Vũ Chiếu hít sâu một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
- Thiên Đế, thần có cần đáp ứng không?
Viên Thiên Cương lại nói.
Vũ Chiếu thoáng suy ngẫm một chút.
Đột nhiên, một giọng nói truyền vào thư phòng.
-----
Bắc Ngoại Châu, Thông Thiên muốn tôi luyện tư thế, rèn leo núi, có thể luyện đi!
-----
Âm thanh đến cực kỳ đột ngột.
Trong thư phòng, Viên Thiên Cương nhanh chóng nhìn xung quanh một hồi. Trong khi đó, sắc mặt Vũ Chiếu lại trầm xuống.
- Thiên Đế?
Viên Thiên Cương kinh ngạc nói.
- Không cần tìm nữa. Cuộc hành trình tới Bắc Ngoại Châu, trẫm đi cùng khanh!
Vũ Chiếu trầm giọng nói.
- Vâng!
Viên Thiên Cương gật đầu một cái.
Thông Thiên giáo chủ yêu cầu chiến đấu với đám thánh nhân trong thiên
hạ. Trong những năm qua, hắn không ngừng phát chiến thư. Tin tức này
cũng nhanh chóng truyền khắp thiên hạ.
Một người đối chiến với đám thánh nhân trong thiên hạ?
Tin tức vừa ra, thiên hạ đều bàn tán xôn xao.
Nam Ngoại Châu, Khổng gia.
Khổng Tước Tử, Khổng Hạt Tử đi tới một gian đại điện trong tộc.
Đại điện này tên là 'Hoàng Thiên điện'.
- Lão tổ tông,...... Sự tình chính là như vậy!
Khổng Tước Tử bẩm báo.
Bên trong đại điện chợt yên lặng một hồi.
- Khổng Hạt Tử, bây giờ tu vi thế nào?
Giọng nói của Khổng Hoàng Thiên truyền đến.
- Bẩm lão tổ tông, tử tôn đã hiểu thông phương pháp soán mạng của tổ
tiên. Bây giờ tu vi là Tổ tiên thập trọng thiên, có thể mở mắt xem thế
gian!
Khổng Hạt Tử trịnh trọng nói.
Khổng Tước Tử đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Khổng Hạt Tử. Trong khoảng
thời gian này chỉ nhìn thấy Khổng Hạt Tử vẫn ngồi ngay ngắn thôi diễn.
Không ngờ tu vi của hắn lại tăng nhanh như vậy?
- Mở mắt xem thế gian? Mắt mở ra, ngược lại xem sẽ vẩn đục, tiếp tục nhắm đi!
Khổng Hoàng Thiên thản nhiên nói.
- Vâng!
Khổng Hạt Tử lên tiếng trả lời.
Bên trong điện lại yên lặng một hồi. Tiếp đó giọng nói của Khổng Hoàng Thiên mới lại truyền đến:
- Nhanh như vậy đã bắt đầu sao? Cũng tốt, Khổng Tước Tử, ngươi muốn đi,
thì cứ đi thôi. Ta thấy ngươi không đến mức phải chết trong trận chiến
này!
Chết đi?
Khổng Tước Tử đột nhiên ngẩng đầu lên.
- Đi thôi!
Giọng nói của Khổng Hoàng Thiên lại truyền đến.
- Vâng!
...
Dương gian, Hàm Dương Thành, bên trong thượng thư phòng.
Một đám thần tử đứng trước mặt Diêm Xuyên.
- Thánh Vương, lần này Thông Thiên giáo chủ yêu cầu chiến đấu với đám
thánh nhân. Toàn thiên hạ đang xôn xao. Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử đã rời đi trước đó. Nói vậy bọn họ nhất định đã đi tới Bắc Ngoại Châu!
Lã Bất Vi trịnh trọng nói.
- Thông Thiên? Lẽ nào hắn muốn học Hồng Quân năm đó?
Diêm Xuyên nhíu mày nói.
- Thánh Vương, người muốn nói, Thông Thiên giáo chủ định nhờ vào đó để siêu thoát sao?
Lã Bất Vi giật mình.
- Siêu thoát?
Diêm Xuyên lại trầm ngâm suy nghĩ.
- Đúng rồi, Hán vệ tại Bắc Ngoại Châu truyền tin tức đến, tại Bắc Ngoại Châu bọn họ đã nhìn thấy Quỷ Cốc Tử tiên sinh!
Lã Bất Vi ngưng trọng nói.
- Quỷ Cốc Tử?
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia phức tạp.
- Thánh Vương, lần này Thông Thiên giáo chủ tùy ý như vậy, Thánh Vương có định đi xem chiến không?
- Đi. Vì sao lại không đi? Đại Trăn sắp lập Thiên Đình. Lần này vừa vặn phải tìm hiểu thiên hạ rốt cuộc thế nào!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
- Vâng!
- Cõi âm, Lý Tư chuẩn bị cuộc thi lớn toàn thiên hạ. Dương gian, khanh
cũng chuẩn bị một chút, nhanh chóng thu thập đầy đủ nhân tài cho Đại
Trăn! Chờ tới khi trẫm trở về, sẽ chuẩn bị cho việc chuẩn bị lập Thiên
Đình!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Vâng!
Dương gian, Hoàn Đông Bắc Châu!
Tại một cương vực bình nguyên có vô số Thiên Ma đang tùy ý bay lượn.
Những tiếng đàn rung động, dường như khống chế những Thiên Ma đang bay
lượn đầy trời. Thiên Ma bao phủ, mấy trăm ngàn tu giả không ngừng kêu
lên.
- A!
- Thế nào lại là Thiên Ma?
- Mạnh Ma Nữ, Mạnh Ma Nữ của Đông Phương thần giáo.
- Mạnh Ma Nữ?
...
Xung quanh vang lên những tiếng kêu khủng hoảng. Từng Thiên Ma đáp xuống, xông thẳng tới chỗ mấy trăm ngàn tu giả.
Trên một đỉnh núi cách đó không xa, giờ phút này đang có một nữ tử
với y phục màu trắng, mang khăn che mặt, tay bấm phím đàn cổ. Bên trên
đàn cổ dường như bắn ra từng sợi tơ trong suốt nối liền với vô số Thiên
Ma, chỉ huy Thiên Ma xung phong liều chết về phía vô số tu giả.
Phía sau nữ tử y phục màu trắng kia là một nam tử áo bào trắng đang
đứng. Trong tay nam tử kia cầm một chiếc quạt lông, nhẹ nhàng lay động.
Mắt hắn nhìn về phía chiến trường hỗn loạn.
Nam tử áo bào trắng kia chính là quân đoàn trưởng thứ tư của Đại Trăn, Mạnh Văn Nhược!
Người đánh đàn, chính là kỳ muội của hắn, Mạnh Dung Dung!
Phía sau hai huynh muội cũng có rất nhiều đội quân. Nhưng những đội quân này lại không có một người nào động đậy. Bọn họ đều nhìn hai huynh muội với vẻ cực kỳ sùng bái.
Vô số Thiên Ma dường như bỗng dưng hiện ra, nhanh chóng lao về phía quân địch đối diện.
- A!
Trong những tiếng kêu lo lắng kêu, mỗi người bị Thiên Ma nhập vào thân
thể, rất nhanh chợt giống như một bức tượng điêu khắc, sợ hãi tới mức
không thể di chuyển được. Thiên Ma tiến vào trong thân thể, đều đang
dùng tâm thần để kháng cự, căn bản không dám nhúc nhích. Một khi bọn họ
nhúc nhích, quấy rầy tâm thần, nhất định sẽ bị Thiên Ma áp chế, tẩu hỏa
nhập ma.
- Đinh!
Tiếng đàn dừng lại.
Mạnh Văn Nhược cầm quạt lông trong tay chỉ xuống nói:
- Đi thôi, bắt giữ tất cả!
- Vâng!
Tướng sĩ phía sau đồng thanh đáp lời.
- Tiểu muội, tiếng đàn của muội càng ngày càng tinh diệu. Thiên Ma trong Thiên Ma giới đều có thể tùy theo sự khống chế của muội?
Mạnh Văn Nhược cười nói.
- Ca, sao ngày hôm nay ca ca lại tới chỗ của muội vậy? Cương vực Đông
Phương đang mở rộng ra ngoài. Muội phụ trách một lộ quân. Không phải ca
ca cũng phụ trách một lộ quân sao?
Mạnh Dung Dung cau mày nói.
Hít sâu một cái, sắc mặt Mạnh Văn Nhược nghiêm nghị nói:
- Có khách quý tới. Hắn muốn gặp muội!
- Khách quý?
Chân mày Mạnh Dung Dung nhíu lại.
Mạnh Văn Nhược gật đầu một cái.
- Muội không muốn gặp hắn!
Mạnh Dung Dung cự tuyệt nói.
Mạnh Văn Nhược khổ sở nói:
- Tiểu muội, ta bị kẹp giữa các ngươi, cũng thật khó chịu! Tại sao muội phải khổ như thế chứ?
Thần sắc Mạnh Dung Dung tỏ ra phức tạp. Qua một hồi lâu, nàng mới nói:
- Hắn ở đâu? Muội đi gặp hắn!
- Đang ở trong hành cung của ta!
Mạnh Văn Nhược thoáng nở nụ cười.
- Được!
Mạnh Dung Dung mang đàn lên lưng, đạp không đi về phía cung điện cách đó không xa.
Nhìn Mạnh Dung Dung bước vào trong đại điện kia, Mạnh Văn Nhược phất nhẹ quạt lông trong tay, khe khẽ thở dài.
Tiếp đó, Mạnh Văn Nhược nhìn chiến trường phía xa. Đông Phương thần giáo mở rộng cương vực. Bên trong có vô số nho tu cũng cực kỳ am hiểu dùng
kế sách. Bọn họ đều gần giống như Mạnh Văn Nhược, dụng binh quỷ thần khó lường.
Còn tiếng đàn của Mạnh Dung Dung, điều khiển Thiên Ma bay lượn, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Thời điểm Mạnh Văn Nhược đang nhìn về phía chiến trường, trong một rừng núi phía xa, giờ phút này có hai bóng người đang đứng.
Một người toàn thân áo trắng, khuôn mặt mơ hồ. Đó chính là một thánh nhân.
Một người khác, qua dáng dấp của hắn có thể nhận ra hắn là kẻ thù của Đại Trăn ngày xưa, Chân Hùng!