Mọi người cuồng kêu, nhưng Hắc Vũ chân quân căn bản không quan tâm, gieo gió gặt bão, tại sao phải cứu? Huống chi bình ổn cơn giận của quần
chúng, càng khiến Hắc Vũ chân quân có thể tiến thêm một bước khống chế
Đại Vũ Thiên tông, tại sao gã phải quan tâm? Hắc Vũ chân quân bay đi
nhanh.
Nhưng lần này Hắc Vũ chân quân đi dã đẩy toàn dviện chủao thủ vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Hoàng Binh nhìn theo Hắc Vũ chân quân rời đi, mắt lóe tia sáng.
Hoàng Binh nói với dân chúng:
- Các vị, mới rồi vì khiến mọi người không đắc tội Đại Vũ Thiên tông
nên mới ngăn cản, vô cùng xin lỗi. Bây giờ Đại Vũ Thiên tông đã đống ý
cho xử lý nhóm người này thì đương nhiên có thể làm gì cũng được.
- Đa tạ Hoàng chưởng quầy!
- Hoàng chưởng quầy suy nghĩ chu đáo!
Dân chúng cảm thán, cũng căm hận nhìn Hi Vô Nhai.
- Đám người này chết cũng chẳng đáng tiếc!
- Không được, phải hỏi ra số tiền còn lại của chúng ta!
- Đám người này phải bị thiên đao vạn quả!
............
......
...
Thù hận khiến dân chúng nghĩ ra vô số cách hành hạ đám thành chủ Vương
Thanh Sơn, chuyện hôm nay mau chóng truyền đi khắp nơi.
- Hắc Vũ chân quân giết một người răn trăm người!
- Hắc Vũ chân quân thanh tẩy Đại Vũ Thiên tông!
- Hắc Vũ chân quân đại công vô tư, hết sức truy cứu chuyện tham ô.
- Hễ ai tham gia chia chác linh thạch Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thì sẽ bị xử tử.
- Đây mới chỉ là đợt đầu, tiếp theo sẽ biến thành mọi người tham gia vào tham ô bị giết hết!
...............
.........
...
Tin tức nhanh chóng truyền hướng trăm tòa thành trì, vào tai các tu giả chưa bỏ trốn.
Có đệ tử của Đại Vũ Thiên tông kinh khủng nói:
- Không được, Hi Vô Nhai đã chết, không lẽ tiếp theo đến lượt ta?
- Trời ơi, Hi Vô Nhai lấy ra nhiều linh thạch như vậy còn bị giết, linh thạch của ta toàn bộ gửi vào Chí Đông Tiền Hành, đã bị lừa đi, ta không lấy ra được linh thạch, thế chẳng phải càng chết?
- Không được, linh thạch của ta tuyệt đối không thể cho đám điêu dân!
- Ở lại Đại Vũ Thiên tông chờ chết sao?
- Ta có linh thạch thì đi đâu cũng tu hành được, ta cón hiều linh thạch như vậy có thể cao chạy xa bay!
- Ta có linh thạch, rời khỏi Đại Vũ Thiên tông thì ta vẫn nhanh chóng tu hành.
- Ta có linh thạch, sợ cái gì? Thiên hạ lớn như vậy, ở lại chờ chết sao? Phi!
...............
.........
...
Hi Vô Nhai, thành chủ Vương Thanh Sơn bởi vì trốn chạy bị xử tử, chẳng
những không có ngừng lại suy nghĩ của đệ tử của Đại Vũ Thiên tông mà
càng lúc càng căng thẳng. Ngày càng nhiều tu giả ôm tiền bỏ trốn, rời
khỏi Đại Vũ Thiên tông.
Đại Vũ Thiên tông đã bắt đầu đợt thứ hai tan vỡ! Nhân tâm tan rã!
…
Đại Vũ Thiên tông.
Đại Vũ Thiên tông đông gần đại hải, bởi vậy xung quanh có rất nhiều hải đảo cư ngụ rất nhiều đệ tử Đại Vũ Thiên tông.
Trên một tòa hải đảo, dày đặc thực lực. Trong một tòa cung điện.
Trong đại điện có mấy chục người đứng, dẫn đầu là một ông lão lông mi trắng.
Ông lão lông mi trắng nheo mắt nói:
- Sư phụ, tông chủ có lệnh, trả lại hết linh thạch cho đám điêu dân.
Một người khác nói:
- Hắc Vũ chân quân là ái thứ gì? Lúc sư phụ ở Hư cảnh thì hắn vẫn là
Thần cảnh, hắn chỉ là con chó săn của Ma Kha Thiên Tử, cũng dám ra lệnh
cho sư phụ?
Ông lão lông mi trắng nhướng mày, hiển nhiên đó là cái gai trong lòng lão.
Lại một người nói:
- Sư phụ, linh thạch của chúng ta đều trữ tại chỗ ngài, phải trả về sao?
Mọi người nhìn hướng ông lão lông mi trắng.
Ông lão lông mi trắng chậm rãi đi ra đại điện, nhìn khu đất bên cạnh
bao phủ trong đại trận. Ông lão lông mi trắng vung tay áo, phút chốc núi linh thạch xuất hiện trước mắt mọi người.
Đám người htis thở dồn dập, bao gồm ông lão lông mi trắng.
Thường có người nói tu giả thủ chân ngã, không bị ngoại vật quấy nhiễu, đó là bởi vì vật đó chưa đến mức dụ hoặc được tu giả. Nếu tu giả thật
sự không muốn vô cầu thì sẽ không truy cầu thành tiên đắc đạo, tương đối thì dục vọng của nhóm người này càng mãnh liệt hơn.
Linh thạch? Trước kia một tiểu khố linh thạch có lẽ không tính là gì, nhưng từng núi linh thạch thì sao?
- Thật sự phải trả lại cho đám điêu nhân?
- Quần điêu dân gieo gió gặt bão, những linh thạch này nên là của chúng ta!
- Không cần mấy ngọn núi linh thạch sao?
............
......
...
Mọi người ấp úng nói.
Vèo!
Chợt có bóng người bay tới.
Người kia kêu lên:
- Sư phụ, sư phụ!
Ông lão lông mi trắng nhìn gã:
- A?
Người kia lo lắng nói:
- Mạch Hi Vô Nhai bị Hắc Vũ chân quân diệt rồi!
Ông lão lông mi trắng nheo mắt nói:
- Cái gì?
Người kia nhanh chóng kể lại vụ việc.
Ông lão lông mi trắng ánh mắt lạnh băng nói:
- Thật độc ác.
- Sư phụ, cho dù chúng ta giao hết linh thạch thì cũng không đủ!
- Sư phụ, làm sao đây? Đám Hi Vô Nhai không chạy thoát được.
............
......
...
Mọi người lo lâu nhìn ông lão lông mi trắng.
Ông lão lông mi trắng nheo mắt nói:
- Hi Vô Nhai đã làm đúng.
- A?
Ông lão lông mi trắng nói:
- Có được những linh thạch này đủ cho chúng ta lkhai tông lập phái mới. Lấy tu vi của lão phu, không phải không tranh đoạt Thiên Sách được.
Thậm chí có thể trước tiên gia nhập một hạ vị tông môn, sau đó đánh cắp
vị trí tông chủ. Có mấy tòa núi linh thạch này, sau này tu vi của các
ngươi sẽ tăng vọt!
Mắt mọi người dần sáng lên.
Có đệ tử lo lắng nói:
- Sư phụ, nhưng mà, Hi Vô Nhai không chạy thoát...
Ông lão lông mi trắng trầm giọng nói:
- Không chạy thoát là vì hắn ngu, tại sao phải đi lục địa? Chúng ta có thể đi đường biển, ai biết được chúng ta đã đi?
Mọi người hưng phấn nói:
- Đúng vậy. Sư phụ anh minh, sư phụ anh minh!
Ở một hải dảo khác, lại một cường giả Hư cảnh lông mày đỏ nhìn hướng núi /linh thạch.
Một đệ tử cười nói:
- Sư phụ, mạch chúng ta không quản lý các đại thành trì, chuyện không liên quan đến chúng ta!
Hư cảnh lông mày đỏ lắc đầu, nói:
- Không, dù chúng ta không tham gia trăm thành trì nhưng có được nhiều linh thạch hơn.
Hư cảnh lông mày đỏ trầm giọng nói:
- Vì bá chiếm vị trí thành chủ, bọn họ tốn nhiều linh thạch hối lộ, cho vi sư khá nhiều nhưng không bằng bọn họ. Vi sư cũng không ngốc, giúp đỡ bọn họ nhưng không chỉ một người, vi sư giúp đỡ mười thành chủ, tính
lên thì có được linh thạch nhiều hơn bọn họ.
- Vậy thì sư phụ, linh thạch này...?