- Bệ hạ, người đối với Thiên Nữ hình như rất đặc biệt?
Lý Tư mang theo một tia hiếu kỳ nói.
- Đặc biệt? Trẫm nói nàng là thê tử của trẫm, khanh tin sao?
Diêm Xuyên cười khổ nói.
- Ồ?
Lý Tư lộ vẻ kinh ngạc, đồng thời trong đầu dường như đang phân tích tính chân thực của lời nói ấy.
- Được rồi. Các khanh đều bay ra ngoài đi. Để lại trẫm và Bạch Đế Thiên là được!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn, Lý Tư lên tiếng trả lời.
———-
Biển mây mù của Thiên Cơ Tông bắt đầu mở rộng. Trong nháy mắt, biển mây mù đã khuếch đại ra gấp mười lần, bao phủ lên tất cả các trụ sở xung quanh. Đồng thời đệ tử Thiên Cơ Tông cũng giống như Triệu A Phòng, bay đến các đại trụ sở, nói rõ quy tắc cho mọi người.
Trong một sơn cốc, Yêu Thiên Thương, Quyết đứng chắp tay.
- Sơ tuyển sắp bắt đầu. Tập hợp đủ tư liệu chưa?
Quyết trầm giọng hỏi.
Yêu Thiên Thương ngưng trọng gật đầu nói:
- Ừm, tất cả đều đủ. Ha ha, mệnh trận Tước Thần trước mắt, cũng là một bãi săn thú tốt!
- Giờ tý xuất phát. Ít nhất phải thu phục bốn Tông chủ của Bắc Thần Châu!
Quyết trịnh trọng nói.
———–
Trụ sở Khổng Ma Kha, Khổng Đạo Khâu và Khổng Ma Kha đang đứng chung một chỗ.
- Mọi người đi hết rồi chứ?
Khổng Đạo Khâu trầm giọng nói.
- Vâng!
Khổng Ma Kha gật đầu một cái.
- Trong chiến dịch Thiên Cơ Tông lần này, ngươi tổn thất nặng nề. Thiên Cơ Tông đã không còn để mắt tới ngươi nữa. Tuy nhiên, tất cả còn chưa kết thúc. Chỉ cần ngươi đoạt giải nhất, thì vẫn còn có hi vọng!
Khổng Đạo Khâu khe khẽ thở dài nói.
- Ta sẽ làm được, có ngươi và ta, không ai có thể ngăn cản bước chân của chúng ta!
Khổng Ma Kha trầm giọng nói.
Khổng Đạo Khâu nhìn Khổng Ma Kha, sắc mặt hơi phức tạp.
————
Tại trụ sở của Mão Nhật Đạo Quân!
- Phụ thân, giờ tý sẽ bắt đầu sao?
Thiên Cơ Tông thật có năng lực lớn như vậy sao?
Dương Chí Cửu hiếu kỳ nói.
- Ta không biết. Nhưng năm đó Kinh Chiếu cực kỳ tôn sùng Thiên Cơ Tông. Nghe đồn một đạo soán mạng thậm chí có thể nghịch chuyển thiên cơ. Con yên tâm, ta nhất định sẽ tranh được người đứng đầu cho con!
Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói.
- Cảm ơn phụ thân!
Dương Chí Cửu mang theo một tia kích động nói.
————
Giờ tý, khắp nơi trong Thiên Cơ Tông đều tràn ngập sương lớn. Nhưng lại có rất nhiều ngọn núi vượt quá trăm trượng núi vượt ra ngoài lớp sương lớn kia
Trên đỉnh Thiên Cơ Sơn.
Một đám đệ tử Thiên Cơ Tông đứng ở bên cạnh Triệu A Phòng, quan sát biển mây mù mênh mông phía dưới.
Giờ tý, sơ tuyển bắt đầu.
Tại các đỉnh núi phía xa, các cường giả thế lực đang đứng. Những người này không có cách nào tham dự, chỉ có thể ở trên đỉnh núi chờ đợi.
Tại một đỉnh núi.
- Người trong biển mây mù có thực lực không giống nhau. Những người yếu như vậy không phải trực tiếp chơi xong rồi sao?
Đông Phương Chính Phái hiếu kỳ nói.
Lý Tư lại lắc đầu nói:
- Không, người yếu có lợi ích của người yếu. Bọn họ dễ dàng kết thành liên minh, tung hoàng ngang dọc! Trong đợt sơ tuyển lần này không để ý tới quá trình, chỉ luận kết quả!
Ngay thời điểm vô số tu giả khắp nơi đang suy đoán, trong biển mây mù có một tiếng động rất lớn vang lên.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên đồng thời có rất nhiều cát đá trùng thiên. Nhưng sương lớn lại không chút xáo động. Dường như sương lớn căn bản không bị trùng kích ảnh hưởng vậy.
Rõ ràng, bên trong bắt đầu đại chiến.
Bên trong Thiên Nữ Điện, Diêm Xuyên và Bạch Đế Thiên đứng ở cửa điện.
- Bắt đầu, đi thôi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Diêm Xuyên hất áo bào dẫn theo Bạch Đế Thiên bước vào trong màn sương dày đặc.
Diêm Xuyên bước vào có mục đích. Hắn bỏ qua mọi cường giả khác, đi thẳng đến trụ sở Phong Huyết Tông.
Ầm! Ầm! Ầm!...
Khi Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên chạy tới, trụ sở Phong Huyết Tông đang diễn ra trận chiến đấu ác liệt.
Tông chủ Phong Huyết Tông dẫn theo một trưởng lão đang chiến đấu với hai cường giả khác.
Xích Hồng tông chủ, ngươi phát điên rồi sao!
Tông chủ Phong Huyết Tông tức giận quát lên.
- Trần Huyết, người đứng đầu chỉ có một. Bớt đi ngươi, cơ hội để ta đoạt giải nhất sẽ lớn hơn một chút!
Xích Hồng Tông Chủ cười nói.
- Ngu xuẩn, với khả năng của ngươi và ta, trong đám quần hùng kia tính là gì? Ngươi đấu thắng nổi Khổng Ma Kha sao? Ngươi đấu thắng nổi đám người Mão Nhật Đạo Quân sao? Chúng ta nhất định phải liên minh, trước tiên đuổi những kiêu hùng này đi mới được!
Trần Huyết quát lên.
Xích Hồng tông chủ khẽ nhíu mày, dường như đã kịp phản ứng. Trong tay xuất chiêu ra cũng đã chậm hơn rất nhiều.
- Ai?
Trần Huyết bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Cách bốn người đang chiến đấu không xa, Diêm Xuyên và Bạch Đế Thiên lẳng lặng nhìn.
- Diêm Xuyên? Không tốt!
Tông Chủ Xích Hồng cả kinh kêu lên.
- Tông Chủ Xích Hồng, chúng ta trước tiên dừng chiến đấu lại, cùng nhau liên thủ ép Diêm Xuyên và Bạch Đế Thiên ra đã!
Trần Huyết kêu lên.
- Được rồi!
Tông Chủ Xích Hồng gật đầu một cái.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, hai người đạp không xông thẳng tới.
- Đứng lại!
Tông Chủ Xích Hồng nhất thời biến sắc.
Nhưng trong chớp mắt, Diêm Xuyên và Bạch Đế Thiên đã đến gần.
Diêm Xuyên và Bạch Đế Thiên, mỗi người nhanh chóng ra tay với hai người của Tông Chủ Xích Hồng.
Ầm!
Dưới một trảo của Bạch Đế Thiên, người đi theo Xích Hồng Tông Chủ nhất thời bay vút lên trời, bay ra ngoài.
Một quyền của Diêm Xuyên cũng va chạm vào nắm đấm của Tông Chủ Xích Hồng.
- Ra ngoài!
Diêm Xuyên trừng mắt nói.
Xích Hồng Tông Chủ lập tức bị đánh bay lên trời.
- A, ta không muốn. Vì sao lại như vậy?
Xích Hồng Tông Chủ phiền muộn kêu lên.
Ầm!
Tông Chủ Xích Hồng bay cao trăm trượng, trong chớp mắt mất đi tư cách.
Tông Chủ Xích Hồng không bị tổn thương nặng, nhưng chớp mắt mất đi tư cách, vẫn khiến trong lòng Tông Chủ Xích Hồng vô cùng phiền muộn.
Hắn vừa bay ra khỏi màn sương lớn, Mệnh phù trong tay bỗng nhiên vỡ vụn.
Không còn mệnh phù che chở, Xích Hồng Tông Chủ cũng không dũng khí tiếp tục.
- Tông chủ, làm sao bây giờ?
Một trưởng lão đứng bên cạnh hỏi.
Sắc mặt Tông Chủ Xích Hồng rất khó coi nói:
- Còn làm sao bây giờ nữa. Quay về!
...
Phía dưới, Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên bao vây hai người của Tông chủ Phong Huyết Tông.
Sắc mặt Trần Huyết biến đổi, đạp không tính trốn chạy.
Trần Huyết là thượng Hư Cảnh không tồi, nhưng so với Diêm Xuyên và Bạch Đế Thiên vẫn còn kém hơn rất nhiều. Cứng đối cứng, sẽ giống như Xích Hồng Tông Chủ, đúng là không khôn ngoan.
- Chờ một chút, Trần tông chủ!
Diêm Xuyên kêu lên.
Trần Huyết nghi ngờ không thôi nhìn Diêm Xuyên, nhưng thân hình vẫn bày ra tư thế muốn chạy trốn.
- Trần tông chủ, cho dù hôm nay tông chủ chạy thoát, vậy thì thế nào? Phong Huyết Tông của tông chủ hãy nương tựa vào đế triều Đại Trăn ta!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Phong Huyết Tông? Nương tựa Đại Trăn? Sắc mặt Trần Huyết biến đổi.
- Diêm Xuyên, ngươi có ý gì?
Sắc mặt Trần Huyết âm trầm nhìn về phía Diêm Xuyên. Giờ phút này hắn không còn muốn rời khỏi nữa.
- Vừa nãy ta nghe Trần tông chủ khuyên tông chủ Xích Huyết, ta đã nhìn ra Trần tông chủ là người thông minh. Tự nhiên tông chủ có thể nhìn ra ý tứ của ta!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ngươi muốn Phong Huyết Tông ta thần phục sao?
Trần Huyết lộ ra một nụ cười lạnh lùng.