xin Thượng Quan cô nương minh xét!

- Oan uổng? Ta đã phái người tới xem. Nhưng đáng tiếc hiện tại...

Thượng Quan Uyển Nhi thoáng thở dài.

Rõ ràng, dưới tình huống chứng cứ xác thực, căn bản không thể nào đưa ra kết luận ngược lại, cũng không thể nào phản đối được.

- Thượng Quan cô nương, lần này ta đến chính là rửa oan cho mình. Ta hi vọng Thánh chủ có thể cho ta một cơ hội công bằng để được rửa oan!

Mặc Vũ Hề thành khẩn nói.

- Ha, Mặc Vũ Hề, chuyện của ngươi còn muốn kinh động tới Thánh chủ sao?

Trong đám người truyền đến một giọng nói cực kỳ khinh thường.

Đó chính là Dương Chí Cửu. Chẳng biết hắn nhận được tin tức từ lúc nào, cũng đến đứng lẫn trong đám người.

Thượng Quan Uyển Nhi nhíu nhíu mày nhìn Dương Chí Cửu, trong mắt nàng loé ra một tia không thích.

Nhưng dường như Dương Chí Cửu nói thay cho tiếng lòng của mọi người. Thánh chủ? Thánh chủ sẽ rửa oan cho ngươi sao?

Lúc trước phụ thân Mặc Vũ Hề là một Đạo Quân. Đạo Quân bỏ mình, Kinh Chiếu còn không mấy quan tâm. Nay ngươi chỉ là một thánh nữ nho nhỏ, còn muốn làm phiền Thánh chủ hay sao?

Không ai xem trọng Mặc Vũ Hề. Đúng là người ngốc nói mê.

- Vũ Hề, ngươi muốn gặp Thánh chủ sao? Ngươi có biết, Thánh chủ không thích ngươi hay không?

Thượng Quan Uyển Nhi cau mày nói.

Thánh chủ không thích Mặc Vũ Hề?

Nhất thời, trong mắt Dương Chí Cửu, Lam U Chân Quân đều sáng ngời.

Thượng Quan Uyển Nhi chính là miệng của Thánh chủ. Nàng nói Thánh chủ không thích Mặc Vũ Hề, vậy khẳng định là không thích. Thánh chủ không thích Mặc Vũ Hề? Vậy bọn họ muốn đối phó với Mặc Vũ Hề lại càng thêm dễ dàng!

Cho dù Thượng Quan Uyển Nhi che chở Mặc Vũ Hề cũng không có tác dụng. Trong lòng mọi người đều có dự định như thế.

Mặc Vũ Hề khẽ cau mày. Rõ ràng, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói tới điều này. Nhưng nàng vẫn gật đầu nói:

- Phụ thân ta đã từng giao cho ta một khối lệnh bài. Phụ thân ta từng nói, chỉ cần giao lệnh bài cho Thánh chủ, Thánh chủ sẽ bảo hộ chu toàn cho ta!

Mặc Vũ Hề đưa tấm lệnh bài kia ra.

- Ha ha ha, Mặc Vũ Hề, nàng nói dối tới mức nói tới Thánh chủ nữa sao? Chỉ bằng một cái lệnh bài hỏng này cũng muốn Thánh chủ bảo hộ nàng sao?

Dương Chí Cửu không tin cười lạnh.

Đương nhiên, giờ phút này mọi người đều không tin lệnh bài kia sẽ có tác dụng gì. Ở đây đều là cao thủ. Bọn họ liếc mắt nhìn một cái, có thể thấy được lệnh bài kia hoàn toàn bình thường không có gì lạ. Nếu như lệnh bài thật sự có tác dụng, năm đó Thánh chủ đã không thờ ơ với cái chết của phụ thân Mặc Vũ Hề như vậy.

Thời điểm mọi người coi lời Mặc Vũ Hề nói là chuyện cười, Thượng Quan Uyển Nhi lại tỏ ra cực kỳ trịnh trọng.

Thượng Quan Uyển Nhi thu hồi quyển sách trên tay. Nàng dùng hai tay, cực kỳ cung kính tiếp nhận lệnh bài.

- Ách?

Trên mặt Dương Chí Cửu và Lam U Chân Quân trở nên cứng đờ.

Lệnh bài hỏng? Nếu là lệnh bài hỏng, Thượng Quan Uyển Nhi sẽ trịnh trọng như vậy sao?

Thượng Quan Uyển Nhi tiếp nhận lệnh bài, xem kỹ một chút, tiếp theo sắc mặt biến đổi một hồi.

Nhìn thấy thái độ của Thượng Quan Uyển Nhi như vậy, mọi người xung quanh càng thêm chú ý. Lệnh bài kia là gì vậy? Thật sự quan trọng như vậy sao?

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn lệnh bài, hít sâu một hơi, tiếp theo nhìn về phía Mặc Vũ Hề nói:

- Vũ Hề, ngươi yên tâm. Mặc dù Thánh chủ không thích ngươi, nhưng chung quy ngươi... chung quy ngươi vẫn là thánh nữ Đại Chiêu. Ta sẽ cố gắng khuyên Thánh chủ, để Thánh chủ cho ngươi một cơ hội.

- Cảm ơn Thượng Quan cô nương!

Mặc Vũ Hề nhất thời trở nên vui vẻ.

Mọi người xung quanh không sao tin tưởng được vào điều vừa nghe thấy. Nói đùa sao? Thánh chủ nhiều việc như vậy, lại có thể vì Mặc Vũ Hề mà ra mặt sao?

Đám người Lam U Chân Quân, Dương Chí Cửu không thể tin tưởng được nhìn chằm chằm vào lệnh bài kia.

Thượng Quan Uyển Nhi vẫn sợ không đủ, quay về phía mấy người thuộc hạ phía sau nói:

- Thông báo với Thánh Địa Đại Chiêu, những người từ Chân Quân trở lên tới bên ngoài đại điện Vũ Thị, Thánh chủ sẽ triệu kiến bất cứ lúc nào!

- Vâng!

Mấy người thuộc hạ cung kính nói.

Lam U Chân Quân đứng bên cạnh lại lộ vẻ mờ mịt. Thượng Quan Uyển Nhi đưa ra mệnh lệnh này là có ý gì? Chẳng lẽ đại biểu, Thánh chủ nhất định sẽ đi ra hay sao! Nhất định sẽ đi ra?

Sao có thể như vậy được? Chỉ là một cái lệnh bài bình thường, sao có thể khiến Thánh chủ đi ra như vậy được?

Mọi người ở đây đều nhìn chăm chú vào tấm lệnh bài trong tay Thượng Quan Uyển Nhi. Bọn họ phải nhớ kỹ tấm lệnh bài này này vào trong lòng, không muốn ngày nào đó không cẩn thận mạo phạm, chết còn không biết chuyện gì xảy ra.

Kinh Chiếu, thiên hạ đệ nhất nhân, chỉ có người khác chờ nàng, chưa từng có đạo lý nàng chờ người khác!

Thượng Quan Uyển Nhi ra lệnh một tiếng, nhất thời mệnh lệnh này được truyền khắp nơi. Tất cả Chân Quân đang ở bên ngoài đều nhận được tin tức, đều bay về phía Đại Chiêu Sơn, đến đại điện Vũ thị.

Thượng Quan Uyển Nhi nhận lấy lệnh bài nhìn về phía Mặc Vũ Hề nói:

- Vũ Hề, ngươi muốn rửa oan, chẳng lẽ lại muốn ta giúp ngươi sao?

- Không cần. Ta đã mời Văn Nhược tiên sinh, còn có Diêm Xuyên tới giúp. Chỉ cần đến lúc đó, Thánh chủ có thể để chúng ta cùng vào điện là được!

Mặc Vũ Hề lắc đầu nói.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Văn Nhược, lại nhìn Diêm Xuyên, trong mắt có chút sáng ngời.

- Vị này chính là Diêm Xuyên, người viết cứu khổ muôn dân, cùng Văn Nhược tiên sinh hợp lại vẽ bức tranh sinh linh đồ thán, nước mắt đau thương của tượng đá nữ thần? Ta nghe đại danh của người đã lâu!

Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, thoáng hiếu kỳ nói.

- Thượng Quan cô nương khách khí. Diêm Xuyên chỉ là nhất thời gặp vận may mà thôi!

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.

- Vận may? Ha ha, ta đã thấy chữ phúc của ngươi. Thậm chí giờ phút này vẫn nằm trong tay Thánh chủ. Thánh chủ khá tán thưởng đối với ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.