Trong một căn phòng kín, ngài Gordon cùng vài vị lãnh đạo cao tầng của căn cứ Mighty Land vô cùng khách khí nói chuyện với đội ngũ nhân viên nghiên
cứu, dẫn đầu là tiến sĩ Black.
“Tiến sị Black mời ngồi, các vị khoa học gia mời ngồi.”
Tất cả mọi người sau khi đã an tọa, ngài Gordon mới lên tiếng: “Chúng tôi
xin thay mặt những người sống sót trong căn cứ cảm tạ sự cống hiến của
các vị, những đóng góp của các vị, chúng tôi sẽ không bao giờ quên, nhân loại cũng không bao giờ quên.”
Tiến sĩ Black đối với những buổi
tọa đàm như thế này vô cùng thiếu kiên nhẫn, cô không hề phản ứng lại
lời của Gordon, chỉ mân mê chiếc bật lửa điêu khắc tinh xảo trên tay,
hiện giờ cô đang tiến vào trạng thái giải trí, không muốn bị làm phiền
bởi bất kỳ điều gì.
Những lãnh đạo cao tầng căn cứ đối với tính
nết này của cô cũng biết chút ít nên không có ý kiến gì, ai bảo người ta là thiên tài, đã là thiên tài thì ai mà không lập dị.
Trợ lý
ngồi bên cạnh cũng lý giải tính tình này của tiến sĩ Black, cô cười cười thay lời tiến sĩ nói: “Không có gì, đây chính là việc chúng tôi nên
làm, căn cứ đã tạo điều kiện cho chúng tôi, chúng tôi phải làm ra chút
thành quả để báo đáp lại căn cứ chứ.” Như thế nào lại là chút thành quả, phải là thành quả cực kỳ to lớn, trợ lý thầm bỏ thêm một câu trong
lòng.
Các vị lãnh đạo đều cười tươi như hoa. Ánh mắt sâu thẳm của ngài Gordon chợt lóe, tựa như rất hài lòng với câu trả lời này: “Cái gì mà báo đáp với không báo đáp, khối óc của các vị chính là tương lai của nhân loại, chúng tôi tạo điều kiện tốt nhất cho các vị là chuyện nên
làm.”
“Hôm nay chúng tôi mời các vị đến đây là có việc quan trọng để thảo luận.” Gordon tiếp tục lên tiếng.
“Các vị có gì giao phó cứ nói, nếu có thể chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện.” Trợ lý tiến sĩ đáp lời.
“Là thế này, chúng tôi có một yêu cầu, hy vọng các vị có thể tạm thời giữ
bảo mật về vắc-xin 018DVZ. Ý tôi là đừng tiết lộ dù chỉ là một chút
thông tin về thành quả nghiên cứu với các căn cứ khác. Chúng ta tạm thời giữ độc quyền vắc-xin, dựa vào nó thu gom thêm tài nguyên phong phú để
cung cấp phòng thí nghiệm, tạo ra nhiều thành tựu hơn cho nhân loại
trong tương lai.”
“Cái này….” Trợ lý hiểu ý của Gordon, nhưng không biết phải trả lời như thế nào.
Những nhà khoa học như bọn họ ngày đêm miệt mài nghiên cứu, không vì điều gì
khác, chỉ mong muốn cho nhân loại thoát ly khổ ải. Nhưng căn cứ lại muốn độc chiếm thành quả, dùng đó như một loại vũ khí để tranh giành quyền
lực. Bọn họ muốn phản đối nhưng chẳng biết phải mở miệng như thế nào.
Các khoa học gia đều biết rõ, cái gọi là yêu cầu, chẳng qua là một mệnh
lệnh mà thôi, những vị lãnh tựu này khách khí với bọn họ là vì muốn cho
bọn họ mặt mũi, coi trọng khối óc của bọn họ. Nhưng nếu bọn họ không còn giá trị đối với căn cứ thì sẽ bị vứt đi như một chiếc giày rách. Ngoài
bộ não này, bọn họ chỉ là những con người tay không tấc sắt, trói gà
không chặt, liệu khi thoát ly sự che chở của căn cứ, bọn họ còn có thể
tồn tại giữa thời mạt thế hay không?
Những vị khoa học gia lỗi lạc của thời đại rơi vào trầm tư, nội tâm kịch liệt đấu tranh, nhưng cuối cùng cũng đành khuất phục.
Bọn họ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó trợ lý tiến sĩ đại diện nói: “Chúng tôi….”
“Tôi không đồng ý!” Tiến sĩ Black đang đi vào cõi mộng, đột nhiên cất tiếng làm mọi người giật mình.
“Tiến sĩ Black, tôi mong cô lấy đại cuộc làm trong.” Gordon nhíu mày lên tiếng, giọng nói cất dấu sự đe dọa.
Tiến sĩ Black lạnh nhạt nhìn vào ánh mắt tăm tối của Gordon: “Đại cuộc à,
chẳng qua chính là dục vọng đen tối của các người thôi. Đừng dùng thành
quả của chúng tôi làm đá kê chân để các người giành lấy quyền lực và địa vị. 018DVZ là cứu tinh của nhân loại, việc làm cấp thiết nhất chính là
nhân rộng nó ra, dùng tốc độ nhanh nhất để tất cả người sống sót có được kháng thể, đẩy lùi mạt thế, chứ không phải là lợi dụng nó để thống trị
thế giới. Dù cho ông có dùng những lời hoa mỹ như thế nào thì cũng không che dấu được nội tâm thối nát của ông đâu. Dưới cặp mắt của tôi, dã tâm của các ông không cách nào dấu diếm được.” Kể cả sát khí của ông cũng
vậy, tiến sĩ Black thầm bỏ đi câu nói cuối cùng.
Gordon đè nén
xuống ý nghĩ giết chết tiến sĩ Black, nghiêm mặt nói: “Căn cứ luôn tạo
điều kiện tốt nhất cho các vị, ăn ở, sinh hoạt, các vị luôn được hưởng
chế độ cao cấp nhất căn cứ, hy vọng các vị có thể lấy lợi ích của căn cứ làm đầu.” Đây chính là xích lõa uy hiếp, ta có thể nâng các ngươi lên
thiên đường thì cũng có thể đạp các ngươi xuống địa ngục, các ngươi
không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn phục tùng.
Các
vị khoa học gia cúi đầu, trong con ngươi đều là nồng đậm khuất nhục.
Đúng vậy, bọn họ chẳng có sức mạnh, không thể một mình sống sót giữa mạt thế, chỉ có thể nương tựa vào sự che chở của cường giả, biến khối óc
của mình trở thành công cụ để đổi lấy mạng sống.
Chỉ duy nhất
tiến sĩ Black không hề bị ảnh hưởng đến những lời đe dọa của Gordon, sự
lạnh nhạt của cô đã ngấm vào tận xương tủy: “Tôi đã có ý tưởng về gen
phá hủy cấu trúc ZB0135.” Cô nhàn nhạt nói, câu nói giành được sự chú ý
của mọi người, các khoa học gia thì kinh ngạc, những người lãnh đạo căn
cứ thì mờ mịt.
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của bọn họ, cô cười nhạt,
sau đó thong thả nói: “018DVZ là vắc-xin, nó chỉ thành công tạo ra kháng thể cho những người chưa bị virus tấn công. Nếu như đã bị nhiễm bệnh
độc tang thi, dù cho vẫn chưa hoàn toàn bị thi hóa thì loại vắc-xin này
cũng vô dụng đối với họ. Mọi người đừng quên rằng trước khi trở thành
quái vật, những tang thi bên ngoài cũng từng là con người như chúng ta,
sự xâm nhập của virus ZB0135 làm biến đổi cơ thể bọn họ, khiến họ trở
thành một quái vật. Chỉ cần có thể phá hủy cấu trúc gen của ZB0135 thì
tác động của chúng sẽ bị vô hiệu hóa. Có nghĩa là những tang thi có thể
trở lại thành con người.”
Câu nói của cô vừa chấm dứt, phòng họp
lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Quả thật mọi người chưa bao giờ nghĩ
đến khía cạnh này, bọn họ chỉ nghĩ cách làm như thế nào để giết chết hết tất cả tang thi ngoài kia, hai mươi mấy năm chiến đấu đã làm họ quên
mất những quái vật đó cũng từng là con người, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ làm cho những quái vật đó trở lại thành con người.
Gordon đè nén sự kinh hãi, hắn giọng hỏi: “Tiến sĩ Black, cô có thể tạo ra loại…thuốc giải đó?” Đúng vậy, gọi thuốc giải là thích hơp nhất.
“Không,
tôi chỉ mới vừa định ra phương hướng nghiên cứu, chưa tiến hành thực
nghiệm, nhưng sau sự thành công của vắc –xin, tôi khá tin tưởng về
phương hướng của mình.” Đây chính là một hồi trao đổi, nếu các người
đồng ý chia sẻ vắc-xin với căn cứ khác, cũng có nghĩa là giữ lại mạng
sống của tôi thì tôi sẽ tiếp tục tạo ra những thành tích để làm rạng
danh căn cứ của các người.
Tiến sĩ Black chăm chú quan sát đôi mắt phức tạp của Gordon, từng tia sáng tăm tối chợt lóe rồi chợt tắt.
Một hồi sau, Gordon mới lên tiếng: “Thời gian qua các vị đã vất vả nhiều
rồi, hiện tại các vị trở về nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ suy xét kỹ về việc
này.”
Phái đoàn khoa học gia đứng dậy, lần lượt rời khỏi phòng,
tiến sĩ Black đi đến cửa, quay đầu lại nhìn vào mắt của Gordon lần cuối
cùng rồi mới rời đi.”
Về tới phòng thí nghiệm, các vị khoa học gia
đều mặt mày âm trầm ủ dột, hoàn toàn không còn sự hưng phấn như lúc
trước khi rời đi.
Người đàn ông thực nghiệm thể ngồi trong lồng
kính, ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ, thắc mắc tại sao bọn họ lại không
vui, chẳng phải đã nghiên cứu thành công vắc-xin rồi sao? Đây là chuyện
đáng ăn mừng mới đúng chứ. Nhưng ngay lập tức sự xuất hiện của tiến sĩ
Black đã thu hút được sự chú ý của anh. Tiến sĩ Black tiến vào phòng thí nghiệm, trái với vẻ mặt ủ rủ của mọi người, gương mặt cô vẫn lạnh nhạt
không biểu cảm.
“Tiến sĩ, chúng ta … chúng ta rốt cuộc phải làm
như thế nào?” Một nhân viên nam nói. Trong mắt bọn họ, tiến sĩ Black mới chính là lão đại, tài năng của cô đã thu phục được sự kính trọng của
tất cả mọi người, cho nên mọi vấn đề liên quan đến nghiên cứu, bọn họ
đều răm rắp nghe theo sắp xếp của cô.
Tiến sĩ Black tỏ vẻ không
để tâm lắm, nhàn nhạt liếc mắt người đàn ông vẫn trần truồng ngồi trong
lồng kính, cô lên tiếng: “Lấy quần áo cho anh ta thay, kiểm tra tổng
quát lại một lần nữa.” Nói xong một mạch đi vào phòng riêng.
Trước khi rời đi, còn quay đầu dặn dò trợ lý: “Tôi muốn ăn.”
Trở vào phòng không bao lâu, trợ lý liền mang theo khay thức ăn tiến vào.
Cô ngay ngắn ngồi trước bàn, từng ngụm từng ngụm ăn sạch bát cháo, ăn thêm hai chiếc bánh quy và uống một ly tràn đầy nước ép trái cây, tất cả đều là thực phẩm thiên nhiên cao cấp. Hương vị chát chúa cùng chua sót
không làm mất đi khẩu vị của tiến sĩ Black, ngược lại còn cảm thấy nó là cực phẩm mỹ vị, cô tựa lưng vào ghế, xoa bụng thở dài một hơi. Rốt cuộc cũng được ăn thức ăn dành cho người. Trong đầu thầm nghĩ không biết
thịt bò Kobe chín bảy phần mà giáo sư vẫn hay hoài niệm với vẻ mặt thèm
thuồng có vị như thế nào, có ngon như những thứ cô vừa ăn không?
Thực ra cô cùng những nhân viên trong phòng thí nghiệm này đều là tinh anh
của thời đại, luôn được hưởng chế độ ăn uống, sinh hoạt cao cấp nhất,
tiến sĩ Black từ nhỏ đã đi theo giáo sư Hall nên càng được coi trọng,
nếu có thể cô sẽ không bao giờ để bản thân mình chịu khổ. Trong quá
trình nghiên cứu, vì tiết kiệm thời gian nên mới bất đắc dĩ phục dụng
viên nén dinh dưỡng tích hợp, bằng không cô sẽ không bao giờ liếc mắt
tới nó.
Thật ra thì căn cứ đã dành rất nhiều ưu ái cho cô, từ khi gia nhập, cô chưa từng phải chịu qua khổ, cho nên hành vi trong buổi
họp vừa rồi của cô quả thật là ngông cuồng. Ăn của người ta, mặc của
người ta, nhưng lại không chịu phục tùng người ta, đây đích thực là vong ân phụ nghĩ, ngông cuồng đến cực điểm.
Nhưng biết làm sao được,
đẩy lùi mạt thế là tâm nguyện của giáo sư Hall, cô nhất định sẽ giúp ông thực hiện việc này, dù cho có phản bội căn cứ, phản bội cả thế giới. Từ nhỏ tới lớn, tiến sĩ Black miệt mài nghiên cứu vắc-xin, chín năm gần
đây càng dốc sức quên ăn quên ngủ, tất cả mọi người đều xúc động vì sự
hy sinh cao cả của cô, nhưng họ nào biết được tương lai của nhân loại
trong mắt cô chả là cái gì cả, tất cả những gì cô làm chỉ là vì tâm
nguyện của giáo sư, ông chính là địa phương mềm mại nhất trong tâm hồn
tiến sĩ.
Bật màn hình lên, nhìn thấy cột số liệu đã chạy được
100%, tiến sĩ Black hài lòng nhếch miệng, nhấn nút gửi. Chỉ trong vài
giây tới, tất cả những căn cứ người sống sót trên thế giới sẽ nhận được
thành quả nghiên cứu vắc-xin 018DVZ, không biết khi đó thái độ của họ sẽ như thế nào nhỉ. Cô mở hộc tủ bàn, cầm lấy một chiếc hộp nhỏ gọn trong
lòng bàn tay rồi bước ra ngoài.
Trung tâm phòng thí nghiệm, những nhân viên nòng cốt đang xúm xít quanh thực nghiệm thể làm kiểm tra cho
anh ta một lần nữa, thấy tiến sĩ đi tới, liền rẽ ra hai bên chào đón.
“Tiến sĩ….” Bọn họ vẫn còn rất hoang mang, không biết phải làm như thế nào.
Thực ra họ cũng rất muốn nhanh chóng khiến thành quả nghiên cứu của mình được công bố ra ngoài, cứu vớt toàn nhân loại, nhưng họ càng muốn giữ
lại mệnh của mình hơn. Sống giữa mạt thế, hàng ngày hàng giờ đều phải
giành lấy sự sống từ tay tử thần, hơn ai hết họ cảm nhận được sự sợ hãi
khi đối mặt với cái chết.
Tiến sĩ Black thu hết sự giãy giụa của
bọn họ vào trong đáy mắt, cô không mỉa mai hay trách móc gì, chỉ nhàn
nhạt mở miệng: “An tâm đi, khát vọng của mọi người, lý tưởng của mọi
người, cứ để tôi thực hiện.”
“Tiến sĩ…hay là buông tha đi, chúng
tôi không thể mất đi chị, chị chính là niềm hy vọng của nhân loại, không có chị, sẽ là mất mát rất lớn của loài người.” Một khoa học gia giọng
nói hàm chứa giãy giụa cất tiếng.
Tiến sĩ Black cười nhạt: “Tôi không vĩ đại như mọi người nghĩ đâu.” Nói xong cô đưa chiếc hộp nhỏ đưa cho trợ lý: “Cầm lấy.”
“Tiến sĩ, cái này là….” Trợ lý ngắm nghía vật trong tay
“Là ý tưởng của tôi về chuỗi gen vô hiệu hóa ZB0135, mọi người cứ theo
phương hướng này mà nghiên cứu.” Cô dùng vẻ lạnh nhạt để nói ra những
lời khiến người khác phải hãi hùng.
“Tiến sĩ, chị nói thật sao,
chị…..” Sự kinh ngạc quá đổi lớn lao khiến mọi người mất đi khả năng
ngôn ngữ. Lúc họp bọn họ còn tưởng tiến sĩ lấy chuyện này ra chỉ để làm
cái cớ, nào ngờ…..
“Làm gì kinh ngạc vậy, cái này tôi đã nhắc đến rồi mà. Tôi sẽ thay mọi người thực hiện lý tưởng, giữ con chip này lại
làm vật bảo mệnh, nhớ sống thật tốt, giúp tôi nghiên cứu chuỗi gen này.”
Đối với những lời dặn dò của tiến sĩ Black, những khoa học gia chỉ biết gật đầu trong màn nước mắt.
Người đàn ông ngồi trên giường ánh mắt mờ mịt theo dõi câu chuyện, anh không
hiểu lắm, tại sao những lời của tiến sĩ lại giống như trăn trối trước
khi chết vậy, cô đã nghiên cứu thành công vắc-xin, đáng lẽ phải nhận
được vô hạn vinh quang mới đúng chứ, vẻ mặt đưa tang của đám người này
là thế nào. Không biết tại sao trong lòng anh lại ân ẩn bất an.
Ánh mắt của anh ta quá cường liệt, khiến tiến sĩ Black phải ngẩng đầu nhìn
sang. Trông thấy trạng thái của anh rất tốt, cô hài lòng gật đầu rồi
nói: “Theo dõi anh ta thêm một tuần, nếu cơ thể đã hoàn toàn khôi phục
thì thả ra đi, anh ta đã cống hiến đủ rồi, bắt người khác thay vào.”
Thông qua những lời này, không khó để nhận ra trong mắt tiến sĩ Black mạng
người rẻ mạt đến nhường nào, đối với cô, những kẻ bị bắt vào phòng thí
nghiệm không phải là con người mà chỉ là thực nghiệm thể. Tuy là thế,
người đàn ông vẫn không dậy nổi một chút phản cảm nào với cô, ngược lại
còn bị cường liệt bất an thay thế.
Một khoa học gia lên tiếng:
“Tiến sĩ…chị đã có ý tưởng về chuỗi gen vô hiệu hóa ZB0135, biết đâu căn cứ sẽ chấp nhận lời đề nghị của chúng ta.” Anh ngập ngừng nói, trong
lòng thấp thoáng hy vọng.
Tiến sĩ Black khẽ nhếch miệng, nhợt
nhạt nói: “Các người còn không hiểu sao, bọn họ rất yêu mạt thế, mạt thế giúp bọn họ giành được địa vị tối cao, quyền lực tuyệt đối, cái họ muốn làm nhất chính là lợi dụng mạt thế để đào được quyền lợi to lớn nhất,
chứ không phải là đẩy lùi mạt thế, giành lại gia viên cho loài người.
Bất kỳ ai ngăn cản tham vọng của bọn họ đều sẽ không có kết cục tốt.”
Mọi người đều sững sờ trước câu nói của tiến sĩ Black, cô luôn dùng ánh mắt đạm mạt để nhìn thế giới này, hờ hững như một kẻ qua đường, nhưng bàng
quang nhất cũng là thấu triệt nhất.
Không lâu sau, hai người mặc
quân phục xuất hiện tại phòng thí nghiệm, hướng về tiến sĩ Black mà mới: “Tiến sĩ, mời cô đi theo chúng tôi, Tướng quân muốn trao đổi với chị về nghiên cứu mới.”
Tiến sĩ Black khẽ gật đầu rồi cất bước theo bọn họ, trước khi rời đi, ánh mắt cô khẽ lướt qua người đàn ông thực nghiệm.
Nhìn theo bóng lưng tiến sĩ Black, mọi người một trận thấp thỏm bất an: “Tiến sĩ…chị ấy sẽ trở về sao?”
Đáp lại là sự trầm mặc đến vô tận.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Tại một căn phòng khác, hai người đàn ông vẻ mặt căng thẳng vẫn đang tiếp tục thảo luận.
“Tướng quân, chúng ta nhất định phải làm như thế sao?”
Gordon âm trầm trả lời: “Đợi xem thái độ của tiến sĩ Black như thế nào, nếu cô ta thỏa hiệp, chúng ta sẽ tiếp tục cung phụng cô ta như thần phật, bằng không thì….” Gordon nói đến đây, bàn tay nắm chặt lại, các khớp xương
cọ vào nhau ‘răng rắc’ kêu lên.
“Nhưng mà tiến sĩ Black nói cô ta có thể nghiên cứu ra thuốc giải độc tang thi, nếu giết chết cô ta, mất
mát của chúng ta vô cùng to lớn.”
Gordon hừ lạnh một tiếng, ánh
mắt lóe lên sự khinh thường: “Thuốc giải sao, thứ đó có cũng được, không có cũng chẳng sao. Các người đừng quên rằng tang thi là một quái vật,
có trở lại thành con người vẫn không che dấu được quá khứ là quái vật
của bọn chúng. Tôi không cần một quân đoàn quái vật, tôi chỉ cần một
quân đoàn không sợ quái vật.”
Người đàn ông còn lại mấp máy môi,
muốn nói gì đó rồi lại thôi. Ngay sau đấy, cửa phòng mở ra, cắt ngang
cuộc trò chuyện của họ. Tiến sĩ Black được hai người mặc quân phục đưa
vào. Cô không chào hỏi những người ở trong phòng, vô cùng tự nhiên chọn
một chiếc ghế mềm mại nhất ngồi xuống, móc trong túi áo ra chiếc bật lửa tinh xảo bắt đầu ngắm nghía mân mê.
Tướng quân Gordon bị thái
độ của cô chọc tức đến nổ phổi, đường đường là thủ lĩnh của căn cứ, thế
mà cô ta không hề cho ông chút mặt mũi nào. Ông nuốt giận, cố gắng giữ
bình tĩnh: “Tiến sĩ, hẳn là cô cũng biết nguyên nhân cô được mời đến
đây, cho nên tôi cũng sẽ không dài dòng. Mục đích của tôi là muốn thuyết phục cô thay đổi ý định của mình.” Nói đến đây, Gordon liền phân tích
một loạt về sự lợi hại của vấn đề. Nhưng xui xẻo thay cho ông ta, tiến
sĩ Black không thèm để một chữ vào tai, chỉ thầm trách người này thật ồn ào, phá hỏng thời gian giải trí của cô.
Tiến sĩ không kiên nhẫn
trước sự dông dài của Gordon, cuối cùng cũng lên tiếng: “Quyết định của
tôi sẽ không thay đổi.” Ông ta nói nhiều như vậy, nếu biết cô đã gửi tất cả dữ liệu nghiên cứu cho các căn cứ khác thì thái độ sẽ thế nào nhỉ?
Tiến sĩ thầm nghĩ. Nhưng chắc mọi chuyện sẽ không bại lộ nhanh như vậy
đâu, các căn cứ còn phải mất thời gian tiến hành thực nghiệm lại kết quả nghiên cứu của cô nữa chứ.
Gordon sầm mặt, cuối cùng lạnh lùng
nói: “Tiến sĩ, nếu đã quyết tâm như thế, hẳn là đã đoán được kết cục của mình nếu không thuận theo chúng tôi?”
Tiến sĩ Black vươn tay day mi tâm đau nhức, quyết định làm ngơ trước kẻ nhiều lời này. Năm ngày
rồi cô chưa được ngủ, phớt lờ đi họng súng lạnh băng đang áp sát thái
dương, tiến sĩ Black thầm nghĩ mình nên chợp mắt một lát, nhưng có lẽ…
lần này sẽ chợp mắt vĩnh viễn. Thôi kệ, chuyện đó cũng chẳng làm ảnh
hưởng đến tâm trạng muốn nghỉ ngơi của cô.
Mấy ai biết được, cất
giấu bên trong con người tiến sĩ Black, ngoài một khối óc thiên tài còn
có một trái tim lương bạc. Cô sống không mục tiêu, không lý tưởng, nhạt
nhẽo đến mức chẳng có thứ gì có thể đánh thức niềm lạc thú trong cô.
Không coi trọng cuộc sống nên cũng xem thường sinh mệng, ngoại trừ giáo
sư Hall, đối với những thứ còn lại trên thế giới này cô đều đối xử với
nó bằng một trái tim lương bạc, kể cả mạng sống của mình.
Bảy
ngày sau, căn cứ Mighty Land, một trong những căn cứ hùng mạnh trên thế
giới chính thức tuyên bố sự ra đời của vắc-xin 018DVZ, tiến sĩ Olivia
Black, người cầm trịch trong nghiên cứu này đã bất hạnh qua đời do nhiễm phải bệnh độc trong quá trình nghiên cứu. Tin tức này đem đến cho những người sống sót một hồi mừng rỡ, lại một hồi bi thương.
Những
nhân viên phòng thí nghiệm căn cứ Mighty Land khi nhận được tin tức này
cũng không dám làm ra hành động quá khích, họ thống hận căn cứ tàn nhẫn
vô tình, họ căm ghét đám người lòng tham vô đáy, nhưng họ chẳng thể làm
gì khác ngoài việc âm thầm khóc, truy điệu cho một linh hồn đã hy sinh
vì thời đại.