Cả hai nhìn nhau chăm chú, trong lòng nỗi lên sóng ngầm mãnh liệt, một cuộc chiến hoormon bắt đầu trong im hơi lặng tiếng.
Lý Khắc Lập ngồi xuống, thái độ lịch sự nhưng vẫn không che dấu được khí thế bức người từ trong khung, tựa một quốc vương cao ngạo đầy uy quyền, tuy không cố tình phơi bày nhưng uy thế lại ngấm vào tận máu thịt.
“Mục đích tôi hẹn cậu ra đây, thứ nhất là muốn thay Bình An đem những thứ này trả lại, có một số thứ đã dùng rồi không tiện gửi trả, tôi sẽ thanh toán tiền sau cho cậu. Thứ hai là muốn cám ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc Bình An thay tôi.”
Đình Nam tựa lưng vào ghế, trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng vẫn duy trì vẻ mặt phong độ của mình: “Thứ mà Đình Nam tôi đã tặng đi thì không bao giờ nhận lại.
Hơn nữa tôi chăm sóc cho Bình An là xuất phát từ ý nguyện bản thân không cần anh phải cảm ơn. Tôi nghĩ với tính cách của Bình An, em ấy sẽ không vui nếu người khác thay mình tự chủ trương.”
Lý Khắc Lập thầm chửi thề một tiếng, đừng ra vẻ mày hiểu Bình An lắm, tao mới là con sâu trong bụng em ấy.
“Bình An có vui hay không tự tôi biết rõ, dù cậu chăm sóc Bình An xuất phát từ tự nguyện, nhưng với tư cách là người yêu của em ấy, tôi cũng rất biết ơn cậu.” Lý Khắc Lập nhấn mạnh hai tiếng ‘người yêu’ để khẳng định chủ quyền.
“Giữa tôi và Bình An căn bản không cần dùng lời cảm ơn, hơn nữa anh có phải là người yêu của Bình An hay không, một mình anh nói cũng không chứng tỏ được điều gì hết.” Đình Nam nhướng mày khiêu khích.
Lý Khắc Lập thầm hừ lạnh, vẻ mặt vẫn duy trì phong độ ngời ngời: “Tôi không cần thiết phải chứng tỏ bất kỳ điều gì với cậu cả, mục đích hôm nay tôi đến đây chỉ có vậy, nếu không còn gì khác xin phép cáo từ.”
“Không cần phải vội, cà phê vẫn chưa uống hết mà.”
Lý Khắc Lập nhếch miệng cười, thiếu đòn nói: “Tôi cũng đâu muốn vội, chỉ là Bình An đang ngủ một mình, nếu tỉnh dậy không thấy tôi, e là em ấy sẽ sợ hãi.”
Đình Nam siết nắm tay, kiềm chế sự tức giận. Anh không tin Lý Khắc Lập là người yêu của Bình An. Bình An là một người vô cùng lạnh nhạt, muốn đi vào lòng cô ấy là một việc không hề dễ dàng, anh đã theo đuổi cô tận một tháng mà chưa có tiến triển, thế nên kẻ giữa đường chen ngang này càng không có khả năng lay động được Bình An: “Dù anh là người yêu của Bình An đi chăng nữa, anh cũng không có quyền thay mặt em ấy quyết định mọi chuyện, cũng không có quyền giam giữ điện thoại của Bình An.”
Lý Khắc Lập thở dài: “Tôi cũng đâu muốn giữ, là Bình An làm nũng, một hai bắt tôi cầm, tôi cũng hết cách.”
“Tôi không tin Bình An là người như vậy.”
“Rất tiếc Bình An chính là người như vậy.”
“Tôi biết anh đang khích tướng tôi, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc cho đến khi chân chính gặp được Bình An, anh dấu em ấy được nhất thời, không dấu được một đời, chúng tôi rất nhanh sẽ gặp lại nhau thôi.”
Thấy Lý Khắc Lập đứng dậy, Đình Nam liền nói thêm: “Những thứ này anh đem về cho Bình An đi, vật tôi đã cho đi không bao giờ nhận lại.”
Lý Khắc Lập nhếch miệng: “Tiếc quá, nếu cậu không lấy thì cứ vứt đi, Bình An không thiếu nhất chính là những món đồ xa xỉ này.” Dứt lời, anh cho tay vào túi, tiêu sái rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Lý Khắc Lập, nội tâm Đình Nam cũng từng trận ngổn ngang. Bình An thật sự đã có người khác? Anh không tin, cũng không muốn tin tưởng điều đó. Anh không phải chưa từng yêu, nhưng từ trước đến nay chưa có ai mang đến cho anh cảm giác mãnh liệt như Bình An, cô rất đơn thuần, nhưng lại rất phức tạp, tựa như một quyển sách lật mãi không thấy trang cuối. Anh cho rằng đối với một người lạnh nhạt, hờ hững như Bình An, chỉ có sự ôn nhu cùng quan tâm chân thành mới đả động được trái tim đó. Vì thế, đối với Bình An, anh vẫn dịu dàng săn sóc hết mức có thể, chậm rãi chờ đợi ngày lay động được cô, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện kẻ đến sau, kẻ đến sau còn ngang nhiên tuyên bố Bình An thuộc về hắn, chuyện nực cười này Đình Nam căn bản không tin. Chỉ là tại sao hắn lại có điện thoại của Bình An? Hay cô đã bị hắn không chế? Bình An không phải là người dễ trêu chọc, anh từng tận mắt chứng kiến thân thủ bất phàm của cô khi đối phó với đám côn đồ, còn cả thủ đoạn thôi miên xuất thần nhập hóa, hẳn là Lý Khắc Lập không làm hại được Bình An.
Chẳng lẽ những gì hắn nói là sự thật, Bình An đồng ý làm người yêu của hắn? Không thể nào! Tên đó vừa nhìn liền biết không có điểm gì tốt ngoài cái mã bảnh bao, lẽ nào Bình An chính là người chuộng vẻ bề ngoài? Không! Bình An không phải là người nông cạn như thế! Hơn nữa nếu xét về ngoại hình, anh cũng đâu kém hắn là bao. Có đánh chết Đình Nam cũng không muốn thừa nhận Lý Khắc
Lập là một người đàn ông xuất sắc vượt mức tiêu chuẩn.
Đình Nam rất thích Bình An, càng luyến tiếc khi từ bỏ đoạn tình cảm này. Cho nên anh sẽ không vì một chút kích thích của Lý Khắc Lập mà lui bước. Anh nhất định sẽ tìm ra cô, một người sống sờ sờ như thế, anh không tin Lý Khắc Lập có thể đem cô dấu cả đời.
Bước chân ra khỏi quán cà phê, Lý Khắc Lập âm trầm mím chặt môi, nội tâm bạo ngược đến mức muốn giết người được che dấu một cách hoàn mỹ trên gương mặt bình tĩnh vô ba. Tốt lắm, mày muốn gặp Bình An sao? Tao lại không muốn cho mày gặp đấy.
Áp chế cơn giận dỗi trong lòng, Lý Khắc Lập lại rút điện thoại của Bình An ra, nhấn vào dãy số tiếp theo. Giải quyết nốt người còn lại, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Người đàn ông thứ hai có liên hệ với Bình An tên Mạnh Hùng, là một công chức nhà nước nho nhỏ, trông không có vẻ cao cấp bằng tên trước kia. Nhân loại chính là loài sinh vật mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Kinh tế của Mạnh Hùng không thể so được với Đình Nam, càng không thể so với Lý Khắc Lập, vừa nhìn vào liền thấy được sự chênh lệch sâu sắc. Vì thế, Lý Khắc Lập rất nhanh giải quyết được tình địch này, đánh nát sự tự tin của anh ta ngay từ khi vừa xuất hiện.
Giải quyết xong hai tình địch, Lý Khắc Lập lái xe trở về, cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Một tháng trời chia cách, anh vì Bình An ăn ngủ không yên, ngay cả phụ nữ cũng không muốn chạm, suốt ngày làm việc cực lực như một con chó, thế mà cô lại oanh oanh yến yến náo nhiệt không ngơi. Bây giờ hai người xác lập quan hệ, Bình An ở nhà ngủ thơm ngọt, còn anh phải bôn ba đi thay cô dọn dẹp nợ hoa đào. Ông trời thật không công bằng. Ôm trái tim đau thương, nhưng Lý Khắc Lập vẫn không quên ghé qua cửa hàng gói về một mớ hải sản tươi sống, Bình An hiện tại rất gầy, phải tỉ mỉ bồi bổ lại một phen.
Về đến nhà cũng đã gần bảy giờ tối, Bình An vẫn chưa tỉnh ngủ. Lý Khắc Lập ủ rủ chui vào chăn, cấp thiết cần cô xoa dịu trái tim đầy thương tích này.
Bình An bị đánh thức, ngáp dài một cái rồi cọ cọ đầu vào lòng anh: “Anh đã đi ra ngoài sao?”
“Ừm, giải quyết chút việc.” Anh rầm rì trả lời, không chút sức sống. Sau đó lại chăm chú nhìn cô: “Bình An, em nói thật xem một tháng qua em đã ăn uống miễn phí của bao nhiêu người?”
“Đình Nam, Mạnh Hùng.” Cô thản nhiên hồi tưởng.
“Hết rồi?”
“Còn một cậu nhóc trên xe buýt hẹn em đi ăn kem.”
Lý Khắc Lập lại xù lông: “Cậu nhóc? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Sao lại cùng nó đi ăn
kem?”
“Không biết tên, hình như là học sinh cấp hai, gặp trên xe buýt được vài lần.”
Mẹ nó, đáng lẽ anh không nên thả Bình An ra ngoài, để cô đi gieo họa khắp nơi.
“Còn nữa không?” Lý Khắc Lập đè nén sự khó chịu, gằn giọng hỏi.
Bình An vẫn thong thả nói: “Có ăn kẹo của một bé trai ngoài công viên.”
Lý Khắc Lập khóe miệng co giật: “Con nít em cũng không tha nữa.”
Cô nhún vai nói: “Nó chủ động đưa kẹo đến miệng em.” Đồ ăn đã dâng tới miệng, không ăn thật có lỗi với bản thân.
“Còn ai nữa em nói hết một lượt đi.” Cứ thế này, e là trái tim của anh sắp không chịu nổi.
“Ba của bé trai đó còn cho em hai cái hotdog.” Nói đến đây, Bình An im lặng.
“Hết chưa?”
Cô gật đầu thay câu trả lời.
Lý Khắc Lập ảo não xoa trán, tách khỏi Bình An một tháng chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời anh.
“Sao thế, không vui à?” Cô vươn tay xoa xoa mặt anh, vô tội hỏi.
Lý Khắc Lập thở dài một hơi, lại kéo chặt Bình An vào lòng: “Em nói xem, tại sao lại có nhiều người thích em đến thế.”
Bình An thản nhiên trả lời: “Em tốt như thế, người ta thích là chuyện đương nhiên. Anh chỉ vì như thế mà không vui?”
“Không phải không vui, chỉ là thấy thật áp lực.”
Bình An nhíu mày không cho là đúng: “Hãy dẹp hết những cảm xúc thừa thải làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta đi. Anh chỉ cần chuyên tâm yêu em là được. Em đã nói bên anh cả đời thì sẽ không bao giờ đổi ý, lời hứa của em giá trị hơn bất kỳ sự ràng buộc nào trên thế giới này, cho nên đừng nghĩ vẩn vơ nữa.”
Bình An cảm thấy thật khó hiểu, Lý Khắc Lập là một người đàn ông mạnh mẽ, lý trí và cường thế, cô không nghĩ những lời nói yếu đuối này lại có thể thốt ra từ miệng anh ấy. Lẽ nào tình yêu lại khiến cho con người ta thay đổi đến như vậy? Thật là không logic.
Nhận được những lời này của Bình An, trái tim thương tổn ngay tức khắc hồi phục, Lý Khắc Lập cười híp mắt hôn lên môi cô. Anh đương nhiên rất tin tưởng cô, người có EQ thấp như Bình An, một khi đã nhận định điều gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.
“Thật ra cũng có rất nhiều người mơ tưởng anh, em không ghen sao?” Lý Khắc Lập dò hỏi.
“Tại sao em phải ghen?”
“Bởi vì bọn họ muốn giành anh từ em.”
Bình An nhếch miệng cười: “Không ai giành được thứ gì từ tay em nếu em không cho phép.”
Chậc chậc, Bình An bá đạo như thế, anh ngày càng thích cô, làm sao bây giờ.
Trực tiếp biến suy nghĩ thành hành động, Lý Khắc Lập đè Bình An xuống gặm cắn cô một trận. Bình An bị anh làm cho cả người ngứa ngáy, miệng bật lên những tiếng cười giòn tan.
Lý Khắc Lập lần đầu tiên nghe được Bình An cười thành tiếng, nhìn ánh mắt cô còn rực rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời, anh hiếm lạ vô cùng, vì thế càng ra sức ức hiếp cô. Đến khi Bình An cười co rút khóe miệng, hai mắt rưng rưng cầu xin tha thứ anh mới chịu buông tay.
“Đói bụng chưa? Đi xuống nhà, có đồ ngon cho em.” Anh vỗ vào cặp mông săn chắc của cô hỏi ý. Nói ra cũng kỳ lạ, Bình An sụt cân, nơi nào gầy đi thì gầy, duy nhất ngực và mông vẫn tròn trịa như cũ. Lý Khắc Lập mừng thầm trong lòng, anh nhặt được bảo bối rồi. Bây giờ anh đã nhận ra sự nguy hiểm khi để Bình An chịu đói, nhất định sau này phải để cô ăn uống đầy đủ, chẳng những ăn no mà còn phải ăn ngon nữa, như thế mới chỉnh được cái tật ai cho gì cũng ăn. Aizzz, nghĩ lại thật đau đầu, dưỡng người yêu mà lại phiền não như nuôi con gái vậy.