Tiên Quốc Đại Đế

Chương 105: Q.9 - Chương 105: Thánh nhân VS thiên hạ đệ nhất kiếm




Ads Trong lúc đang nói chuyện, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên đâm một cái.

Vèo!

Nơi mũi kiếm, hư không đột nhiên xé ra một vết nứt.

Một vết nứt hư không hình kiếm, đâm thẳng về phía thánh nhân.

Thánh nhân nhất thời đánh ra một chưởng.

Ầm!

Một tiếng động rất lớn vang lên. Quảng trường Tôn Thiên Điện đột nhiên va chạm ra tạo thành bão táp cuồn cuộn. Còn có rất nhiều không gian bị nghiền nát. Trong lúc nhất thời, tu giả xung quanh bị dư âm trùng kích va chạm ngã trái ngã phải.

Chỉ có một đám Tổ tiên, lúc này vẫn bình yên vô sự.

- Độc Cô Phá Thiên, đi theo ta!

Thánh nhân giận dữ nói.

Vèo!

Thánh nhân bay lên trời. Độc Cô Phá Thiên lộ ra một nụ cười lạnh lùng, đạp không đuổi sát phía sau.

- Thánh nhân đấu với thiên hạ đệ nhất kiếm!

- Nhanh, đi xem xem!

Rất nhiều tu giả đạp không đuổi theo.

Nơi này dù sao cũng là đạo trường của thánh nhân. Thánh nhân không muốn chiến đấu hủy đạo trường của chính mình, cũng như thương tổn đệ tử của mình. Bởi vậy, lúc này thánh nhân mới dời chiến trường đi nơi khác.

Nhưng, thánh nhân chiến đấu, đại biểu mục tiêu sau này, ai có thể nguyện ý bỏ qua được?

Thiên hạ đệ nhất kiếm? Thánh nhân? Đại chiến tất nhiên sẽ kinh thiên động địa.

Trong chớp mắt, tu giả trong quảng trường Tôn Thiên Điện đã đi hơn nửa.

Những đệ tử Độc Cô thế gia đi theo Độc Cô Phá Thiên, sắc mặt lại âm trầm nhìn về phía Tôn Thiên Điện nói:

- Gia chủ giết chết thánh nhân. Chúng ta phối hợp, hủy diệt thánh nhân đạo trường!

- Vâng!

Ầm!

Nhất thời mười đạo kiếm cương khổng lồ xung phong liều chết đến.

- Khốn kiếp!

Hóa Băng nhất thời biến sắc, nhanh chóng mở ra trận pháp. Đồng thời, trong nháy mắt hắn đã thân hợp thiên đạo, dẫn theo một đám con cháu Hóa gia lao về phía xa đệ tử Độc Cô thế gia.

Ầm!

Quảng trường Tôn Thiên Điện nhất thời hỗn loạn không thể tả. Trong lúc nhất thời, thiên đạo, kiếm khí, đao khí, bão táp tàn phá bừa bãi ngang dọc.

Doãn Hận Thiên, Hóa Thê Lương kinh ngạc nhìn biến động bỗng nhiên xảy ra này. Trong chớp mắt đã trở nên bạo loạn?

Tại chỗ ngồi của Tả gia.

- Cơ hội mất đi sẽ không trở lại! Lồng Thái Âm Thiên Cáp!

Tả Thanh quát to một tiếng.

- A!

Đồng thời với Tả Thanh, mười cường giả Tả gia đột nhiên thôi thúc một pháp bảo có dạng như cái lồng, trên đỉnh chóp có hình con cóc nuốt trăng. Pháp bảo từ trên trời giáng xuống, chụp về phía nhóm người Diêm Xuyên.

Ầm ầm ầm!

Bên trong lồng, âm khí cuồn cuộn. Một tia tâm ý lạnh lẽo đâm ra, nhất thời khiến đại địa xung quanh đóng băng. Trong nháy mắt xung quanh biến thành băng nguyên.

Ầm!

Trong nháy mắt Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử, Doãn Hận Thiên bị chụp vào phía trong.

- Ha ha ha, bao lại. Các vị huynh trưởng, thừa dịp loạn thế này, luyện hóa ba người bọn họ ở đây luôn!

Tả Thanh quát lạnh một tiếng nói.

- Được!

Một đám con cháu Tả gia theo tiếng quát lên.

Phía xa, Hoàng nhìn thấy Diêm Xuyên bị cái lồng chụp xuống, nhất thời biến sắc. Trường đao trong tay nàng không tự chủ được bắt đầu rung động. Nàng nhanh chóng vọt về phía quảng trường Tôn Thiên Điện đang hỗn loạn.

Quảng trường Tôn Thiên Điện hỗn loạn không thể tả!

Ầm ầm ầm!

Thiên đạo, kiếm khí, gió bão, đá vụn, trận pháp khiến Quảng trường Tôn Thiên Điện vô cùng hỗn loạn.

Phần lớn tu giả đã đuổi theo thánh nhân xem chiến đấu. Lúc này, phần lớn những tu giả đang ở trên quảng trường là tử tôn và đệ tử của thánh nhân, còn có Độc Cô gia tộc, người của Tả gia.

Khu thượng khách, tất cả mười sáu con cháu Tả gia đều lao ra. Không chỉ như thế, khắp nơi càng ngày càng nhiều con cháu Tả gia vọt tới để đề phòng chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

- Luyện!

Tả Thanh quát to một tiếng.

Một đám con cháu Tả gia nhanh chóng thôi thúc lồng Thái Âm Thiên Cáp.

Pho tượng con cóc phía trên phóng ra một ánh sáng u lam. Lồng Thái Âm Thiên Cáp tản ra âm khí cuồn cuộn.

Cách đó không xa, sắc mặt Hóa Thê Lương biến đổi.

Một bên là lão tổ tông của mình, một bên là Thánh Vương.

Trong lúc nhất thời, Hóa Thê Lương không biết nên chạy tới bên nào. Nhìn theo phương hướng Hóa Tôn Thiên rời đi, Hóa Thê Lương nhanh chóng phân tích. Mình căn bản không đuổi kịp tốc độ của lão tổ tông, càng không giúp được chuyện gì. Vậy chỉ có thể giúp Thánh Vương trước.

- Tả Thanh, dừng tay!

Hóa Thê Lương đạp không phóng tới.

Ầm!

Trong nháy mắt Hóa Thiên Quân ngăn cản Hóa Thê Lương.

- Hóa Thê Lương. Ha ha, đây là chuyện của Doãn gia và Tả gia. Ngay cả lão tổ tông còn không muốn nhúng tay, ngươi càng không nên nhúng tay vào!

Hóa Thiên Quân cười lạnh nói.

- Cút ngay!

Hóa Thê Lương quát lên.

- Hừ, ngăn cản Hóa Thê Lương cho ta!

Hóa Thiên Quân một tiếng quát lạnh.

Nhất thời, một đám con cháu Hóa thị, nhanh chóng cản ở trước mặt Hóa Thê Lương.

Ầm!

Hóa Thê Lương không chút do dự liền ra tay.

Nhưng dù sao Hóa Thê Lương chỉ là Cổ Tiên, căn bản nhất thời xông lên liền ngăn cản.

Cách đó không xa, chỗ xe rồng.

- Thánh Vương bị ám hại, nhanh!

Thất Sát nhất thời kêu lên.

- Ngang!

Long Ngũ lên tiếng trả lời.

- Ngang!

Man Long nhưng có chút không tình nguyện.

- Lão Man, Thánh Vương không phải là một người. Nếu ngươi muốn tìm cái chết, ngươi cứ ở lại chỗ này!

Thất Sát nói.

Thất Sát nói chuyện, Man Long đột nhiên giật mình. Đúng vậy, trên dương gian Thánh Vương còn có một thân thể nữa.

- Ngang!

Tam long lao về phía chiến trường hỗn loạn.

Bên trong Lồng Thái Âm Thiên Cáp, Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử, Doãn Hận Thiên bị nhốt lại trong một không gian nhỏ.

Khắp nơi truyền đến từng tiếng cóc kêu.

Ba người thấy rõ, tổng cộng có chín con cóc màu xanh lam cực lớn. Mỗi con cao mười trượng, đang hướng về phía Diêm Xuyên, phun ra từng luồng khí màu xanh lam.

Ầm!

Quỷ Cốc Tử hình thành một vòng bảo hộ long khí, nhưng dưới những luồng khí màu xanh lam của chín con cóc kia, hắn không trụ vững được.

- Không tốt. Đây là lồng Thái Âm Thiên Cáp, pháp bảo của một thánh nhân thượng cổ!

Doãn Hận Thiên nhất thời biến sắc kêu lên.

- Pháp bảo của Thánh nhân?

Trong mắt Diêm Xuyên thoáng động.

- Vâng, đại kiếp nạn thượng cổ, thánh nhân chết đi. Nó vốn rơi vào trong tay Doãn gia ta, nhưng lại bị Tả gia chiếm lấy. Lần này Tả gia thật sự đã quyết trả giá lớn. Cái này chính là pháp bảo của thánh nhân, mười con cóc âm hút ánh sáng mặt trăng. Mỗi người đều là ánh trăng chi tinh. Theo truyền thuyết nó có thể luyện hóa Tổ tiên tu đại đạo!

Doãn Hận Thiên lo lắng nói.

- Thánh Vương, thật sự là ánh trăng chi tinh. Giống như sâu trong Thái Âm, ánh trăng lạnh tới xương tủy. Thần bây giờ dương thân, sợ cũng không chống đỡ được lâu!

Quỷ Cốc Tử cười khổ nói.

- Ánh trăng chi tinh, trăng lạnh cả xương tủy? Trẫm vốn là muốn chuẩn bị đi tới mặt trăng một chuyến. Lần này cũng bớt được một chuyến đi!

Diêm Xuyên tươi cười, đưa tay vạch một cái.

Xoẹt!

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một vết thương.

Lồng Thái Âm Thiên Cáp bị phá ra?

Doãn Hận Thiên kinh ngạc nhìn lỗ hổng trước mắt. Cái này... cái này là pháp bảo của thánh nhân. Rốt cuộc thực lực của Thánh Vương thế nào?

- Đi ra ngoài đi. Để trẫm luyện hóa bảo vật này. Hãy bảo vệ Doãn Hận Thiên cho tốt!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Vâng!

Quỷ Cốc Tử lên tiếng trả lời, sau đó dạp không, dẫn theo Doãn Hận Thiên thoát ra khỏi Lồng Thái Âm Thiên Cáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.