Tiên Sinh Cách Xa Tôi Một Chút

Chương 14: Chương 14




Người lạ chớ tới gần!

Trên mặt Quan Hướng Lam viết rõ mấy chữ này, toàn bộ trạng thái nằm trong vùng nóng nảy, vẻ mặt ngoài thối ra, cũng chỉ có thể dùng từ thối để miêu tả, người bên cạnh cũng rất thức thời, thấy vẻ mặt này của cô, cũng biết phải cách xa cô một chút.

Nhưng vô dụng, cho dù không ai hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn nghe được người trong trấn nói, hơn nữa tất cả đều có liên quan đến Ngôn Tử Ngự và người phụ nữ kia!

Từ người dân trong trấn, cô biết được người đẹp kia tên là Lina Hạ, là Hoa kiều ở Ý, đi đến trấn mấy ngày nay đều ở trong nhà Ngôn Tử Ngự, hơn nữa hai người như keo như sơn, cô ta rất dịu dàng chăm sóc Ngôn Tử Ngự bị thương, giống như người vợ hiền thục.

Về phần tại sao Ngôn Tử Ngự lại bị thương? Ánh mắt của người trong trấn đều nhìn tiểu thư nhà họ Quan, bình thường làm Ngôn Tử Ngự bị thương thì cũng chỉ có người không hợp với anh, Quan Hướng Lam. Cha mẹ cũng vì chuyện này mà truy hỏi, cô cũng không phủ nhận, đúng rồi, chính là cô giết người đấy! Lần này cô cũng không oan uổng một chút nào, hung thủ chính là cô đấy!

Vì chuyện này, cô bị cha mẹ mắng thối đầu, còn bắt cô đi xin lỗi Ngôn Tử Ngự. Nói xin lỗi? Cô không nói!

Cô cố chấp, hai người già nhà họ Quan không làm gì được chỉ có thể lắc đầu, mà cô ra cửa thì tất cả người trong trấn đều nhìn cô bằng ánh mắt lên án.

Là như thế nào? Cô có lỗi sao? Cô sai rồi sao?

Rõ ràng chính là Ngôn Tử Ngự sai, một phút trước nói thích cô, một phút sau lại ôm hôn người phụ nữ khác, trêu cợt cô vui như vậy sao?

Anh cho rằng chuyện thích này là có thể nói giỡn sao?Anh không biết cô sẽ nghĩ thật đúng không?

Hơn mấy ngày nay này người trong trấn đều nói về chuyện anh và Lina Hạ, toàn bộ người trong trấn nói sắp có chuyện vui, còn nói cái gì mà trai tài gái sắc, hai người rất xứng đôi. Xứng cái đầu mấy người! Mắt đẹp buồn bực, hoàn toàn không khống chế sức đá chân phía trước ."A!" Một người đàn ông liền bị đá bay.

"Đi chết đi!" Quan Hướng Lam rống giận, vừa ra quyền bên phải lại đánh ngã một người đàn ông khác, hạ chõ phải xuống người đàn ông cũng ngã xuống theo.

Trong nháy mắt, không tới mấy phút, xác chết chất đầy trên sàn đệm, mấy tên cao lớn khỏe mạnh ôm thân thể nằm trên mặt đất rên rỉ.

"Kêu la cái gì? Tất cả đứng lên cho tôi!" Trừng mấy người đàn ông trên mặt đất không chịu được kia, Quan Hướng Lam điều chỉnh đốt ngón tay rống giận.

Khớp xương phát ra tiếng vang rốp rốp khiến cho trong lòng đám đàn ông run sợ.

"Sư tỷ, xin chị, chúng em không chịu được giày xéo của chị nữa rồi!" Một gã cao lớn giống như con gấu cũng không chịu được nữa, khuôn mặt đau khổ cầu xin tha thứ.

"Đúng vậy! Sư tỷ, xin chị tha cho chúng em đi!" Mấy người đàn ông còn lại cũng cầu xin tha thứ, còn bị đánh tiếp, bọn họ sẽ chết!

"Vô dụng!"Quan Hướng Lam nhìn chằm chằm vào bọn họ."Như vậy thì không được, làm sao sau này đai diện nhà họ Đồ tham gia thi đấu được?"

Xin nhờ, tham gia thi đấu là tranh tài, phần lớn đến giờ là dừng, nhưng cô không phải! Căn bản là cô không phải đang mài giũa, mà là đang trút giận, tìm bọn họ trút giận đấy!

Vẻ mặt mọi người đều đau khổ gào thét trong lòng, không ai có gan mở miệng, bọn họ biết rõ Quan Hướng Lam dũng mãnh hơn bất cứ ai!

"Được rồi, Lam Lam, cậu đừng khi dễ bọn họ nửa." Tiểu thư nhà họ Đồ vẫn ngồi ở một bên không nhìn nổi rồi.

Nghe được giọng nói giải cứu, mọi người cùng ném ánh mắt cảm kích tới, ô... Thật tốt quá, cuối cùng đại tiểu thư cũng lên tiếng.

"Hừ!" Quan Hướng Lam hừ lạnh một tiếng, lôi kéo quần áo học võ trên người, mắt đẹp tức giận liếc tiểu thư nhà họ Đồ một cái.

"Trấn trưởng đại nhân, hôm nay cậu rất rãnh rỗi, không đi làm việc lại nhàn nhã ở đây uống trà sao!"

Đồ tiểu thư cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vì nụ cười mà càng mê người. "Bận cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ!"Giọng nói của cô ấy mềm mại đáng yêu, làm cho đầu người khác châm chích, vừa lấy ánh mắt ý bảo người nằm trên đất mau đi ra. Thấy ánh mắt của đại tiểu thư, mọi người vội vàng leo ra ngoài, phòng tập chỉ còn có hai vị đại tiểu thư.

"Lam Lam, gần đây lửa giận của cậu rất lớn!" Nháy mắt to màu tím xinh đẹp, Đồ tiểu thư tò mò nhìn cô."Có muốn uống ly trà hoa để thư giãn lửa giận không?"

"Không muốn!"Bây giờ cô chỉ muốn tìm người khác luyện quyền giải trừ lửa giận.

Đáng ghét! Ngôn Tử Ngự đáng ghét! Cho nên không có tới tìm cô để giải thích, hừ, xem ra người đẹp gợi cảm kia làm cho anh vui đến quên cả trời đất!

Thấy lửa giận của Quan Hướng Lam rất lớn, Đồ tiểu thư cũng không thèm để ý, ngón tay thon dài câu quai tách, ưu nhã uống trà hoa.

"Đúng rồi, cậu có nghe người trong trấn tuyên truyền chuyện lá cải mới nhất không?"Cô vờ như nói chuyện phiếm mà mở miệng.

"Nghe, hình như Ngôn Tử Ngự muốn kết hôn với người đẹp nước Ý đó."

"Kết, kết hôn?"Quan Hướng Lam trợn to mắt, kích động hầm hừ.

"Đúng vậy!"Đồ tiểu thư gật đầu, nheo mắt đẹp lại."A! Thật là lãng mạn, kết hợp nam tuấn tú nữ xinh đẹp, thật ngưỡng mộ!"

"Ngưỡng mộ cái đầu cậu!"Quan Hướng Lam thở phì phò, cắn môi."Kết hôn? Họ Ngôn muốn kết hôn? ! Tên đáng chết kia muốn không chịu trách nhiệm -. . . "

"Hả? Không chịu trách nhiệm gì?"Nghe được cô nói hớ, Đồ tiểu thư nhẹ nhàng nháy mắt, nghi ngờ nhìn cô."Lam Lam, dường như cậu rất sốt ruột?"

"Mình . . . " Quan Hướng Lam ngẩng đầu nhìn cô ấy, lại thấy có người đứng ở cửa, vừa nhìn thấy người nọ, cô lập tức cau mày."Ngôn Tử Ngự, anh tới đây làm gì?"

"Tới tìm em."Ngôn Tử Ngự nhìn cô, thấy gương mặt cô vẫn tích tụ lửa giận là anh biết cơn giận của quả bom này còn chưa tan.

"A! Nam chính xuất hiện." Thấy Ngôn Tử Ngự, Đồ tiểu thư cười đến vui sướng.

"Đã lâu không gặp." Ngôn Tử Ngự gật đầu mỉm cười với Đồ tiểu thư, vừa liếc Quan Hướng Lam một cái, "Thật ngại quá, có thể để cho tôi và tiểu Lam nói chuyện riêng được không?"

"Nói? Nói chuyện gì? Tôi với anh có gì để nói!" Quan Hướng Lam hung ác nói với anh. Ngôn Tử Ngự cười một tiếng với cô, tròng mắt đen chợt lóe hung ác rồi biến mất."Dĩ nhiên cần nói chuyện, tiểu Lam, nhờ phúc của em, anh đã nằm trên giường rất nhiều ngày đấy!"Cho tới hôm nay vết thương của anh mới khỏi.

"Hừ, mình mềm yếu cũng đừng trách người khác!"Quan Hướng Lam hừ lạnh, mới không sợ uy hiếp của anh."Nếu anh ngại không đủ, tôi có thể làm cho anh nằm lâu hơn."

Đồ tiểu thư liếc hai người một cái, nhạy cảm phát hiện khác thường giữa hai người, cô ấy rất thức thời địa bưng trà hoa đứng dậy."Vậy các người từ từ nói, tôi không quấy rầy các người."Nói xong, cô ấy đi ra khỏi phòng tập, còn rất tốt bụng đóng cửa lại.

À! Thì ra là chuyện lá cải kia còn có một nữ phụ bất ngờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.