Tiên Quốc Đại Đế

Chương 67: Q.9 - Chương 67: Thiên hạ đại khảo




- Cung nghênh Thánh Vương chiến thắng trở về!

Quần thần cung lạy, đến giờ khắc này, tất cả mọi người đã hiểu, Thánh Vương đi tới cương vực Tử Thanh, tất nhanh thu được đại thắng.

Diêm Xuyên gật đầu.

- Bạch đại nhân!

Trong mắt Mông Điềm sáng ngời, vui vẻ nói.

Không riêng đám người Mông Điềm, Lã Bất Vi, Trương Nghị, các chúng thần Đại Trăn đều bộc lộ tịa kích động.

- Bạch Khởi tới chậm, chư vị, đã lâu không gặp!

Bạch Khởi lộ ra một tia cười khó có được.

- Mông Điềm! Đại Tuyệt Thánh Đình đã bị diệt rồi?

Diêm xuyên lại nhìn về phía Mông Điềm.

- Vâng, lúc ấy nhận được tin tức có Tổ Tiên xâm phạm, thần trộm lười, không phải lấy quân thu thành mà lấy Mông gia quân nhanh chóng thu thập, lấy võ lực thân thể mạnh mẽ thu thành, mong Thánh Vương trách phạt!

Mông Điềm lập tức nói.

- Không cần nói trách phạt, trẫm giao cho ngươi quân đoàn số một, tự nhiên cho ngươi quyền xử trí, dụng binh thế nào, đều nhìn vào ngươi!

Diêm Xuyên lắc đầu nói.

- Dạ, tạ ơn Thánh Vương!

Mông Điềm cười nói.

- Dịch Phong, Lý Tư, tiếp theo dung hợp cương vực Chân Long, các ngươi tốn nhiều công sức!

Diêm Xuyên nhìn về phía hai người, nói.

- Vâng!

Dịch Phong, Lý Tư ứng tiếng, nói.

- Lã Bất Vi, Đại Trăn nhất thống cương vực Vạn Quỷ, đây là một chuyện mừng, bố cáo thiên hạ, Đại Trăn mở ra thiên hạ đại khảo giới thứ năm. Vô luận cuòng giả cương vực Chân Long hay cương vực khác, chỉ cần có năng lực, cũng có thể tham gia lần thiên hạ đại khảo này. Thời gian đại khảo định vào ngày chín tháng sau, chính là mùng chín tháng chín! Tùy ngươi toàn quyền chịu trách nhiệm.

Diêm Xuyên mở miệng nói.

- Thần tuân chỉ!

Lã Bất Vi ứng tiếng nói.

- Thiên hạ đại khảo? Khoa cử? Diêm Xuyên, hiện tại các ngươi không lo lắng tiếp theo sẽ có lượng lớn Tổ Tiên đột kích sao?

Tôn Ngộ Không kinh ngạc nói.

Diêm Xuyên nhìn Tôn Ngộ Không một chút, cười nói:

- Không có ai có thể ngăn trở bước chân Đại Trăn.

- Ách?

Tôn Ngộ Không thoáng ngạc nhiên.

- Kính xin Đại Tề Thánh Vương bày ra kiếm trận Tru Tiên, để phòng ngừa có bọn đạo chích quất rầy thời điểm Đại Trăn tổ chức khoa cử. Huống chi Thông Thiên cũng đã nói, cho ta mượn kiếm trận Tru Tiên một năm? Lần này khi thiên hạ đại khảo kết thúc, thời gian vừa vặn kết thúc một năm.

Diêm Xuyên nói.

Một năm? Tôn Ngộ Không cổ quái một trận, cuối cùng gật đầu nói:

- Tốt, chẳng qua uy lực kiếm trận Tru Tiên trong tay ta có hạn, lần này có lẽ Tổ Tiên quá nhiều, không thể ngăn trở quá lâu.

- Chống đỡ được, ngươi yên tâm.

Diêm Xuyên cười nhạt.

Tôn Ngộ Không nhíu mày, chống đỡ được? Mình còn không chắc, hắn nắm chắc cái gì?

Tôn Ngộ Không không có hỏi nữa, chỉ có gật đầu, mình cứ hết sức là được, nếu thật sự không ngăn được, cũng không liên quan đến mình.

Ba ngày sau.

Mông Điềm cũng độ xong kiếp Tổ Tiên.

Diêm Xuyên cũng nhanh chóng hạ chiếu thư bố cáo toàn thiên hạ.

Giới thứ năm, thiên hạ đại khảo?

Kể từ khi cự mạch Thủy Long xuất hiện, cương vực Chân Long đã trở thành tiêu điểm trên Đông Ngoại Châu, ban đầu các trạm gác của các cương vực trên Đông Ngoại Châu đều nhàn nhã, lúc này nườm nượp lớp người đưa tin, cảnh tượng náo nhiệt hơn không ít.

Một tháng trước, Vương Tiễn, Kim Đại vũ chém giết hai Tổ Tiên, trước đó không lâu MÔng Điềm cũng chém giết Tổ Tiên, hôm nay Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử trở về? Các tin tức không khỏi khiến các trạm gác tại bốn phía đều không dám chậm trễ chút nào.

Chỉ cần là người có chút đầu óc đều hiểu được, cự mạch Thủy Long là con dao hai lưỡi, đối với Đại Trăn có lợi, cũng có hại. Kế tiếp, cường giả từ các đại cương vực Đông Ngoại Châu nhất định lũ lượt kéo đến. Các đại Tổ Tiên kéo đến, Đại Trăn không tránh khỏi một hồi gió tanh mưa máu.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, vào lúc này Đại Trăn còn muốn tiến hành thiên hạ đại khảo?

Thời điểm này?

Vô số thám tử từ bốn phương không ngừng đi tới tìm hiểu, vào thời điểm sinh tử tồn vong, Đại Trăn còn hăng hái mở khoa thi?

Theo thời gian trôi qua, cường giả từ mỗi cương vực lũ lượt kéo đến.

Bất quá, có vết xe đổ của ba Tổ Tiên trước đó, không có người nào ngu ngốc chịu làm chịu đầu đàn. Kiêu hùng từ khắp nơi đổ về, cũng không có gióng trống khua chiêng, nhưng cũng không có ý cố giấu diếm.

Từng vị từng vị kiêu hùng xuất hiện, cường giả bốn phía cũng hiểu, giờ phút này Hàm Dương càng thêm nguy hiểm.

Hàm Dương, thượng thư phòng!

- hôm qua, Man Long Thánh Vương đã đi tới cách ba mươi vạn dặm về phía Bắc Đại Trăn! Thiên Môn giáo chủ đi tới cách ba mươi hai vạn dặm về phía chính đông của Đại Trăn! Quế Vân giáo chủ đi tới cách hai mươi chín vạn dặm về phía chính tây Đại Trăn!

Lưu Cương cung kính bẩm báo với Diêm Xuyên.

- Ừ, Lưu Cương, thu thập tài liệu từ tán tu, tìm tài liệu về Tổ Tiên và Đạo Thần trong đó rồi chuyển cho Trương Nghi, để Trương Nghi đi trước chiêu hàng tán tu! Có thể thu được bao nhiêu cứ tận lực thu nhận.

Diêm Xuyên nhìn về phía Lưu Cương, Trương Nhi, nói.

- Vâng!

Hai người ứng tiếng nói.

Gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, Diêm Xuyên nhìn về phía Vương Tiễn, nói:

- Vương Tiễn, lần đại khảo thiên hạ này, tùy ngươi chịu trách nhiệm thi võ.

- Thần tuân chỉ.

- Hóa Thê Lương!

Diêm Xuyên nhìn về phía Hóa Thê Lương đi lên từ gian dưới.

- Có thần!

Hóa Thê Lương trịnh trọng nói.

- Tùy ngươi chịu trách nhiệm thi văn!

Diêm Xuyên nói.

- Thần tuân chỉ!

Hóa Thê Lương có chút kích động, nói.

Hóa Thê Lương, quân đoàn trưởng quân đoàn số tám của Đại Trăn, là hậu duệ thánh nhân, ngày xưa tự đề cử mình trở thành quân đoàn trưởng quân đoàn số tám, giờ phút này tiến vào gian trên, lại phát hiện trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra nhiều biến hóa như vậy.

Hóa Thê Lương không có khiếp đảm, ngược lại có một cỗ kích động. Sự việc khuếch trương lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Hóa Thê Lương nhìn thấy. Đồng thời cảm thấy may mắn vì ở lại Đại Trăn, mình quả nhiên không có chọn sai.



Từng ngày trôi qua, đạo trường Thiên Đao.

Giờ phút này, đạo trường Thiên Đao nghênh đón mười nam tử vẻ mặt đầy ngạo khí.

Mười người nhìn về phía Tống Thiên Tông, trong mắt lạnh như băng, cnò có một cỗ sát ý.

- Mười vị Thần Vương, ta cũng bị ép buộc, lúc ấy đã truyền tin tức cho Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương, nói vậy mọi người đều biết, đệ đệ của ta chẳng qua bị lừa gạt mới có thể lỗ mãng. Chư vị, hết thảy đều do Diêm Xuyên giết, ta nguyện dẫn mọi người đi tới Hàm Dương, báo thù cho Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương.

Tống Thiên Tông nói.

Tống Thiên Tông nói xong, sắc mặt mười người hơi hoãn lại.

- Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương bị Diêm Xuyên giết chết, nhưng cung chủ cho rằng chúng ta không nên động thủ, tại sao?

Một vị Thần Vương nói, sắc mặt có phần khó coi.

- Không được, cho tới bây giờ chỉ có chúng ta giết người, không ai có thể giết chúng ta, nhất định phải báo thủ. Nếu không ngày sau đây, chúng ta sẽ thế nào?

Một Thần Vương khác nói.

Chúng Thần Vương trầm mặc một trận.

- Nhưng mà, cung chủ…

- Một lần cuối cùng, chúng ta đi bẩm báo cung chủ, nhất định khiến cung chủ gật đầu!

- Đúng, nhất định khiến cung chủ gật đầu, Đại Trăn là gì chứ? Tuyệt Cung ta quật khởi mười vạn năm, nhưng cho tới giờ chưa lần nào bị khi nhục như vậy.

Chúng Thần Vương ầm ầm một trận.

Vừa nói, tất cả mọi người lại nhìn về phía Tống Thiên Tông.

- Chư vị Thần Vương, Tống Thiên Tông ta chưa từng nghĩ tới nhằm vào chư vị.

Tống Thiên Tông cười khổ, nói.

Một vị Thần Vương híp hai mắt lại, nói:

- Tốt, lần này chúng ta lựa chọn tin ngươi. Nhưng ngươi cũng phải xuất ra thành ý của ngươi, khi vây công Hàm Dương, ngươi cùng đi theo chúng ta.

- Ta?

Mặt Tống Thiên Tông liền biến sắc.

- Thế nào? Ngươi không muốn?

Sắc mặt vị Thần Vương kia liền trầm xuông.

- Đi, dĩ nhiên phải đi!

Tống Thiên Ôtng lập tức mở miệng nói.

- Ừ!

Lúc này mười đại thần vương mới hài lòng.

Thiên hạ đại khảo được tiến hành hừng hực khí thế. Dưới thao tác của Lã Bất Vi, một nhóm lại một nhóm thí sinh được một đám Cổ Tiên chuyển đến Hàm Dương, chờ đợi ngày khảo thí.

Bốn phương, trong mắt các đại kiêu hùng càng phát ra tia cổ quái.

Diêm Xuyên kia cũng quá đáng, trong mắt không có ngươi, kiêu hùng khắp nơi kéo đến, cũng không có cố ý giấu diếm hành tung, đây là nói cho Diêm Xuyên biết, chúng ta tới nhằm đoạt cự mạch Thủy Long của ngươi, nhưng Diêm Xuyên ngươi lại cứ thờ ơ, còn vào lúc mấu chốt này đi tổ chức khoa cử?

Các đại kiêu hùng đều hận không thể lập tức đi hỏi Diêm Xuyên đang nghĩ gì, nhưng vẫn cố nhịn xuống, ai cũng không nguyện làm chim đầu đàn.

Tổng bộ Tuyệt cung.

Mười đại Thần Vương đứng trước một đại điện, sắc mặt mỗi người đều khó coi tới cực điểm. Trước mặt bọn họ có một hạ nhân áo xanh.

- Cung chủ bế quan, không được quấy rầy!

Hạ nhân áo xanh nói.

- Còn đang bế quan?

Một vị Thần Vương lo lắng hỏi.

Mọi người không khỏi lo lắng một trận.

- Không thể đợi, cung chủ bế quan, tự chúng ta đi, chỉ cần báo thù cho Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương, khi trở về dù bị cung chủ trách phạt mấy bữa thì thế nào? Người nào đi theo ta?

Trêm mặt một vị Thần Vương lộ ra vẻ kiên định.

- Ta đi!

- Ta cũng đi…

Một đám Thần Vương cùng nhau kêu lên.

- Tốt, đã như vậy, chúng ta liền kết đội đi tới Hàm Dương, tiêu diệt cả Diêm Xuyên lẫn Hàm Dương.

Thần Vương kia quát.

- Tốt !

- Diệt Hàm Dương !



- Tử Thần Vương, Thanh Thần Vương chết đi, cũng không phải là không có ý nghĩa. Chư vị, lần này ở Hàm Dương, người nào cũng không thể khinh thương, mỗi người tụ tập Đạo Thần và Cổ Tiên dưới chướng mình, cùng nhau đi tới Hàm Dương.

- Tốt !



Ngày chín tháng chín.

Bên ngoài Hàm Dương được bày kiếm trận Tru Tiên, kiêu hùng từ các đại cương vực không khỏi chia nhau các đỉnh núi, từ xa nhìn vào bên trong Hàm Dương.

Bên trong Hàm Dương, một quảng trường cực lớn được xây dựng, ben trên có năm trăm vạn thí sinh. Giờ phút này, các thí sinh đều cung kính nhìn về phía Diêm Xuyên ngồi trên ngai rồng cách đó không xa.

Văn võ bá quan đứng thành hàng hai bên.

Diêm Xuyên nhìn xuống năm trăm vạn thí sinh, trầm giọng nói :

- Người thi võ theo Vương Tiễn vào Chưởng trung vũ trụ của trẫm, người thi văn do hóa Thê Lương chủ khảo ra đề.

Thiên hạ đại khảo chính thức mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.