Tiên Quốc Đại Đế

Chương 49: Q.5 - Chương 49: Muốn thể diện, ngươi đã thua!






Thượng Hư Cảnh? Thượng Hư Cảnh thì đã làm sao? Thứ trong tay quái vật kia cũng không phải là một chày gỗ?

- Coong!

Tiếng quái vật kêu gào, cùng tiếng đầu va chạm vào đầu liên tiếp vang lên không dứt.

- A!

- Cứu mạng!

Tốc độ đó quả thực quá khủng bố. Cho dù một vài tu giả vừa bay lên trời chạy trốn, trong nháy mắt cũng bị một gậy đánh trở về.

Ầm ầm ầm!

Quái vật đao thương bất nhập, pháp thuật hoàn toàn miễn dịch, tốc độ siêu nhanh, lực lượng cực lớn. Trong nháy mắt địch vạn người, điên cuồng đuổi đánh vô số tu giả.

Diêm Xuyên đã nắm Vạn Phật bình bát trong tay. Hắn vừa nhìn pháp bảo này, vừa nhìn cảnh tượng các tu giả phía xa bị đánh đầy trời quẳng giữa không trung.

Quái vật vừa tàn phá bừa bãi vừa không ngừng kêu lên hưng phấn.

Ầm!

Một tiếng động rất lớn vang lên. Diệt Ma đại trận bị phá tan.

Ầm!

Đầu Cái U Vương cũng bị đánh một cái.

Giờ phút này hai người Cái U Vương, Xà Hoàng cũng nhìn quái vật kia tàn phá bừa bãi chung quanh với vẻ mờ mịt.

- Không được đánh hai người kia!

Mặc Vũ Hề chỉ tay về phía Cái U Vương, Xà Hoàng nói.

Quái vật nhất thời tuân mệnh, không tiếp tục nhằm vào hai người nữa.

Cái U Vương sờ sờ cái đầu bị đập một cái, nhìn về phía Diêm Xuyên nói.

- Hoàng đế Đại Trăn, sau này còn gặp lại!

Cái U Vương nói.

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

Cái U Vương lôi kéo Xà Hoàng nhanh chóng vọt về phía nam, một khắc cũng không muốn dừng lại.

Chuyến đi lên phía bắc lần này có thể nói là tổn thất lớn nhất trong cuộc đời này.

- Bì sao ngươi lại thả Cái U Vương đi?

Bạch Đế Thiên trầm giọng hỏi.

- Cái U Vương chinh chiến Nam Thần Châu, chung quya vẫn tốt hơn so với Khổng Ma Kha nắm giữ thánh địa Thần Tông, Nam Thần Châu trong tay. Hơn nữa, trải qua chuyến đi này, Cái U Vương cùng thánh địa Vạn Phật, thánh địa Thần Tông sẽ xem nhau như kẻ thù. Kẻ địch của kẻ địch, tuy rằng không hẳn là bằng hữu, nhưng cũng có thể làm việc cho ta, giúp ta kiềm chế hai Đại Thánh Địa!

Diêm Xuyên khẳng định nói.

- Phải!

Bạch Đế Thiên gật đầu một cái.

Thời điểm quái vật vừa bắt đầu tàn phá bừa bãi, Nhâm Thử đã tạo thành một cái hố to trên mặt đất. Nhâm Thử đang nhanh chóng khoan đất mà chạy. Đi theo phía sau hắn là ba mươi tu giả của thánh địa Thần Tông.

Mọi người đánh ra lỗ chuột, nhanh chóng trốn chạy. Mãi đến lúc thoát khỏi Bạch Cốt Sơn một đoạn xa, bọn họ mới dám leo ra khỏi mặt đất.

- Điện chủ, chúng ta cứ xuyên qua lỗ chuột chạy trốn, có thể sẽ khiến thánh địa Thần Tông mất mặt hay không?

Một đệ tử kêu lên.

- Ngươi biết cái gì!

Nhâm Thử nhất thời kêu lên.

- Lỗ chuột thì thế nào? Lão tử chui lỗ chuột, lão tử vốn chính là một con chuột, thì sao? Có bản lĩnh, các ngươi trở lại đi?

Nhâm Thử bĩu môi nói.

- Đệ tử không dám.

Đệ tử kia lập tức nói.

Nhâm Thử gật đầu một cái, vỗ vỗ vào vai của đệ tử kia nói:

- Chuột ta cho ngươi một lời khuyên, cũng là cảm ngộ của một đời ta! Chỉ cần ngươi học được ba phần, thiên hạ to lớn, ngươi cũng có thể lớn!

Trên mặt đệ tử kia lập tức vui vẻ, nhất thời cảm kích nói:

- Vâng, thỉnh điện chủ cứ nói, đệ tử tất nhiên sẽ khắc trong tâm khảm.

Nhâm Thử ý vị thâm trường nói:

- Bất luận gặp phải bất cứ đối thủ nào, muốn thể diện, ngươi đã thua!

Muốn thể diện, ngươi đã thua?

Đệ tử kia há hốc mồm ngạc nhiên, cả người đứng ngây ra tại chỗ!

Bất luận gặp phải bất cứ đối thủ nào, muốn thể diện, ngươi đã thua?

Ta nghe nhầm sao?

Đệ tử kia ngây ngốc kinh ngạc đờ người ra.

- Đúng là gỗ mục không thể khắc, ngộ tính gì vậy? Ôi!

Nhâm Thử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu một cái.

Bạch Cốt Sơn!

Hoàng Đậu Giáp Binh đại hiển thần uy!

Pháp thuật toàn miễn dịch. Thân thể lại là đao thương bất nhập. Tốc độ kinh sợ đến cực điểm. Một mình đánh một vạn tu giả. Trong lúc nhất thời đừng nói là cường giả các tông, giờ phút này cho dù là Bạch Đế Thiên cũng có chút mờ mịt.

- Vũ Hề Đạo Quân, ngươi đây là?

Bạch Đế Thiên có chút quái dị nói.

- Ta cũng không biết!

Mặc Vũ Hề cũng cực kỳ mờ mịt nói.

Lúc trước thời điểm Viên Thiên Cương đưa cho, Mặc Vũ Hề không cảm thấy có gì đặc biệt. Dường như Viên Thiên Cương chỉ tiện tay luyện ra một đồ chơi nhỏ mà thôi. Nhưng bây giờ, đồ chơi nhỏ này thật quá khoa trương đi?

Một mình đánh một vạn cái thì cũng thôi! Trong tay còn cầm một thượng Hư Cảnh vung lên đánh xung quanh?

Xá Lợi Phật Đà cũng không may đến cực điểm. Chỉ có một thân pháp lực, sao ngờ được đối phương lại hoàn toàn miễn dịch với pháp thuật! Hơn nữa còn có lực lượng vô cùng cường đại.

Xá Lợi Phật Đà đã sớm chết tâm!

Đầu đầy cục u lớn, càng ngày càng nhiều. Nhưng mình đường đường là thượng Hư Cảnh, là một trong những người mạnh nhất thiên hạ. Hiện tại... một tia phản kháng cuối cùng trong lòng hắn cũng hoàn toàn biến mất. Khóe mắt Xá Lợi Phật Đà thoáng rơi một giọt nước mắt tuyệt vọng.

Coong! Coong! Coong!......

Mỗi người bị va chạm vào đầu đều cảm thấy choáng váng. Bọn họ càng chạy trốn, càng bị đả kích lớn hơn.

Trong lúc nhất thời, trên mặt đất Bạch Cốt Sơn, đầy người ngã lăn lóc dưới đất. Mỗi người đều bể đầu chảy máu, kêu rên.

- Hoàng Đậu Giáp Binh này có phải chính là Tiên khí hay không?

Bạch Đế Thiên từ tốn nói.

- Con rối Tiên khí, hơn nữa quả thực là thần diệu dị thường!

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

Sau năm canh giờ nữa.

Coong!

Tu giả cuối cùng ngã xuống.

Quái vật cầm lấy Xá Lợi Phật Đà và một đi hòa thượng khác đã ngất từ lâu nhảy đến trước mặt Mặc Vũ Hề.

- Chủ nhân, năng lượng của ta sắp tiêu hao hết. Có muốn giết hết những người này không?

Quái vật cung kính nói.

- Năng lượng tiêu hao hết?

Mặc Vũ Hề không hiểu nói.

- Vâng!

Quái vật gật đầu một cái.

Mặc Vũ Hề có chút mờ mịt.

- Không cần giết!

Mặc Vũ Hề lắc đầu một cái.

- Vâng, chủ nhân!

Quái vật gật đầu một cái.

- Chủ nhân, nguy cơ đã giải trừ. Ta ngưng tụ năng lượng cuối cùng cho chủ nhân!

Quái vật mở miệng nói.

Quái vật bỏ lại hai hòa thượng đang cầm trong tay xuống, bỗng nhiên hai tay ôm ngực, quỳ xuống trước mặt Mặc Vũ Hề.

- Kèn kẹt kèn kẹt!

toàn thân Quái vật nhanh chóng rạn nứt. Tiếp theo, toàn thân bỗng nhiên tan ra. Gió nhẹ thổi một hơi, nhất thời thổi bay thân thể thành cát bụi.

Quái vật biến mất. Trong thân thể nát tan xuất hiện bảy viên tiên thạch màu tím to bằng nắm tay.

- Tiên thạch?

Mặc Vũ Hề cầm lấy tiên thạch kinh ngạc nói.

- Con rối này lấy tiên thạch làm cơ sở sao? Một lần? Bảy tiên thạch này chính là năng lượng còn lại sao?

Bạch Đế Thiên giật mình nói.

- Đúng!

Mặc Vũ Hề gật đầu một cái.

Đậu tương? Rốt cuộc trong đậu tương này cất giữ bao nhiêu năng lượng?

- Viên Thiên Cương?

Lông mày Diêm Xuyên nhíu lại, cảm thấy có chút hiếu kỳ.

Xá Lợi Phật Đà bị quái vật bỏ lại dưới chân Diêm Xuyên. Hắn mang theo một tia giãy dụa cuối cùng, muốn bò lên.

Diêm Xuyên nhất thời phát hiện, Vạn Phật bình bát trong tay hắn ầm ầm đập tới.

Coong!

Xá Lợi Phật Đà lập tức ngất đi. Trước khi rơi vào hôn mê, hắn vẫn dẫn theo một sự tuyệt vọng hối hận!

Mình đường đường là thượng Hư Cảnh, lại phải chết tại đây? Quá mất mặt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.