Ngô Thiên cương vực, hành cung Đại Chu thiên đình, trong một đại điện.
Trong đại điện đứng hai người.
Mặc Vũ Hề và Dậu Nguyệt.
Mặc Vũ Hề mặc cẩm bào đen, trông rất đẹp, nhưng khuôn mặt hơi gầy, có vẻ lạnh lùng, ánh mắt chính chắn hơn lúc ở phong ấn giới.
Người khác là Dậu Nguyệt, cũng chính là Dậu Nguyệt đạo quân hồi còn ở phong ấn giới, gã cũng mặc hoa bào.
Dậu Nguyệt cười nói:
- Vũ Hề công chúa, ngươi cũng thấy rồi, Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc ôm chân thành ý thiết đến đây!
Mặc Vũ Hề lạnh lùng nhìn Dậu Nguyệt, nói:
- Dậu đại nhân, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Dậu Nguyệt khuyên:
- Thiên Đế muốn Phượng Hoàng tộc, Vũ Hề công chúa, mọi thứ của ngươi đều là Thiên Đế cho, không phải nên báo đáp Thiên Đế sao? Huống chi ngươi từng sinh con, Nhị thái tử ưu ái như vậy ngươi nên .... ?
Mặc Vũ Hề lạnh lùng cười:
- Phượng Nhị cho ngươi ích lợi gì, ngươi dám làm càn trước mắt của ta? Cẩu nô tài!
Dậu Nguyệt nét mặt sa sầm nói:
- Hừ! Vũ Hề công chúa, ta không phải là nô tài của ngươi, ta là thuộc hạ của Thái Bình công chúa. Chẳng qua lần này ta theo yêu cầu của Thái Bình công chúa đi cùng ngươi. Ta biết chắc ngươi còn nghĩ đến tiện nhân Diêm Xuyên, nhưng hắn có thể sánh bằng Nhị thái tử sao? Phụ thân của Nhị thái tử là Phượng Đế, khống chế Phượng Hoàng tộc. Ngoại công của Nhị thái tử là Ngô Thiên thánh nhân, trong thiên hạ có mấy ai tôn quý như Nhị thái tử?
Dậu Nguyệt âm trầm nói:
- Vũ Hề công chúa, mặc dù ngươi là công chúa của Đại Chu thiên đình nhưng ở trong hoàng thất có ai coi trọng ngươi? Ngươi chẳng qua là một con cờ của Thiên Đế. Tại Đại Chu thiên đình vĩnh viễn không đến lượt phiên ngươi muốn làm gì thì làm!
Mặc Vũ Hề cao giọng quát:
- Láo xược!
Mặc Vũ Hề trừng mắt quát:
- Cho dù bản cung không được hoàng thất chú trọng thì ta vẫn là công chúa, ta là quân, ngươi là nô, chớ quên thân phận của ngươi. Ta giết ngươi cùng lắm thì bị mắng một trận, ta không cần nó, ngươi muốn chết thì lặp lại lần nữa xem?
Dậu Nguyệt cơ mặt co giật, không dám nói nhiều.
Mặc Vũ Hề quát:
- Cút!
- Hừ!
Dậu Nguyệt hất tay áo, chỉ có thể quay đầu rời đi.
Dường như nghe thấy tiếng quát của Mặc Vũ Hề, nhiều thị nữ xông vào đại điện.
Đám thị nữ hơi lo lắng hỏi:
- Công chúa, ngươi không sao chứ?
- Công chúa, ngươi sao rồi?
.... .... ....
.... ....
....
Công chúa? Mặc Vũ Hề lộ nụ cười khổ, nếu có thể thì nàng không hề muốn danh hiệu này.
Mặc Vũ Hề bực bội không thèm đểy ý tới đám thị nữ, bay nhanh ra khỏi hành cung.
Mặc Vũ Hề bay đi tới một nơi phong cảnh xinh đẹp mới dừng lại.
Đó là một hồ nhỏ, giờ phút này, trong gió nhẹ, có mưa bay lất phất.
Mặc Vũ Hề đi tới bên hồ, thở hổn hển.
Mặc Vũ Hề nhìn hướng hành cung, lộ nụ cười khổ.
Mặc Vũ Hề chua xót nói:
- Có lẽ năm đó ta thật sự sai rồi. Ta cùng mẫu thân rời đi là hy vọng được quyền thế, hy vọng có thể lấy được quyền thế giúp đỡ chàng, cố gắng hết sức giúp chàng. Nhưng thật mệt mỏi quá, ở trong phủ công chúa, ta thậm chí có cảm giác nghẹt thở, ta thà rằng không có cái gì, chỉ ở bên cạnh chàng.
Mưa bay lất phất thấm ướt cẩm bào của Mặc Vũ Hề. Giờ phút này, Mặc Vũ Hề không thèm che, mặc cho giọt mưa rơi trên người, ướt gò má.
Mặc Vũ Hề chậm rãi ngồi bên hồ nhỏ, ôm hai đầu gối, nhìn mặt hồ, chìm trong hồi ức.
Người Mặc Vũ Hề run run thì thào:
- Chờ thật lâu, thật lâu quá, lâu đến ta sắp quên hình dáng của chàng rồi. Có khi ta cũng oán chàng tại sao đến bây giờ không tới đón mẫu tử ta, thật là oán, thậm chí hận.
- Nhưng mỗi lần đêm khuya mộng tỉnh, ta nhớ õ nụ cười của chàng. Mỗi khi tỉnh giấc như thấy chàng đứng trước mặt cười với ta, chàng cười thật đẹp. Mặc dù cuối cùng chỉ có thể buông tiếng thở dài, nhưng ít nhất ta còn nhớ được chàng, chờ đợi, ai oán, hận chàng.
- Ở trong phủ công chúa ta luôn bị đè ép nghẹt thở, chỉ khi đi ra một mình, ngồi bên hồ nhỏ này ta mới nhẹ nhõm hơn nhiều, mới cảm nhận mình nhớ chàng như thế nào.
- Ta sẽ chờ chàng, ta tin tưởng chàng nhất định sẽ trở về tìm ta. Ta đặt tay lên ngực, có hạnh phúc, có cay đắng, có đau đớn, có sợ hãi. Trước khi gặp chàng, ta chưa từng có cảm xúc phức tạp như vậy, có lẽ đây chính là yêu.
Mặc Vũ Hề lầm bầm một mình.
Mặc Vũ Hề ngơ ngác nhìn hồ nhỏ, cắn môi, mắt ướt nước nhưng môi lại cong lên nụ cười.
Mưa phùn bay bay, Mặc Vũ Hề lạnh lẽo co ro.
Cũng không biết trải qua bao lâu,ưa vẫn rơi nhưng không có giọt nước rơi trên người Mặc Vũ Hề.
Trên đầu Mặc Vũ Hề bỗng nhiên có một cây dù nhỏ.
Cây dù che gió mưa, khiến Mặc Vũ Hề không bị xâm hại chút nào.
Mặc Vũ Hề quay đầu lại, ngây như phỗng.
Chỉ thấy Diêm Xuyên một mình đứng sau lưng Mặc Vũ Hề, tay cầm một cây dù, mắt dịu dàng như nước nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người lặng im không nói. Vô hạn chân tình, liếc mắt đã vạn năm.
…
Mặc Vũ Hề nhìn nhìn, hốc mắt đỏ ửng, giọt nước không thể kiềm nén rơi lả chả.
Diêm Xuyên vứt cây dù đi, khom người ôm chặt Mặc Vũ Hề.
- Hu hu hu hu hu!
Mặc Vũ Hề khóc sướt mướt, không nói cái gì, không nói gì cả, nàng cứ khóc, hình như muốn khóc hết uất ức lắng đọng mấy ngàn năm.
Diêm Xuyên cứ ôm Mặc Vũ Hề, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, ngực dán sát Mặc Vũ Hề, cho nàng nương tựa ấm áp nhất.
- Hu hu hu hu hu!
Mặc Vũ Hề khóc thật lâu, nàng không biết dã qua bao lâu. Mặc Vũ Hề dần ngừng khóc, ngực áo Diêm Xuyên ướt đẫm nước, khô lại ướt, ướt rồi lại khô, lặp lại mấy lần Mặc Vũ Hề mới ngừng.
Diêm Xuyên cúi đầu nhìn, thấy Mặc Vũ Hề ngủ trong ngực hắn.
Uất ức mấy ngàn năm phóng ra trong phút chốc, Mặc Vũ Hề tựa vào ngực Diêm Xuyên, không còn đề phòng, mệt mỏi liền thiếp ngủ.
Mắt Diêm Xuyên đỏ ửng, dù gì hắn là nam nhân, kiên cường hơn chút.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng ôm Mặc Vũ Hề, bay tới một tòa cung điện gần đó.
Đại Trăn thánh đình, Bạch Khởi đứng canh gác.
Diêm Xuyên ôm Mặc Vũ Hề đi vào đại điện, đặt nàng nằm trên tháp. Diêm Xuyên ngồi một bên, yên lặng nhìn Mặc Vũ Hề.
Diêm Xuyên cứ nhìn mãi, Mặc Vũ Hề ngủ tòn hai ngày.
Mặc Vũ Hề ngủ rất ngon, sau hai ngày mi mắt mới run run, mở mắt ra.
Trong mắt Mặc Vũ Hề là Diêm Xuyên ngồi một bên, nắm tay nàng.
Mặc Vũ Hề giật mình, không kịp phản ứng, qua thật lâu mới tỉnh táo lại.
Diêm Xuyên mỉm cười hỏi:
- Đã tỉnh rồi?
Mặc Vũ Hề sốt ruột bật dậy:
- A! Tại sao chàng đến? Sao lại đến đây?
Mặc Vũ Hề vô cùng sốt ruột nói:
- Chàng không thể đến, không thể đến, mẫu đế không yên lòng, bà không yên lòng!
Vù vù vù!
Diêm Xuyên ôm chặt Mặc Vũ Hề, trong mắt tràn ngập cảm động.
Mặc Vũ Hề vẫn kinh hoảng nói:
- Chàng không thể tới, không thể tới!
Mặc Vũ Hề được Diêm Xuyên ôm vào lòng, qua lúc lâu mới tỉnh táo lại nhưng vẫn kinh hoàng.
Tay phải Diêm Xuyên vuốt lưng Mặc Vũ Hề, nói:
- Ta biết cách nghĩ của Võ Chiếu, nhưng đã quá lâu rồi, mẫu tử các người chịu uất ức rất lâu, ta xử lý xong công việc nên lập tức đến đây ngay.