Không lâu sau đã qua mười vạn dặm.
Diêm Xuyên đứng trên
phi chu, từ xa nhìn ánh lửa tận trời, khói đặc cuồn cuộn, cát bay đá
chạy, có thể thấy đang chiến đấu kịch liệt.
Năm tuyệt thế cường giả đang vây công một con tam túc kim ô cỡ trăm trượng.
*Ầm!*
Chiến trường qua đâu là mọi thứ thành phế tích, núi sông sụp đổ, sông
ngòi đứt đoạn, núi lửa phun trào, dung nham bắn ra bốn phía, đều biểu
thị nơi đây chiến đấu kịch liệt.
- Oa!
Tam túc kim ô tức giận hú, múa may, từng luồng sáng vàng bắn hướng năm người. Nhưng thực lực của năm tuyệt thế cường giả không yếu hơn nó, có pháp bảo
riêng, dốc sức đánh vào người nó.
Trên người tam túc kim ô có nhiều vết thương.
Trong đó một người hưng phấn hét lên:
- Ha ha ha, nghiệt súc, ngươi vẫn là bó tay chịu trói đi!
Tam túc kim ô bướng bỉnh lắc lư thân thể, tránh né năm người truy sát.
Ở không xa trên đỉnh một ngọn núi đang đứng bốn người, ai nấy biểu tình sắc bén nhìn hướng chiến trường. Trước mặt bốn người bày một cái ghế da hổ, mặt trên ngồi một thiếu niên khá tuấn tú.
Thiếu niên trên mặt lộ ra sự hưng phấn.
- Tam túc kim ô? Ha ha ha, thánh tử khác đều có tọa kỵ yêu báo, yêu
ngưu, yêu bức! Tọa kỵ của ta phải vượt qua bọn chúng. Tam túc kim ô?
Không ngờ gần Thần Tông thánh địa của ta còn có loại quái vật này, ha ha ha!
Thiếu niên hét to:
- Nghiệt súc, làm tọa kỵ
của Ngạo Thiên thánh tử ta là vinh hạnh của ngươi, sao không chịu trói
đi? Ngươi bị thương đúng không? Chỉ cần làm tọa kỵ cho ta thì ta sẽ đưa
ngươi đan dược tốt nhất, trị lành vết thương trên người!
Tam túc kim ô quay người, lửa giận ngút trời trừng Ngạo Thiên thánh tử.
Tam túc kim ô hét to:
- Nhãi ranh mà cũng muốn thu phục ta? Nằm mơ đi!
Ngạo Thiên thánh tử mặt sa sầm xuống, nói:
- Nhãi ranh? Ngươi nói ai là nhãi ranh?
- Oa!
Tam túc kim ô hú dài, mặc kệ Ngạo Thiên thánh tử, lại giằng co với năm người kia.
Ngạo Thiên thánh tử hỏi một người đứng sau lưng:
- Ta hỏi ngươi, nó đang mắng tư ư?
Người đó biểu tình quái lạ nhưng vẫn gật đầu, nói:
- Thánh tử, hình như đúng là vậy.
Mắt Ngạo Thiên thánh tử trợn to, nói:
- Mắng ta? A, khốn kiếp, hai ngươi, đi bắt nó cho ta. Ta phải tự tay nhổ lông nó, tối nay ta muốn ăn kim ô luộc!
Bốn người sau lưng Ngạo Thiên thánh tử mặt cứng đơ.
Tính cách của Ngạo Thiên thánh tử vênh váo, vui buồn bất thường, mới rồi còn muốn thu phục tam túc kim ô sao giờ định ăn nó?
Ngạo Thiên thánh tử hét:
- Còn không mau đi?
Bốn người cùng kêu lên:
- Thánh tử, điện chủ muốn chúng ta bảo vệ an toàn cho ngươi!
Ngạo Thiên thánh tử hét to:
- An toàn? Ta muốn ngươi bảo hộ sao? Ta chính là Ngạo Thiên thánh tử,
ai dám bị thương ta? Nếu các ngươi không đi thì ta trở về nói cho cha ta biết, nói là các ngươi đánh ta, còn buộc ta không được nói ra!
Hai người nhăn nhó, cuối cùng thở dài, gật đầu nói:
- Tuân lệnh!
*Vèo!*
Hai người bay nhanh về phía chiến trường.
Tam túc kim ô một chọi năm là đã chật vật lắm rồi, hiện tại tăng thêm
hai tên, là một đấu bảy, càng biến chật vật hơn, trên người nhanh chóng
tăng thêm vết thương.
Tam túc kim ô tức giận thét gào:
- Grao!
Phía xa, đám Diêm Xuyên, Hoắc Quang đem phi chu giấu trong sơn cốc, nhíu mày nhìn tình hình.
Diêm Xuyên mặt trầm xuống, nói:
- Đúng là Kim Đại Vũ.
Hoắc Quang nhíu mày, lo lắng nói:
- Hoàng thượng, muốn cứu không?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Cứu chứ!
Hoắc Quang hỏi:
- Nhưng đó là một đám, có lẽ đều là Trung Hư ảnh, có cần ta đánh thức Phụng Âm Dương không? Hắn bế quan cũng lâu rồi.
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Không cần! Phụng Âm Dương khó được bế quan, đừng quấy rầy hắn.
Nói rồi Diêm Xuyên nhìn hướng Ngạo Thiên thánh tử.
Hoắc Quang lập tức hiểu ý của Diêm Xuyên.
Hoắc Quang cơ mặt co giật, nói:
- Hoàng thượng, bắt tặc trước tiên bắt vua ư?
Diêm Xuyên lộ nụ cười quái dị nói:
- Đúng vậy, đó là Ngạo Thiên thánh tử? Ha ha, quả nhiên là được cưng chiều hết mức.
Hoắc Quang lo lắng nói:
- Hoàng thượng, nơi này dù sao khu vực Thần Tông thánh địa, Ngạo Thiên
thánh tử hình như được cưng chiều quá đi. Có chín Trung Hư cảnh hộ vệ?
Khoa trương quá chứ! Đối phó hắn có phải là quá không đáng giá? Hơn nữa
cũng mạo hiểm quá chứ?
Diêm Xuyên mỉm cười, nhìn chiến trường phía xa, nói:
- Ngươi cảm thấy Kim Đại vũ như thế nào?
Hoắc Quang trầm giọng nói:
- Cường, bị thương mà có thể giằng co với bảy Trung Hư cảnh, quá mạnh!
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Ha ha, một bên là Ngạo Thiên thánh tử không liên quan gì đến trẫm,
bên kia là Kim Đại Vũ trẫm muốn thu phục, sao không đáng giá? Mạo hiểm?
Trên đời có cái gì không cần mạo hiểm?
Hoắc Quang hít sâu, lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang nghi haược nói:
- Vậy thì Hoàng thượng, hiện tại nên làm sao đây?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Đợi đi!
- Đợi ư?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Kim Đại Vũ có tiềm lực vô hạn, dù tăng thêm hai Trung Hư cảnh nhưng
khó mà bắt giữ nó trong thời gian ngắn. Trẫm quan sát Ngạo Thiên thánh
tử kia tính tình quá nóng nảy, đó sẽ là vết thương trí mệnh của hắn.
Phía xa Ngạo Thiên thánh tử ngồi trên ghế, thấy đã lâu không bắt được Kim Đại Vũ thì mặt lộ vẻ nóng nảy.
Ngạo Thiên thánh tử khó chịu nói:
- Phế vật, bảy người mà không bắt được con súc sinh!
Sau lưng Ngạo Thiên thánh tử đứng hai Trung Hư cảnh khẽ thở dài, thủ vệ tiểu tổ tông này khiến mọi người rất bất dắc dĩ.
- Oa!
Kim Đại Vũ vội trốn sang bên, nhưng bảy Trung Hư cảnh sao để nó trốn chứ?
Một cường giả hét to:
- Nghiệt súc, nếu còn không bó tay chịu trói thì chúng ta sẽ không nương tay nữa!
- Grao!
Bó tay chịu trói? Kim Đại Vũ thà rằng chết trận.
Chiến đấu rơi vào bế tắc.
Ngạo Thiên thánh tử bực mình nói:
- Rác rưởi, bảy ngươi mà không bắt được súc sinh này! Hai ngươi, cùng lên đi, bắt nó cho ta!
Hai người kia lắc đầu nguầy nguậy, nói:
- Thánh tử, không được đâu, chúng ta bảo vệ an toàn cho ngươi!
Ngạo Thiên thánh tử tức giận nói:
- Ta muốn các ngươi bảo hộ sao? Còn không mau đi!
Hai người lắc đầu:
- Không được!
Ngạo Thiên thánh tử độc ác nói:
- Các ngươi không nghe lời ta? Trở về ta nói cho phụ thân, nói là hai
ngươi định giết ta, để phụ thân không truyền công pháp cho các ngươi
nữa! Sau này phụ thân giảng đạo cũng không cho phép các ngươi tham gia!
Thậm chí trục xuất các ngươi ra khỏi Thần Tông thánh địa!
Hai người biểu tình khó coi.
Hai người khổ sở kêu lên:
- Thánh tử!
Ngạo Thiên thánh tử hét:
- Không mau đi đi!
Hai người nhìn nhau một cái, khe khẽ thở dài, trong đó một người mở miệng nói:
- Thánh tử, hắn đi giúp người khác, ta ở lại đây, đó là cực hạn của chúng ta!
Ngạo Thiên thánh tử la toáng lên:
- Không được, hắn không mạnh bằng ngươi, sao bắt được con súc sinh đó? Ngươi đi bắt nó đi!
Hai người liếc nhau, cuối cùng ủ rũ nói:
- Tuân lệnh!
*Vèo!*
Lại một người xông vào chiến trường đi bắt Kim Đại Vũ.
Ở không xa trong sơn cốc Diêm Xuyên nhìn thấy tình hình này, cười nói:
- Bây giờ thì được rồi!
*Vèo!*
Diêm Xuyên và Hoắc Quang từ trong rừng nhanh chóng vọt hướng ngọn núi kia.