Đông Phương Chính Phái đưa tay quay về phía quả cầu nhỏ kim sắc ném lên.
Vù!
Bên ngoài quả cầu nhỏ kim sắc phát ra từng gợn sóng.
- Đi!
Đông Phương Chính Phái dẫn đầu, một nhóm người đạp không tiến vào bên trong.
Vù!
Nhân thân Diêm Xuyên, Triệu A Phòng, Miêu Miêu, Đông Phương Chính Phái
đồng thời tiến vào bên trong, trong chớp mắt biến mất không thấy bóng
dáng nữa.
Chỉ có cương thi Diêm Xuyên cẩn thận thu hồi quả cầu nhỏ, tự mình bảo hộ, để đề phòng có biến.
Vừa vào bên trong quả cầu nhỏ, chính là biên giới của tất cả Thái Dương hệ.
Chuyện này đối với một đám cường giả mà nói, căn bản không phải là
khoảng cách. Rất nhanh, bọn họ đã đến phạm vi bên ngoài địa cầu, rơi vào trên mặt trăng.
- Meo, mau nhìn kia. Nơi đó có người. Đó có phải là cương thi hay không?
Miêu Miêu nhất thời nhìn thấy phía bên ngoài mặt trăng, một nhân viên du hành vũ trụ nhẹ nhàng nhảy lên.
- Ồ, đi, đi xem thử đi!
Đông Phương Chính Phái cũng tỏ ra hứng thú.
...
Thái Dương hệ, trên mặt trăng của địa cầu.
Một nhân viên du hành vũ trụ ra khỏi khoang tàu, đang bước đi phía trên mặt trăng.
Nhân viên vũ trụ này gọi là James. Từ một năm trước, nhân viên du hành
vũ trụ của nước Mỹ ở trên mặt trăng phát hiện ba người có thể nói chuyện trong chân không. Đồng thời có hai người ngoài hành tinh nói tiếng của
vùng Hà Nam Trung Quốc.
Sau đó nước Mỹ đã tăng cường thăm dò đối với mặt trăng, hi vọng lại có thể liên hệ được với người ngoài hành tinh quỷ dị kia.
- James báo cáo, không có hiện tượng nào khác thường!
- James lại báo cáo, không có hiện tượng nào khác thường!
- Ừ, ta nhìn thấy, bọn họ đang đi đến chỗ ta. Người ngoài hành tinh đi đến chỗ ta rồi!
James sợ hãi rống to.
Lúc trước James đầy hưng phấn. Nhưng khi thực sự nhìn thấy người ngoài
hành tinh, James đột nhiên nghĩ đến một ít giả tưởng xâm lược địa cầu,
hắn nhất thời sợ hãi kêu lên.
Ầm!
Miêu Miêu nhảy một cái lên trên mũ của bộ trang phục du hành ngoài vũ
trụ của James. James nhất thời nghĩ đến người ngoài hành tinh với bộ
dạng kỳ dị ký sinh.
- Cứu mạng, đừng có giết ta! Mẹ ơi!
James dùng tiếng Hà Nam không mấy thông thạo gào khóc nói.
Sắc mặt Diêm Xuyên, Đông Phương Chính Phái, Triệu A Phòng cứng đờ. James gào khóc quá thê lương. James vừa gào khóc một tiếng, làm Miêu Miêu
đang hứng thú bừng bừng cũng đột nhiên sợ hết hồn.
- Mẹ muội ngươi! Thật buồn nôn. Ngay cả nước tiểu cũng bắn ra rồi!
Miêu Miêu tức giận kêu lên.
Diêm Xuyên, Đông Phương Chính Phái, Triệu A Phòng, Miêu Miêu rời khỏi
mặt trăng, tiến thẳng đến địa cầu, lưu lại James sợ hãi xụi lơ trên
đất.
Qua một hồi lâu, James mới từ trong sợ hãi phục hồi lại tinh thần.
- Ta phải về địa cầu. Nơi này có người ngoài hành tinh, ta không nên bị bọn họ bắt làm thí nghiệm!
Quá sợ hãi, James nhanh chóng trốn về tàu con thoi.
Sau khi đi vào tàu, sắc mặt James vẫn còn trắng bệch.
- James, chuyện gì xảy ra vậy? Sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy?
Trong buồng trung tâm điều khiển, một tướng quân trầm giọng hỏi.
- Tướng... tướng quân, có người ngoài hành tinh. Để ta trở về. Để ta trở về đi!
James cực kỳ sợ hãi nói.
Nhưng một tướng quân khác lại mừng rỡ như điên:
- Người ngoài hành tinh sao? Chuyện gì đã xảy ra?
James lắp bắp kể lại tất cả những việc đã xảy ra.
- Ha ha, thật tốt quá. James, anh mau chóng đại biểu nước Mỹ nói chuyện
với người ngoài hành tinh, đưa ra lời mời với bọn họ đi!
Tướng quân lập tức nói.
- Nói chuyện sao?
Con mặt James chợt trợn trắng, sau đó ngất đi.
...
Địa cầu, phía trên bầu trời Thái Bình Dương.
Bốn người Diêm Xuyên, Đông Phương Chính Phái, Triệu A Phòng, Miêu Miêu đứng ở giữa không trung, quan sát phía dưới.
Lúc này, một chiếc máy bay dân sự bay qua. Phần lớn mọi người đã ngủ mất rồi. Chỉ có một cô bé ngồi ở trước cửa sổ, trợn trừng mắt nhìn ba người một mèo đang đứng giữa không trung.
- A a! Con mèo nhỏ kia thật đáng yêu!
Tiểu nữ hài khoảng ba bốn tuổi hưng phấn lôi kéo nữ tử bên cạnh nói.
Nữ tử kia dụi con mắt đang lim dim ngủ, tỉnh lại:
- Bảo bối, nhanh ngủ đi con!
- Không. A a, con muốn con mèo nhỏ kia. Nó còn đội một chiếc mũ nhỏ, thật đáng yêu! Con cũng muốn một con như thé.
- Bảo bối, con đang nằm mơ sao? Ở đây làm gì có con mèo nhỏ nào?
- Nó ở bên ngoài cửa sổ. Còn có một Đại ca ca, một đại tỷ tỷ, còn có một người béo mập nữa. Con mèo nhỏ đang đứng ở trên bả vai Đại ca ca!
Tiểu nữ hài nói.
Nữ tử:...... !
- Bảo bối, con nằm mơ rồi. Bên ngoài sao có thể có người được?
Rõ ràng nữ tửkia không tin.
- Thật sự có mà! Oa, mẫu thân không tin ta!
Tiểu nữ hài nhất thời khóc lớn.
- Bảo bối, không thể gạt người!
- Oa, oa, con không gạt người mà?
- Oa, oa, oa!
.........
......
...
Âm thanh tiểu nữ hài gào khóc, nhất thời khiến mọi người ngồi trên máy bay đều tỉnh lại.
Tiếng oa oa gào khóc lớn như vậy, không một ai có thể ngủ được nữa.
- Hài tử thật đáng đánh!
Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng mắng.
...
Máy bay bay xa.
Miêu Miêu lại trợn tròn hai mắt nhìn theo.
- Đồ chơi này có thể bay được sao? Không có sóng pháp lực sao?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
- Xem kia, ở trên mặt đất, trên con đường kia, bên trong hộp sắt cũng có người ngồi sao?
Đông Phương Chính Phái chỉ vào một cái ô tô đang di chuyển trên đường kêu lên.
- Xem kia, bên trên biển rộng còn có thuyền sắt!
.........
......
...
Mọi người đồng thời quan sát thế giới kỳ quái lạ lùng này.
Triệu A Phòng đưa ngón tay ra thăm dò, nhanh chóng quên cả bấm ngón.
Rất nhanh các loại máy bay, canô, ô tô, xe lửa đều được Triệu A Phòng chỉ tới.
- Đúng như lời Võ Chiếu đã nói!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Bọn họ đều là phàm nhân, sử dụng loại dầu đốt, hình thành nhiệt năng tạo ra động lực!
Triệu A Phòng giải thích.
- Loại này là năng lượng hoá thạch sao? Đây là năng lượng hoá thạch từ dưới lòng đất sao?
Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về phía xưởng lọc dầu nơi Triệu A Phòng chỉ.
- Còn nữa, trong thế giới này có các loại chấn động. Tất cả phía trên
đất đều là sóng điện văn. Trong tinh không liên tiếp có các trang bị
tiếp nhận. Ổ, những tín hiệu này dần dần tạo thành thông tin? Hai người
bên kia dùng cái hộp nhỏ để truyền âm trong ngàn dặm?
Triệu A Phòng kinh ngạc nói.
Bấm ngón tay tính toán, tất cả nguyên lý nhất thời hiện ra trước mặt mọi người.
Diêm Xuyên vừa bắt đầu xem đã khá kinh ngạc. Nhưng xem một hồi lâu, liền cảm thấy đần độn vô vị.
- Ta nghe được những người kia nói, cái hộp nhỏ kia gọi là điện thoại di động!
Miêu Miêu hưng phấn nói.
- Đáng tiếc!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
- Thế nào?
- Điện thoại di động cũng chỉ có như thế. Dựa theo cách nói của ngươi,
điện thoại di động nhất định phải tạo dụng rất nhiều tháp truyền tín
hiệu. Nó phiền toái như vậy, căn bản không có cách nào trải rộng khắp
thế giới thứ nhất. Cho dù dựng lên tháp truyền tín hiệu, cũng sẽ lo lắng bị người phá hoại làm mất đi thông tin. Hơn nữa tốc độ nhanh nhất cũng
chỉ là quang tốc. So với mạng bài truyền tin thực sự kém xa!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.