- Nghe thấy chưa? Trịnh quốc giữ lời, sao không thả người?
Diêm Xuyên không dây dưa, ra lệnh:
- Hoắc Quang, thả người.
Hoắc Quang lên tiếng:
- Vâng, đã mang người đến, ta lập tức dẫn tới!
Hoắc Quang vung tay, cẩm y quân nhanh chóng ra khỏi sơn cốc.
Không lâu sau, ba chiếc xe chở tù lăn vào trong cốc.
xe chở tù? Đan Thanh Tử lập tức nhận ra ngay.
Leng keng!
Trường kiếm nhanh chóng vén lên vải bịt xe chở tù, lộ ra ba người bên trong.
Lưu Cương, tam sư huynh, thái tử của Trịnh quốc.
Lưu Cương, thái tử của Trịnh quốc bị còng tay xích chân, dường như không
chịu tội gì nhiều. Duy nhất bị hành hạ là tam sư huynh, xương vai bịđâm
xuyên, không thể nhúc nhích.
Lưu Cương vui sướng kêu lên:
- Đại sư huynh!
Thái tử của Trịnh quốc cũng kích động nói:
- Tiền bối!
Tam sư huynh kích động đến mắt ngấn lệ:
- Đại sư huynh, mau lên, cứu ta, cứu ta!
Khoảng thời gian này bị cầm tù là cảđời tam sư huynh trải qua hắc ám nhất.
Leng keng!
Leng keng!
Các bằng hữu của Đan Thanh Tửđâm ra các mũi kiếm, chặt lồng giam thành mấy mảnh.
- Đại sư huynh, mau lên, mang ta đi!
Tam sư huynh được cứu thì bám chặt lấy Đan Thanh Tử, không có lòng muốn báo thù, chỉ mong sớm rời khỏi chỗ đáng sợ này, tinh thần của gã hoảng hốt.
Hoắc Quang khinh thường nói:
- Sư đệ của ngươi nhát qua, đâm xuyên xương vai đau một lúc rồi hết,
không ai ngược đãi hắn, xem bộ dạng bị hù. Còn mấy người Trịnh quốc thì
ta đã phái người báo cho thiên lao lập tức thả ra. Yến quốc ta còn chuẩn bị ngựa, lương khô cho họ để tự về quốc.
Đan Thanh Tử tức giận nói:
- Thế này mà không ngược đãi?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Mang người của ngươi đi đi.
Đan Thanh Tử chửi:
- Ngươi... Diêm Xuyên, đồ tạp chủng nhà ngươi, cả nhà ngươi không chết tử tế!
- A?
Mắt Diêm Xuyên lạnh băng, toát ra sát khí.
Bốp!
Bỗng nhiên một tia sáng tím xẹt qua, mặt Đan Thanh Tử vang tiếng tát rõ to.
Một bàn tay cách không đánh vào mặt Đan Thanh Tử, lực lượng mạnh mẽ khiến nửa bên mặt gã lập tức sưng phồng.
Đan Thanh Tử ngoái đầu, vừa lúc thấy tử y nữ tử, đội mặt nạ vàng lộ đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào gã.
Đan Thanh Tử vốn lửa giận ngút trời như bị dội bồn nước lạnh, tắt ngấm.
Đan Thanh Tử mặt co giật, hơi sợ nhìn cô gái, hỏi:
- Tử cô nương tại sao đánh ta?
Tử y nữ tử lạnh lùng nói:
- Đan Thanh Tử, lại nghe ngươi chửi Diêm Xuyên nữa thì ta sẽ lấy mạng ngươi!
Đan Thanh Tử há hốc mồm ngạc nhiên hỏi:
- A?
Đan Thanh Tử không hiểu tại sai Tử cô nương bảo vệ Diêm Xuyên, hôm nay gã lần nữa cảm nhận nỗi buồn bực ngày đó.
Đan Thanh Tử buồn bực hỏi:
- Tại sao? Tại sao Tử cô nương bảo vệ Diêm Xuyên?
Tử y nữ tử lạnh lùng nói:
- Không có tại sao, bây giờ mang người của ngươi cút đi!
Đan Thanh Tử rối rắm:
- Ta, ta, ta...
Hiện tại Đan Thanh Tử không biết nên nói gì, chuyện quá kỳ lạ.
Tử y nữ tử từng bước một đạp bước tới gần Đan Thanh Tử.
Các bằng hữu của Đan Thanh Tử biến sắc mặt, vội thụt lùi, để lại một mình
gã, tựa như chiếc thuyền con trong biển rộng đối diện bão tố.
Tử y nữ tử tới gần, không có chút khí thế phóng ra, nàng chỉ là ngày càng tới gần Đan Thanh Tử.
Đan Thanh Tửđổi giọng, giật mình kêu lên:
- Tử cô nương đừng tới đây, ta biết sai rồi, chúng ta lập tức đi, đi ngay!
Đan Thanh Tử la lên, Tử cô nương lập tức dừng lại.
- Đi.
Đan Thanh Tử không cam lòng dẫn mọi người cất bước đi ra ngoài, đi cực kỳ
nhanh, túm lấy ba người nhảy ra ngoài sơn cốc. Lúc sắp đi Đan Thanh Tử
không quên oán độc liếc Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên chỉ mỉm cười, ngược lại ngoài ý muốn nhìn Tử cô nương.
Chẳng có một chút sát khí, chẳng có một chút khí thế, chỉ tới gần đã hù đám Đan Thanh Tử chạy trối chết?
Còn có ánh mắt đám Túy Kiếm Sinh dường như biết Tử cô nương, nhưng cũng tránh ra xa, bọn họ đang sợ cái gì?
Diêm Xuyên là lạ nhìn tử y nữ tử, rồi chuyển sang nhìn Độc Cô Kiếm Vương, Diêm Vô Địch.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Độc Cô Kiếm Vương, đã tếđiện xong?
Độc Cô Kiếm Vương cười nói:
- Đúng vậy. Đã tếđiện xong, bây giờ lòng ta dễ chịu nhiều, lần này mang
Vô Địch trở về là để hắn cáo biệt, mấy người khác đã chào xong chỉ còn
lại ngươi. Không ngờ trước khi đi còn có thể thấy một bàn cờ hay như
vậy.
Diêm Xuyên cười nói:
- Chúc mừng ngươi buông xuống tâm sự.
Độc Cô Kiếm Vương gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Buong xuống chút ít, ngươi yên tâm, chuyện ta hứa với ngươi
chắc chắn sẽ làm được, ta lập tức mang Vô Địch quay vềĐộc Cô thế gia của ta.
- Ừm.
Diêm Xuyên gật đầu, nhìn hướng Diêm Vô Địch.
Diêm Vô Địch chân thành cảm động nói:
- Vương thúc, đa tạ.
Diêm Xuyên kêu lên:
- Lưu Cẩn!
- Có!
Lưu Cẩn nhanh chóng lấy ra một bao hành lý đưa tới trước mặt Diêm Vô Địch.
Diêm Vô Địch thắc mắc nhận lấy, mở ra, bên trong có năm mươi quyển sách.
Sách? Diêm Vô Địch kinh ngạc.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đây là năm mươi quyển binh thư thuần chính nhất hiện nay ở Yến quốc,
ngươi cùng Độc Cô Kiếm Vương đi tập kiếm, ta rất ủng hộ, nhưng ta cũng
có một yêu cầu với ngươi.
- Xin vương thúc cứ nói.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ngươi là một thanh bảo kiếm chưa khai phong, trời sinh kiếm cốt, một
khi khai phong thì sẽ là kiếm đâm chín tầng trời. Luyện kiếm, luyện
kiếm, ta không hy vọng ngươi luyện thành một thanh tử kiếm. Ta hy vọng
ngươi là thanh thần kiếm có trí tuệ, có tư tưởng. Ta có đọc qua năm mươi quyển binh thư này, bao hàm nhiều binh pháp, tâm chiến, không giúp ích
gì nhiều cho ngươi tu hành nhưng lợi ích về mặt trí lực. Ta yêu cầu là
học thuộc hết năm mươi quyển binh thư này, nhìn thấu, ghi nhớ.
Diêm Vô Địch nhìn năm mươi quyển sách, sắc mặt thay đổi liên tục, gã cảm nhận được ý tốt của Diêm Xuyên thật sự muốn tốt cho gã.