- Thiếu gia, thiếu gia ở đây thì tốt quá. Chúng ta đã tìm thiếu gia hơn nửa ngày rồi!
Thanh Long lập tức tiến lên nói.
Tiểu nam hài nhìn Thanh Long:
- Thanh Long thúc thúc, mẫu thân ta đã đi ra rồi sao?
Trên mặt Thanh Long liền cứng đờ, nói:
- Nhanh thôi. Nhanh thôi. Chẳng mấy chốc công chúa sẽ đi ra. Không phải hàng năm thiếu gia đều có thể gặp công chúa một lần sao?
Tiểu nam hài tỏ ra oan ức nước mắt chảy xuống:
- Tiểu Bàn, Tiểu Can Tử bọn họ đều nói ta là con hoang. Tại sao ta không có phụ thân. Bọn họ còn nói mẫu thân ta là nữ nhân xấu, cho nên mới bị Thiên Đế giam lại!
Thanh Long lập tức ngồi xổm xuống.
- Thiếu gia đừng khóc nữa. Công chúa không phải bị giam. Đó là công chúa tự nguyện. Lúc đó đám người xấu kia muốn ép công chúa từ bỏ thiếu gia. Công chúa thà chết không chịu, nguyện ý chịu năm trăm năm giam cầm, mới sinh ra thiếu gia! Công chúa là mẫu thân tốt nhất trên đời này. Công chúa mang thai thiếu gia mấy trăm năm, chịu đựng áp lực mấy trăm năm mới sinh ra thiếu gia! Thiếu gia không nên nghe bọn chúng nói lung tung.
Thanh Long lập tức an ủi.
- Vậy ta có phụ thân không? Tại sao bọn họ lại nói ta là con hoang!
Tiểu nam hài khóc nói.
- Thiếu gia đương nhiên có phụ thân. Phụ thân của thiếu gia còn là một đại nhân vật đỉnh thiên lập địa. Lúc phụ thân thiếu gia còn ở bên cạnh, tên Dậu Nguyệt Đạo Quân kia, tên Nguyệt đại nhân xấu xa kia ở trước mặt phụ thân thiếu gia, căn bản chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Phụ thân thiếu gia rất lợi hại!
Thanh Long lau nước mắt cho tiểu nam hài nói.
- Có đúng không? Vậy tại sao phụ thân ta lại không tới tìm ta. Mỗi ngày đám người Tiểu Bàn đều nói ta là con hoang!
Tiểu nam hài khóc ròng nói.
- Phụ thân thiếu gia đang làm một việc lớn. Phụ thân thiếu gia sẽ đến, sẽ đến đón thiếu gia. Nếu đám người Tiểu Bàn bọn họ không chơi với thiếu gia, còn có bốn thúc thúc chúng ta nữa! Ha ha, chúng ta sẽ cho thiếu gia cưỡi ngựa lớn, có được hay không?
Thanh Long lập tức hét lên nói.
- Ừ!
Tiểu nam hài lau nước mắt nở nụ cười.
Coong!
Đang lúc này, phía xa chợt có hào quang trùng thiên. Một tiếng chuông mãnh mẽ vang lên.
Thanh Long đột nhiên biến sắc.
- Nguy rồi. Thúc thúc phải trở về. Đến buổi tối trở lại, thúc thúc sẽ cho thiếu gia cưỡi ngựa lớn! Chốc nữa, thiếu gia cũng nên trở về sớm một chút!
Thanh Long nói.
Tiểu nam hài cong cong miệng, gật đầu một cái.
Thanh Long tỏ vẻ lo lắng, nhanh chóng bay xa.
Ở cách đó không xa, trên một sườn dốc nhỏ, Diêm Xuyên lại cảm thấy trăm mối ngổn ngang. Hắn nhìn tiểu nam hài nước mắt còn chưa khô kia, nhất thời hơi thở dường như trở nên gấp gáp hơn rất nhiều.
Sau khi Thanh Long đi rồi, tiểu nam hài lại có chút thương cảm ôm đầu gối nhìn vào hồ nước nhỏ, một mình suy nghĩ điều gì.
Diêm Xuyên hít sâu một cái, chậm rãi bước qua.
- Ngươi là ai? Đi chơi với ta không?
Tiểu nam hài hiếu kỳ nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ta đi ngang qua nơi này thôi. Cháu tên là gì a?
Diêm Xuyên cố gắng mỉm cười hỏi.
- Ta tên là Diêm Động Ân! Đại thúc, đại thúc là ai vậy?
Tiểu nam hài khẽ nói.
Diêm Động Ân, Diêm Động Ân? Diêm Xuyên nhất thời nghĩ tới ngày xưa, thời điểm hắn lần đầu gặp gỡ Mặc Vũ Hề, đã từng tiến vào một phong thuỷ trận. Trong phong thuỷ trận hắn gặp được ác mộng. Trong mộng hắn cùng Mặc Vũ Hề làm phu thê. Hắn đã đặt tên cho con trai mình.
Diêm Động Ân? Con trai mình sao?
- Đại thúc, đại thúc sẽ chơi với ta sao?
Diêm Động Ân nhìn Diêm Xuyên với ánh mắt chờ đợi nói.
Nhìn ánh mắt tinh thuần của con trai mình, trong mắt, trong mũi Diêm Xuyên đột nhiên cảm thấy đau xót.
Diêm Xuyên cắn răng gật đầu một cái:
- Đúng vậy, ta đến để chơi đùa với con. Nhưng con không được nói cho người khác biết. Bằng không ta sẽ đi chơi cùng người khác!
- A, thật tốt quá. Ta không nói, ta sẽ không nói. Đại thúc, chúng ta chơi trò chơi đi!
Diêm Động Ân hưng phấn nói.
Diêm Xuyên hiền từ gật đầu một cái.
- Động Ân, sau này con hãy gọi ta là sư tôn!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Tốt. Tên của đại thúc là Sư tôn sao? Ta gọi đại thúc là sư tôn. Chúng ta chơi trò gì vậy?
Diêm Động Ân hiếu kỳ nói.
Diêm Xuyên nở nụ cười hiền từ. Hắn đi tới bên cái cây, bẻ hai cành cây, lấy hết lá cây đi. Sau đó hắn đưa cho Diêm Động Ân một cái. Bản thân hắn cầm một cái.
- Ngày hôm nay ta dạy con kiếm pháp. Trước tiên con học theo ta. Học tốt, sau đó chúng ta có thể chơi với nhau!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ừm, ừm!
Diêm Động Ân hài lòng nói.
- Xem cho kỹ. Cái này gọi là Tiên Nhân Chỉ Lộ.Ccái này gọi là Đồng tử mừng thọ. Cái này gọi là Vượn già treo ấn!
Diêm Xuyên vừa vung cái cành cây trong tay vừa kêu lên.
Tiểu Động Ân có người chơi cùng, giờ phút này cũng cảm thấy cực kỳ hài lòng.
- Tiên Nhân Chỉ Lộ, đồng tử mừng thọ, vượn già treo ấn!
Tiểu Động Ân cũng đã học được có hình có dạng.
- Ha ha, làm tốt!
Diêm Xuyên cười nói.
Được Diêm Xuyên cổ vũ, nhất thời khiến Tiểu Động Ân cảm thấy hưng phấn.
- Tuy nhiên, còn kém một chút xíu. Vậy để ý từng chút nhé. A nhìn lại một lần này!
Diêm Xuyên cười chỉ điểm.
- Ừ, ừ, ta sẽ chú ý, ta sẽ làm được!
Tiểu Động Ân hưng phấn múa cành cây nhỏ.
Nhìn dáng vẻ con trai mình hưng phấn như vậy, trong lòng Diêm Xuyên cũng cảm thấy có chút an ủi.
———
Phong ấn giới, Thiên triều Đại Trăn, Yến Kinh, Hàm Dương Cung.
Đám người Dịch Phong, Doãn Hận Thiên, Lý Tư lại đi tới Hàm Dương Cung.
- Lhông phải Thánh thượng đã nói, chỉ đi khoảng mười ngày nửa tháng sẽ trở lại sao? Làm sao lại đi tới một tháng vẫn chưa về?
Dịch Phong lo lắng nói.
Phụng Âm Dương đóng cửa Hàm Dương Cung khẽ mỉm cười nói:
- Có khả năng thánh thượng đã gặp phải chút chuyện trên Tiên giới. Thánh thượng đã căn dặn rõ ràng. Hay đây chính là một lần thử thách của thánh thượng đối với năng lực của các ngươi!
Mọi người gật đầu một cái.
- Hiện tại Đại Trăn đã nắm giữ hơn nửa thiên hạ. Thánh thượng đã đặt xuống cơ nghiệp yên ổn như vậy, nếu chúng ta không thể bảo vệ tốt cho thánh thượng, vậy thật uổng đã làm thần tử của người rồi!
Dịch Phong khẽ mỉm cười.
- Các vị, chúng ta vẫn nên trở về đi thôi. Khi nào thánh thượng tỉnh lại, nhất định sẽ cho chúng ta biết!
Lý Tư suy nghĩ một chút nói.
- Ừm!
Mọi người gật đầu một cái.
———–
Tiên giới. Tại chỗ ở của Tiểu Động Ân.
Ban đêm, trong một cánh rừng.
Diêm Xuyên hạ một kiếm xuống. Một nam tử áo đen ngã vào trong vũng máu. Kinh mạch toàn thân của hắn đều đứt đoạn, tu vi đã bị phế.
- Ngươi... ngươi là ai? Tại sao ngươi lại muốn giết ta. Tại sao? Nam tử áo đen chỉ vào Diêm Xuyên tuyệt vọng nói.
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại.
- Nói, ai sai ngươi theo dõi Diêm Động Ân?
Trong mắt Diêm Xuyên hiện ra một tia hàn quang.
Trường kiếm của Diêm Xuyên chỉ thẳng vào vị trí yết hầu của nam tử áo đen kia. Ánh mắt Diêm Xuyên cực kỳ lạnh lẽo.
- Ta... ta...
- Muốn chết sao?
Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Ta nói. Là Dậu Nguyệt đại nhân, Dậu Nguyệt đại nhân phái ta đến!
Nam tử mặc áo đen kia lập tức nói.
- Dậu Nguyệt? Vì sao hắn lại muốn nhằm vào Diêm Động Ân? Vì sao lại nhằm vào Diêm Động Ân?
Ánh mắt Diêm Xuyên lộ vẻ băng hàn.