- Đồng thời, rất nhiều cường giả trong thiên hạ đã chạy tới đó. Sa Hoàng, Vũ Chiếu đều có trong danh sách!
Lưu Cương cung kính nói.
...
Dương gian, Nam Ngoại Châu.
Thông Thiên giáo chủ là người đầu tiên thỉnh chiến, nhất thời khiến cương vực Hoàng Thiên trở nên náo nhiệt.
Sau ba ngày, Thông Thiên giáo chủ đối chiến với Khổng Hoàng Thiên? Tin tức vừa ra, vô số tu giả vì thế mà chờ mong, vì thế mà hưng phấn. Có lẽ lúc này chỉ có hai ngườidù thế nào cũng cười không đứng lên được.
Thiên đình Đại Trăn, Xử trưởng Ngoại sự Đông Phương Chính Phái, còn có cả Phó xử trưởng Nhâm Thử.
Hai người bị trói với nhau như bánh chưng, đứng dựng vào trong một gian đại điện.
- Ta đã nói, lần này gặp báo ứng, bảo ngươi không nên nhìn lén người khác tắm. Tại sao ngươi lại nhất quyết không chịu thay đổi. Hiện tại, ngay cả ta cũng cảm thấy buồn nôn!
Vẻ mặt Nhâm Thử quở trách nói.
Đông Phương Chính Phái lúng túng nói:
- Ta làm nào biết đuọc hắn lại là nam? Lúc trước không phải ngươi cũng cảm thấy rất kích động sao?
Trên mặt Nhâm Thử đen một vạch:
- Hiện tại chúng ta chạy cũng chạy không thoát, còn không phải đã chơi xong rồi sao?
Ngươi mau nhanh nghĩ biện pháp cầu viện với Thiên Đế đi!
- Ta làm sao rút tay ra được?
Toàn thân Đông Phương Chính Phái bị trói sợ hãi không thể di chuyển được.
- Ôi, đúng rồi. Người kia là ai? Ngay cả ta có tu vi Tổ tiên, ở trên tay hắn cũng trốn không thoát!
Nhâm Thử cổ quái nói.
- Dường như là Sa Hoàng!
Đông Phương Chính Phái cổ quái nói.
Nhâm Thử:...... !
- Làm sao bây giờ?
Nhâm Thử không ngừng lo lắng.
- Diêm Xuyên nói ta phúc duyên rất sâu, chưa chắc sẽ có việc gì. Lại nói nữa, cùng là nam nhân, chuyện này không tính là chuyện gì không bình thường. Trước tiên cứ ngủ đã. Tỉnh lại nói tiếp!
Đông Phương Chính Phái nói.
Nói xong, Đông Phương Chính Phái nhắm mắt ngủ.
- Vào lúc này, ngươi còn ngủ được sao?
Nhâm Thử hoàn toàn không còn gì để nói.
Tiếng ngáy của Đông Phương Chính Phái đã vang lên như sấm.
- Ta phục ngươi!
Nhâm Thử hoàn toàn chịu phục.
Trong một gian đại điện khác, ba người Sa Hoàng, Quyết, Yêu Thiên Thương đang ngồi ở trong đó.
Trên mặt Sa Hoàng tối đen một mảnh.
- Chuyện ngươi gặp phải ngày hôm nay, đúng là...
Quyết cười một cách cổ quái nói.
- Người của Thiên đình Đại Trăn, Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử? Hừ!
Ánh mắt Sa Hoàng lạnh lẽo.
- Giờ phút này, hẳn là bọn họ đã bị hù chết đi! Tuy nhiên, nói đến dù sao cũng là người Đại Trăn. Ngươi dự định xử trí như thế nào?
Yêu Thiên Thương cười nói, trong ánh mắt loé lên một tia sáng kỳ dị.
- Đại Trăn? Đại Trăn thì thế nào?
Ánh mắt Sa Hoàng đầy lạnh lẽo.
Lúc này, một thuộc hạ đi vào đại điện.
- Không phải bảo ngươi đi quan sát hai tên khốn kiếp kia sao? Bọn họ chạy trốn sao?
Sa Hoàng trầm giọng nói.
- Không, hai người kia đã ngủ rồi!
Thuộc hạ kia nói.
Sa Hoàng:...... !
Quyết:......... !
Yêu Thiên Thương:...... !
Ngủ rồi sao?
Trong tình cảnh đứng trước ranh giới giữa cái sống và cái chết, bọn họ còn có thể ngủ được?
Ba người nhất thời không còn gì để nói.
Ba người đi tới trong đại điện kia.
Quả nhiên, mặc dù Đông Phương Chính Phái bị trói, khóe miệng còn lưu lại một vệt nước miếng, vẻ mặt cười dâm đãng đang nằm mơ.
Nhâm Thử cũng không thề thua kém. Miệng hắn mở thật to, rơi vào mộng tưởng.
Vẻ mặt Sa Hoàng và Quyết đầy cổ quái.
- Ha ha ha ha!
Yêu Thiên Thương lại cười to lên.
- Ách, cái gì?
Nhâm Thử chợt giật mình tỉnh lại. Ngay lập tức hắn nhìn thấy ba thân ảnh đang đứng trước mặt.
- Sa Hoàng? Quyết? Yêu Hoàng? Ngày ấy đúng là hiểu lầm. Chúng ta chỉ đi ngang qua!
Nhâm Thử lập tức giải thích.
- Khà khà khà!
Đông Phương Chính Phái đang ngủ không biết bởi vì chuyện gì, bỗng nhiên nở nụ cười dâm đãng.
Nhâm Thử:......... !
- Tên béo đáng chết, mau tỉnh lại!
Nhâm Thử kêu to.
Đông Phương Chính Phái vẫn ngủ giống như lợn chết.
Nhâm Thử đỏ mặt lên. Hắn biết hiện tại chính là thời điểm quyết định vận mạng của mình vận. Hắn nhất định phải gọi Đông Phương Chính Phái tỉnh lại.
- Tên béo đáng chết, có nữ yêu tinh tắm!
Nhâm Thử lại nhỏ giọng nói.
Vù!
Đông Phương Chính Phái đột nhiên run lên.
- Đâu, chỗ nào?
Trong nháy mắt Đông Phương Chính Phái đã tỉnh lại. Tinh thần phấn chấn gấp trăm lần!
Trên mặt Sa Hoàng đã đen kịt một mảnh.
- Hóa ra hắn xem ngươi là nữ yêu tinh rồi!
Quyết cười nói.
- Bọn chuột nhắt, muốn chết!
Sa Hoàng trừng mắt một cái lạnh lùng nói.
- Sa Hoàng?
Đông Phương Chính Phái nhất thời nhìn thấy Sa Hoàng, đột nhiên giật mình.
- Sa Hoàng, ta vô tội. Đó là Nhâm Thử nhìn lén ngươi. Ta vẫn khuyên hắn nhưng hắn không chịu nghe ta! Sa Hoàng minh giám!
Đông Phương Chính Phái nhất thời kêu khóc.
Trên mặt Nhâm Thử tái xám:
- Ngươi còn có thể vô sỉ hơn nữa sao?
- Ta cái gì cũng không nhìn thấy!
Đông Phương Chính Phái lại kêu lên.
Sa Hoàng nhìn hai người, càng nhìn càng cảm thấy chán ghét.
- Sa Hoàng, không được nổi giận!
Yêu Thiên Thương bỗng nhiên cười nói.
- Ừm?
Sa Hoàng nghi hoặc nhìn về phía Yêu Thiên Thương.
- Hai người này cũng vô tâm. Ta thấy hay là thôi đi!
Yêu Thiên Thương cười nói.
- Người tốt. Yêu Hoàng, ta quyết định sẽ lập đền thờ trường sinh cho ngươi tại nhà của ta. Đa tạ!
Đông Phương Chính Phái nhất thời nói ra những lời buôn nôn.
Tiếp theo, Nhâm Thử cũng nhìn về phía Sa Hoàng.
- Thả bọn chúng ra sao? Tại sao?
Sa Hoàng trầm giọng nói.
- Dù sao bọn họ cũng là người của Thiên đình Đại Trăn!
Yêu Thiên Thương lắc đầu nói.
- Là người của Thiên Đình Đại Trăn thì thế nào? Chúng ta phải sợ Thiên đình Đại Trăn sao?
Quyết cũng nghi hoặc nhìn về phía Yêu Thiên Thương.
Yêu Thiên Thương lắc đầu một cái:
- Ngươi không nhớ sao? Chúng ta vẫn nợ Diêm Xuyên một ân tình!
- Ừm?
Quyết khẽ nhíu mày, chợt nhớ tới điều gì.
- Ngày xưa, cương vực Trung Uơng, Sa Hoàng xuất thế có quần hùng tranh chấp. Là Diêm Xuyên bỏ chút sức lực giúp ngươi và ta, mới có thể khiến Sa Hoàng xuất thế. Phần nhân tình này đã thừa rồi! Hôm nay nếu như chỉ bởi vì một hiểu lầm, mà giết người của Đại Trăn hắn, sau này về tình về lý đều không nói được!
Yêu Thiên Thương cười nói.
- Chỉ bọn họ sao?
Sa Hoàng trầm giọng nói.
Quyết suy nghĩ một chút, lại gật đầu một cái:
- Hai người này, có địa vị cực kỳ đặc biệt trong Đại Trăn, được xem là phúc tướng của Đại Trăn. Diêm Xuyên chuyên phái hai người bọn họ đi lại trong thiên hạ, tìm kiếm một vài người có huyết mạch đặc biệt!
- Mười hai địa chi thuỷ tổ huyết mạch? Ta nhớ ra rồi. Đúng vậy!
Sa Hoàng nhíu mày,
- Ngươi, các ngươi làm sao biết được?
Đông Phương Chính Phái kinh ngạc nói.
Nhâm Thử giật mình nhất thời nói:
- Ta biết rồi. Tên béo đáng chết, là ngươi nói lỡ miệng!
- Ta? Ta lỡ miệng khi nào?
- Lần trước tại tửu lâu kia, ngươi không nhớ sao? Ngươi uống nhiều quá, cãi lộn, nói ngươi anh minh thần võ tới mức nào, mới được Diêm Xuyên coi trọng, mới đi ra làm nhiệm vụ gian khổ này. Ta khinh. Lúc đó toàn là ngươi nói!
Nhâm Thử nhất thời kêu lên.
Đông Phương Chính Phái:...... !
Yêu Thiên Thương khẽ mỉm cười nói:
- Sa Hoàng, ta thấy hay là thôi đi, coi như giải quyết xong một phần nhân quả đi!
Sa Hoàng nhìn hai người, trong mắt có một tia không cam lòng.
- Hừ!
Sa Hoàng vung tay áo một cái, bước đi.