Tây Môn thánh nhân trước tiên mở miệng nói:
- Diêm đế lại đến quấy rầy ngươi.
Diêm Xuyên cương thi cười nói:
- Tây Môn thánh nhân khách sáo, lần trước thánh nhân giúp Đại Trăn thánh đình, ta còn chưa kịp cảm tạ.
Diêm Xuyên cương thi ân oán rõ ràng, lần trước Tây Môn thánh nhân có giúp đỡ hắn nên hắn khách sáo lại.
Tây Môn thánh nhân khẽ thở dài:
- Bởi vậy lần này ta mới muốn nhờ Diêm đế giúp đỡ.
Diêm Xuyên cương thi lộ vẻ tò mò hỏi:
- Có chuyện gì?
Tây Môn thánh nhân nhìn xung quanh.
Diêm Xuyên cương thi vung tay, đám thần tử lùi ra, chớp mắt quảng trường Trung Ương điện chỉ còn lại Diêm Xuyên cương thi và Tây Môn thánh nhân.
Tây Môn thánh nhân nói:
- Diêm đế, gần đây ta cứ có cảm giác bất hảo, dường như tai họa sắp đến nơi.
- Tai họa sắp đến nơi?
Diêm Xuyên cương thi nhíu mày, nghĩ tới một vấn đề.
Tây Môn thánh nhân cười khổ nói:
- Có nhiều chuyện ta nhìn xem không gò bó, nhưng cũng có vài chuyện ta
không thể không đắn đo. Hậu nhân, các đệ tử của ta, nếu như ta xảy ra
chuyện thì kẻ thù của ta sẽ tìm họ trút giận. Ta đến đây là muốn xin
Diêm đế cho vài chỗ che chở họ chút ít.
Diêm Xuyên cương thi nhíu mày nói:
- Ngươi muốn ta che chở hậu nhân của ngươi?
Tây Môn thánh nhân cười khổ nói:
- Đúng vậy. Ta biết chuyện này làm Diêm đế khó xử, nhưng ...
Diêm Xuyên cương thi trịnh trọng hứa hẹn:
- Không, đây không tính là vấn đệ lớn, chỉ cần ngươi mang họ đến, Đại Trăn thánh đình ta sẽ bảo vệ họ an toàn!
Tây Môn thánh nhân hành lễ nói:
- Đa tạ Diêm đế!
Diêm Xuyên cương thi trầm giọng nói:
- Gươi không cần như vậy, hôm qua nhân, hôm nay quả, ta sẽ không khoanh
tay đứng nhìn. Còn về tai họa của ngươi thì ta nghĩ mình đã biết nguyên
nhân.
Tây Môn thánh nhân trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Diêm Xuyên cương thi nhíu mày nói:
- Ngô Thiên, Hóa Tôn Thiên, Mai Cao Quật chắc đã thành tù nhân của Đại
Hình thiên đình. Chắc mục tiêu kế tiếp của Minh Thiên Hàn chính là
ngươi.
Tây Môn thánh nhân nghiêm túc hỏi:
- Minh Thiên Hàn? Đám Hóa Tôn Thiên bị bắt?
Diêm Xuyên cương thi khuyên:
- Không bằng ngươi cũng ở tại Đại Trăn thánh đình ta, lỡ như Tử Tử có đến thì cũng có thể chăm sóc cho nhau?
Tây Môn thánh nhân cười khổ nói:
- Đa tạ ý tốt của Diêm đế, nhưng ta không thể ở lại Đại Trăn thánh đình được.
Diêm Xuyên cương thi tò mò hỏi:
- Cái gì?
Tây Môn thánh nhân cười khổ nói:
- Trước kia không biết thì thôi, nếu ba người họ bị bắt thì ta phải đi cố gắng cứu ra.
Diêm Xuyên cương thi bất ngờ hỏi:
- Ngươi? Ngươi muốn cứu bọn họ? Vậy chẳng phải là tự chui đầu vô lưới sao?
Tây Môn thánh nhân nghiêm túc nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Chui đầu vô lưới? Có lẽ đi, ta sẽ cẩn thận. Nhưng
Hóa Tôn Thiên, Mai Cao Quật năm xưa có ơn nhắc nhở ta, nếu ta không biết thì thôi, bây gờ đã biết rồi thì có chút chuyện nhất định phải làm.
Diêm Xuyên cương thi nhìn Tây Môn thánh nhân, ánh mắt thay đổi.
Diêm Xuyên cương thi hít sâu, đành khẽ thở dài:
- Được rồi, ta cũng không ngăn cản nữa. Ngươi hãy đưa hậu nhân, đệ tử của ngươi đến đi, ta bảo đảm không ai ngăn cản họ được!
Tây Môn thánh nhân cười nói:
- Đa tạ Diêm đế!
Tây Môn thánh nhân trầm ngâm nói:
- Phải rồi, Diêm đế, ngươi ở phong ấn giới có hai đạo ấn, một bị Võ Chiếu lấy, cái còn lại chắc nằm trong tay của Diêm đế?
Diêm Xuyên cương thi gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Tây Môn thánh nhân trầm ngâm nói:
- Cái đó là tàn phá 'Tật Vị' thiên địa nghiệp vị, chắc hẳn Diêm Xuyên
cương thi đã biết, tuy rằng tàn phá, nhưng nó vẫn là Tật Vị. Chỉ cần
Diêm Xuyên cương thi tu bổ lại nó thì có thể hưởng dụng, thành tựu thánh nhân, hoặc là dùng nó thành tựu 8Diêm Xuyên cương thi.
Diêm Xuyên cương thi tò mò hỏi:
- A? Làm sao tu bỏ?
Tây Môn thánh nhân nghiêm túc nói:
- Bổ khuyết mười vạn công đức, mười vạn khí vận, mười vạn vận đạo, mười
vạn vận thế, hơn nữa lấy 'đại đạo' làm dẫn là có thể bổ xong Tật Vị.
Diêm Xuyên cương thi hơi biến sắc mặt nói:
- A?
Tây Môn thánh nhân vung tay áo, bên trong bay ra mười vạn bóng người, có người lớn, có con nít, đủ cả.
Tây Môn thánh nhân nghiêm túc nói:
- Diêm đế, những người này đây, làm phiền.
Diêm Xuyên cương thi gật đầu, nói:
- Yên tâm.
Tây Môn thánh nhân nhìn mười vạn người, nói:
- Mọi ngườiv nghe đây, sau này nếu ta không ở thì lời Diêm đế nói chính là ta nói!
Mười vạn người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Tây Môn thánh nhân nghiêm túc nói:
- Diêm đế, cáo từ!
Diêm Xuyên cương thi gật đầu.
Vù vù vù vù!
Chớp mắt Tây Môn thánh nhân đã biến mất ở quảng trường Trung Ương điện.
Mười vạn hậu nhân, đệ tử của Tây Môn thánh nhân tò mò nhìn xung quanh.
Diêm Xuyên cương thi hét lên:
- Dịch Phong!
Rất nhanh, Dịch Phong đi tới.
Diêm Xuyên cương thi nói:
- Hãy sắp xếp những hậu nhân, đệ tử của Tây Môn thánh nhân, đừng để họ xảy ra chuyện.
Dịch Phong gật đầu, nói:
- Xin thánh vương yên tâm!
Dàn xếp hậu nhân, đệ tử của Tây Môn thánh nhân xong, Diêm Xuyên cương thi một mình đi tới thượng thư phòng.
Diêm Xuyên cương thi ngồi trên long ỷ, trước mặt đặt một hộp ngọc.
Diêm Xuyên cương thi mở hộp ngọc ra, hư không xung quanh hơi chấn động, bên trong lóe vệt sáng chiếu thượng thư phòng sáng ngời.
Diêm Xuyên cương thi nhẹ nhàng một tay cầm nó.
Mắt Diêm Xuyên cương thi lóe tia sáng:
- Đạo ấn? Mười vạn công đức, mười vạn khí vận, mười vạn vận thế, mười
vạn vận đạo? Còn muốn lấy đại đạo làm dẫn? Thu thập mấy thứ này quả
nhiên có chút khó khăn, thiên địa sắp hồi phục, khi đó Tật Vị thiên địa
nghiệp vị sẽ thiếu thốn sao?
Nói rồi Diêm Xuyên cương thi há mồm bỏ đạo ấn vào miệng.
Nếu Tây Môn thánh nhân có mặt ở đây thì sẽ kinh ngạc há hốc mồm.
Đạo ấn tôn quý trong thiên địa, một báu vật có thể thành tựu thánh nhân, thánh nhân vậy mà Diêm Xuyên cương thi định ăn nó?
Ăn?
- Grao!
Diêm Xuyên cương thi một hơi nuốt nó vào trong bụng.
Ầm ầm ầm ầm!
Quanh thân Diêm Xuyên cương thi bỗng phóng ra ánh sáng rực rỡ, sáng tỏ khắp thượng thư phòng.
Ầm ầm ầm ầm!
Quanh người Diêm Xuyên cương thi phát ra từng tiếng nổ ầm vang.
Đại khái một canh giờ sau, tất cả bình tĩnh trở lại.
Diêm Xuyên cương thi hít sâu, nói:
- Tổ Tiên tứ trọng thiên vẫn hơi miễn cưỡng, nơi có tám, mười đạo ấn thì càng tốt hơn.
May là Tây Môn thánh nhân đã rời đi, nếu biết Diêm Xuyên cương thi xa xỉ như vậy thì không biết kinh sợ đến mức nào.
Quá lãng phí!
...
Trên biển rộng mênh mông, lão tổ tông kéo xe bay nhanh.
Trên quảng trường long liễn, Diêm Xuyên và Triệu A Phòng đứng sóng vai ở đằng trước nhất nhìn biển rộng.
Triệu A Phòng cảm thán rằng:
- Bách Hoàng không uổng là nhân vật kỷ đệ tam danh chấn thiên hạ, cùng
tu vài mạch nhưng mỗi một mạch đều có thành tựu siêu tuyệt. Mấy ngày nay cảm ngộ thuật soán mệnh của Bách Hoàng làm ta có cảm giác mở rộng tầm
mắt, so với trước kia thì thật là không đáng nhắc tới.
Bách Hoàng.
Nghĩ tới Bách Hoàng là trái tim Diêm Xuyên quặn đau, dù cách thời gian dài như vậy vẫn canh cánh trong lòng.
Mắt Diêm Xuyên lóe tia lạnh băng nói:
- Ta phải điều tra ra cái chết của Bách Hoàng, mặc kệ là ai, ta muốn hắn trả giá đắt!