Tiến Sĩ Thất Nghiệp

Chương 25: Chương 25




Nhìn nụ cười trên môi em trai, Lý Nhật Hạ sắp bị chói đến mù mắt rồi. Lần đầu tiên cô thấy anh dùng vẻ mặt này khi nhắc đến phụ nữ. Lẽ nào cô nhóc Bình An này đã khơi dậy được tình cảm người cha trong lòng Lý Khắc Lập?

“Em quá khoa trương rồi, làm gì có ai lại thông minh đến mức đó, nghe qua thật không giống con người.”

Lý Khắc Lập liếc mặt khinh thường, Bình An đương nhiên không phải là người bình thường, cô ấy vô cùng đặc biệt.

“Bình An, đến đây ăn trái cây này.” Lý Khắc Lập hô to, thành công dành được sự chú ý của cô.

Ngay lập tức, Bình An buông công việc, chạy đến đình nghỉ mát. Nhìn thấy đĩa trái cây trên bàn ánh mắt cô sáng rực. Vội vã chùi hai tay bẩn lên áo rồi vươn móng vuốt về phía đồ ăn. Khi mục tiêu đã gần trong gang tấc, Lý Khắc Lập bất ngờ đánh vào bàn tay cô. Bình An ăn đau, bất mãn trừng mắt lên án anh.

“Tay bẩn, không được động vào thức ăn.” Nói xong, anh dùng nĩa xiên một lát táo để bên miệng Bình An. Cô híp cắn một miếng to, có vẻ khá hài lòng với sự phục vụ chu đáo này.

Lý Nhật Hạ kinh ngạc nhìn Lý Khắc Lập, rất bất ngờ về màn hỗ động giữa hai người. Thay vì gọi Bình An rửa tay, em trai cô lại không nhắc đến, ngược lại cam tâm tình nguyện đút cô ăn, nham hiểm, quá nham hiểm, hóa ra em trai mình có tiềm chất của một phúc hắc bá đạo công. Lẽ nào đây là tình tiết con dâu nuôi từ bé, chờ nuôi lớn rồi ăn luôn? Cảm giác bản thân đã sờ tới chân tướng, Lý Nhật Hạ khẽ lườm Lý Khắc Lập một cái. Quả nhiên không thể tin vào lòng tốt của thằng nhóc này.

Lý Khắc Lập không hề quan tâm đến ánh mắt của Lý Nhật Hạ, anh cũng không có ý định giấu giếm tâm tư trước mặt chị gái mình. Hai người là song sinh, chị luôn là người hiểu anh nhất, che dấu thuần túy là một việc dư thừa.

Bình An một bên thoải mái hưởng thụ bữa ăn phụ, ăn hết trong miệng, cô lại vô cùng tự nhiên há miệng chờ sung. Lý Khắc Lập lại đưa một miếng lê lên miệng Bình An, cô hạ miệng cắn một phát, ngay lúc đó anh liền giật tay lại, hai hàm răng Bình An lạch cạch va vào nhau. Cô trừng mắt lên án anh, đôi mắt long lanh ướt sũng chọc người trìu mến. Lý Khắc Lập nội tâm mềm nhũn, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng cương ngạnh: “Đây là chị gái của anh.”

Bình An nâng mi, hiếm hoi ban cho Lý Nhật Hạ một ánh mắt: “Bình An.” Sao đó xoay đầu nhìn về cố chủ.

Lý Nhật Hạ ngốc lăng nhìn Bình An, không bắt kịp tiết tấu cuộc trò chuyện.

“Ngốc cái gì, em ấy đang tự giới thiệu với chị đấy.”

“A…” Phương thức tự giới thiệu này quá ngắn gọn và xúc tích đi.

“Chào em, chị là Nhật Hạ, em gọi chị Hạ là được rồi.”

“…” Bình An cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, không có trách nhiệm phải

đáp lời của Lý Nhật Hạ, liền chồm người đến, cắn một miếng táo to trên tay Lý Khắc Lập.

Đấy, vậy mà nói là không có bệnh. Xem ra em trai cô đã quá dung túng cô nhóc này rồi, Lý Nhật Hạ một lần nữa khẳng định suy nghĩ của mình.

Lý Khắc Lập không hề cảm thấy hành động của bình An là vô lễ, ngược lại, anh sẽ vô cùng cao hứng khi cô chỉ nhiều lời với duy nhất một mình anh.

Thấy Bình An như thế, Lý Nhật Hạ liền nổi lên hứng thú trêu ghẹo, xiên một miếng táo kê sát miệng cô. Bình An trước nay không có thói quen từ chối thức ăn đã đưa đến miệng, không do dự cắn xuống.

Lần này đến lượt Lý Khắc Lập đen mặt, ai cho gì cũng ăn, tính xấu này cần phải sửa.

Lý Nhật Hạ lại đặt một miếng cam bên miệng Bình An, cô không do dự cắn xuống, nhưng ngay lúc này, Lý Nhật Hạ lại rụt tay về, Bình An lạch cạch cắn vào không khí. Lý Nhật Hạ lặp lại vài lần, lần nào Bình An cũng đau khổ trúng kế, đột nhiên cô cảm thấy Bình An chơi thật vui, thật không muốn ngừng bắt nạt cô bé.

Cho nên mới nói, về diện mạo lẫn tính tình, không ai có thể phủ nhận được huyết thống của chị em Lý Khắc Lập.

“Lý Nhật Hạ, chị lăn ra chỗ khác, không được trêu chọc Bình An.”

“Chị đút em ấy ăn mà.” Lý Nhật Hạ vô tội trả lời, không từ bỏ ý định.

Lý Khắc Lập vô cùng không hài lòng hành vi trêu đùa của Lý Nhật Hạ. Bình An là của anh, chỉ có anh mới có quyền bắt nạt cô, còn người khác đừng họng chạm vào cô một sợi tóc. Cho nên, anh kéo tay Lý Nhật Hạ, nhét miếng táo cô đang cầm vào miệng rồi trực tiếp kéo về phía mình đĩa trái cây, xiên một miếng bưởi kê sát bên miệng Bình An.

“Em ăn này, đừng để ý chị ta.”

Bình An vô cùng ngoan ngoãn há miệng, không thể không công nhận, khi ăn là lúc Bình An dễ bảo nhất.

Lý Nhật Hạ bị hất hủi, nhún vai tỏ vẻ không sao cả. Cô khá ngạc nhiên vì thái độ bảo hộ của Lý Khắc Lập đối với Bình An. Lẽ nào Bình An là con gái riêng của em trai mình, không thể nào, tuổi tác không tương xứng.

“Đúng rồi, tối nay nhớ về nhà ăn tối, ông nội có chuyện muốn nói với em đấy.”

Lý Khắc Lập nghe nhắc đến ông nội, sống lưng đột ngột thẳng dậy.

Hiểu suy nghĩ của em trai, Lý Nhật Hạ như có như không an ủi: “Về đi, em mấy tháng rồi không về nhà, mẹ cũng trông lắm đấy, tối nay mẹ toàn nấu những món em thích.”

Lý Khắc Lập đáp ứng, trầm ngâm một chút lại lên tiếng: “Ông nội muốn nói chuyện gì với em vậy?”

Lý Nhật Lạ nhướng mày: “Chẳng biết, chắc thấy chú mày chướng mắt, muốn gọi về tẩn cho một trận.”

Lý Khắc Lập rùng mình, dù biết chị gái chỉ nói đùa, nhưng anh vẫn rất căng thẳng. Có thể nói bóng ma tâm lý ông nội để lại cho anh là không thể xóa nhòa.

Bình An vẫn đang yên lặng đột nhiên lên tiếng: “Tôi đi với.” Nếu cô nghe không lầm thì tối nay bọn họ lại có tiệc. Có ăn mà không đòi thật không phải phong cách của cô.

Lý Khắc Lập linh quang chợt lóe, nếu dắt Bình An theo, chắc ông nội sẽ nể tình không mà không mắng anh trước mặt khách nhỉ. Anh liếc nhìn Lý Nhât Hạ, ánh mắt tràn ngập tính kế

“Quyết định vậy đi.” Lý Khắc Lập nói.

“Chị chưa có nói tiếng nào nha.” Lý Nhật Hạ lên tiếng, nhưng lại bị em trai mình phớt lờ.

Buổi trưa hôm đó, Bình An được Lý Khắc Lập đóng gói chỉnh tề, sau đó ba người cùng lên xe trở về Lý gia.

“Một lát em đừng nói lung tung gì, chỉ cần nghe theo anh và chị Hạ là được rồi, hiểu chưa.” Lý Khắc Lập vừa càu nhàu, vừa chỉnh lại tóc cho Bình An.

Bình An nhắm mắt trực tiếp xem nhẹ lời nói của Lý Khắc Lập.

“Sao không trả lời, không ngoan thì sau này anh không dẫn em đi đâu ăn nữa hết.” Lý Khắc Lập uy hiếp. Bình An mở mắt trừng anh, lại lấy chuyện ăn uống ra đe dọa, người này không phải là con sâu trong bụng cô chứ: “Biết rồi.” Cô ảo não đáp.

Xe chạy hơn một tiếng thì đến nơi, nhà lớn họ Lý nằm phía tây thành phố, là một tòa biệt thự nhỏ, không quá kiểu cách xa hoa. Khuôn viên vườn lại rất lớn, cây cối, hoa cỏ được chăm chút tỉ mỉ, khiến người ta cảm thấy thư thái ngay khi vừa bước vào. Nhưng nếu đặc biệt chú ý, sẽ thấy nơi đây có hệ thống camera an ninh vô cùng chặt chẽ, không hề có góc chết trong ngôi nhà này.

Mẹ Lý Khắc Lập nghe tin con trai về, đã đứng đón từ bên ngoài đón. Thấy bên cạnh hai con mình còn có một cô gái lạ mặt, bà không khỏi tò mò.

“Mẹ ra đây đứng làm gì, vào trong thôi.” Lý Nhật Hạ lên tiếng, chạy đến đỡ bà.

“Mẹ chờ hai đứa từ sớm tới giờ. À khoan đã, cô gái này là ai?” Bà Linh hỏi.

“Vào trong rồi nói.” Lý Nhật Hạ đáp lời.

Dưới sự tung hứng của hai chị em nhà họ Lý, Bình An trở thành em gái nhà người quen của Lý Nhật Hạ, hiện tại bên cạnh cô không còn người thân, kỳ thi đại học lại sắp đến nên Lý Nhật Hạ nhờ em trai đón sang chăm sóc một thời gian, thi đại học xong sẽ vào ở ký túc xá. Bà Linh nghe thấy hoàn cảnh của Bình An, mẫu tính dào dạt tuôn chảy không kiềm chế được, trong lòng cảm thấy Bình An thật là một đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã sống một mình, hẳn là đã chịu không ít khổ.

“Đây là mẹ anh.” Lý Khắc Lập lên tiếng nhắc nhở Bình An.

Thấy cô muốn dở chứng bướng bĩnh, anh trừng cô một cái.

“Bình An.” Cô nhận mệnh, thốt lên hai tiếng rồi tiếp tục im lặng.

Lý Khắc Lập thay cô giải thích: “Ý em ấy là em ấy tên Bình An. Mẹ thông cảm, Bình An không giỏi giao tiếp với người khác.”

Hóa ra là một đứa trẻ mắc chứng tự bế, thảo nào lại im lặng như thế. Tình thương người mẹ trong lòng bà Linh lại lan tràn: “Con gọi dì là dì Linh được rồi, Bình An à, thằng Khắc Lập dù gì cũng là đàn ông, làm sao biết chăm sóc người khác, hay là cháu qua ở với cô đi.” Bà Linh nắm tay Bình An, nhiệt tình đề nghị, dù sao cũng là người quen của Lý Nhật Hạ, bà cũng không đề phòng nhiều.

Lời này ngay lập tức nhận được sự phản đối của Lý Khắc Lập: “Không cần đâu, con đâu phải con nít mà không biết chăm sóc cho người khác, hơn nữa ở nhà còn có bác Lâm, mẹ không cần lo lắng.”

Bà Linh trừng anh: “Nếu có thời gian rãnh rổi thì tìm một cô con dâu về đây cho tôi. Anh thân mình còn lo chưa xong mà còn đòi lo cho người khác.”

“Mẹ, tự dưng lại nhắc đến chuyện này làm gì.” Lý Khắc Lập nhíu mày, lại bổ sung: “Bình An ở nhà con được rồi, dù sao bên đó cũng gần trường học hơn.”

Bà Linh tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng không đề cập đến chuyện này nữa. Tiếp tục nắm tay Bình An huyên thuyên. Bà nói rất nhiều, Bình An vẫn một mực im lặng, lúc này bà càng khẳng định cô bị bệnh tâm lý, tình thương người mẹ một lần nữa lan tràn.

Một lúc sau, Bình An bắt đầu mất kiên nhẫn, quăng ánh mắt về phía đồng minh. Lý Khắc Lập nhận được tín hiệu cầu cứu từ cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Mẹ, ba vẫn chưa về sao?” Quả thật bọn họ đã quên mất sự tồn tại của ba.

“Quên mất, ông ấy đang chơi cờ ngoài vườn với ông nội của con, mấy đứa mau ra chào ông nội đi.” Bà vẫn không có ý định buông tha cho Bình An, hai tay cô vẫn bị nắm chặt.

“Mẹ, nhân tiện để con dắt Bình An tham quan xung quanh một chút.” Lý Nhật Hạ lên tiếng giải vây. Lúc này bà Linh mới quyến luyến không rời buông tay ra.

Bước nhanh ra vườn, Bình An thở phào nhẹ nhõm một hơi, mẹ của Lý Khắc Lập thật đáng sợ, không thua kém gì cô chủ nhiệm của cô.

Lý Khắc Lập tựa như hiểu được ý nghĩ của Bình An, mỉm cười xoa đầu cô: “Sợ mẹ anh chưa?”

Cô chau mày: “Nói nhiều lắm.”

“Nhưng mẹ anh nấu ăn ngon lắm đấy.”

Cô mấp máy môi muốn nói gì đó rồi lại im lặng. Thôi cô sẽ không chấp nhất bà ta, nếu có thể nấu ăn ngon, cô sẽ dung túng tất cả.

Ba người rảo bước ra vườn, rất nhanh liền thấy ba và ông nội, hai người đang chơi cờ trong đình nghỉ mát.

“Ông nội, ba, tui con mới về.” Lý Khắc Lập lễ phép chào hỏi, đây chính là bộ dáng của anh khi đứng trước mặt ông nội.

“Khắc Lập về rồi à, cô bé này là…”

“Đây là Bình An, em gái nhà người quen của con.” Lý Nhật Hạ lên tiếng.

Ông nội khẽ nhìn Bình An, sau đó khó chịu nói với Ba Lý: “Chơi thì tập trung, không thì nghỉ.”

Ba Lý cười hề hề nhìn đám trẻ: “Mấy đứa muốn xem thì ngồi xem, để ba với ông nội chơi nốt ván này.”

Ba người Lý Khắc Lập không biết làm gì, đành ngồi bên cạnh xem người lớn chơi cờ. Bình An thấy họ cầm những quân cờ tròn tròn, chăm chú di tới di lui trên bàn liền tò mò hỏi: “Ba anh đang chơi cái gì vậy?”

Lý Khắc Lập nhướng mày: “Chơi cờ tướng, em không biết sao?”

Bình An lắc đầu. Lý Khắc Lập kê miệng sát vào tai cô, nhỏ giọng giải thích sơ lược về các quân cờ cùng cách chơi.

“Nói vậy chỉ cần ăn quân tướng của đối phương là thắng.” Bình An hỏi lại.

“Đúng vậy.”

Bình An chăm chú nhìn bàn cờ, ánh mắt nồng đậm hứng thú. Ván cờ đã đi vào hồi kết thúc, khoảng năm phút sau, dưới sự vây công của ông nội Hà, ba Lý vươn cờ đầu hàng.

“Một chút tiến bộ cũng không có.” Ông nội Hà hừ lạnh phán.

“Có tiến bộ cũng không thắng được ba, không cần phải chì chiết con.” Ba Lý cười hề hề, không hề cảm thấy không vui vì câu nói của ông nội Hà.

Đang yên lặng, Bình An đột nhiên lên tiếng: “Cháu chơi với ông.”

Ông nội Hà trừng mắt nhìn Bình An, đừng tưởng ông không nghe thấy đối thoại giữa nhóc con này và Lý Khắc Lập. Rõ ràng là gà mờ mà còn muốn khiêu chiến với ông.

“Ông không muốn?” Bình An hỏi.

“Cháu mới biết chơi nên tìm người ngang tay luyện, như thế sẽ nhanh tiến bộ hơn, chơi với ông nội không thích hợp đâu.” Ba Lý khuyên can.

Bình An không quan tâm đến ông, chỉ chăm chú nhìn ông nội Hà: “Ông khinh thường cháu?” Cô thấy được điều đó trong mắt ông, liền khẳng định bản thân: “Ông không thể khinh thường người có khả năng thắng mình.”

Ba Lý và Lý Nhật Hạ giật giật khóe môi, Lý Khắc Lập thì sờ mũi nhìn chỗ khác, anh thật sự đã quen với cách nói chuyện đầy ngạo mạn của cô.

Ông nội Hà tên đầy đủ là Lý Quang Hà, khi con trẻ từng là danh tướng trên chiến trường, về sau trở thành bộ trưởng bộ quốc phòng, một đầu mưu lược hiếm người sánh nổi. Dù đã về hưu nhưng vẫn rất có uy tín trong chính trường, ông đương nhiên không chấp nhận được sự khiêu khích của Bình An.

Ông nội Hà hừ lạnh một tiếng, ra là một con nghé con không biết sợ cọp, ông phải cho cô nhóc này một bài học, làm người là không thể kiêu ngạo: “Ngồi xuống đi.”

Ông chỉ vào vị trí đối diện với mình. Bình An theo lời ông, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí, không khí căng thẳng, giương cung bạt kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.