Quan Hướng Lam lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài, chờ xe buýt đến.
Trong đầu cô, tất cả đều là người kia!
Từ khi cô nói chia tay cũng đã qua mấy ngày, anh không có tới tìm cô, hai
người cứ vậy mà chia tay, rất giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, cô vẫn luôn nghĩ tới anh. Rõ ràng người nói chia tay chính là
cô, nhưng không có tiền đồ cũng là cô, động một chút là nghĩ
đến anh.
"A!" Quan Hướng Lam không nhịn được than thở, cô ngẩng đầu lên, thấy xe buýt tới, xách valy bên cạnh đứng dậy.
Xe buýt ngừng lại, cửa xe mở ra, cô xách valy lên chuẩn bị bước lên xe buýt.
"Quan Hướng Lam, em đứng lại đó cho anh!" Đột nhiên một tiêng rống giận từ phía sau truyền đến.
Nghe được giọng nói này, Quan Hướng Lam sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, valy trên tay liền bị cướp đi.
"Họ Quan, anh cho em biết, em đừng mong đi đâu!" Ngôn Tử Ngự thở hổn hển, dùng sức ném valy trên tay đến một nơi xa.
"Anh.. " Quan Hướng Lam ngạc nhiên nhìn anh, quật cường mở miệng."Anh muốn
làm gì? Đừng quên chúng ta đã chia tay, anh cách xa tôi một chút !"
"Chia cái rắm!" Ngôn Tử Ngự cũng không còn tính nhẫn nại, đối mặt với cô, quả thật tỉnh táo là lãng phí, chỉ có thể cùng thẳng thắn với cô ."Quan
Hướng Lam,anh có đồng ý chia tay với em sao? Quan tiểu thư, em có thể
đừng mỗi lần như vậy đều tự mình quyết định hay không?"
"Anh lại không muốn lấy tôi, tại sao tôi phải qua lại với anh?" Lãng phí thời gian, tuổi xuân của cô.
"Được, em muốn kết hôn có phải không? Đi! Chúng ta lập tức đi công chứng." Ngôn Tử Ngự bắt được tay của cô.
Quan Hướng Lam bị anh hù dọa, vì lời của anh mà ngực lên xuống dữ dội, dùng sức hất tay của anh ra.
"Anh điên sao? Tôi cũng không nói muốn gả cho anh!" Hơn nữa, có người nào cầu hôn lại dùng giọng điệu, thái độ này sao?
"Quan tiểu thư, nếu không thì em muốn như thế nào?" Ngôn Tử Ngự rất bất đắc
dĩ nhìn cô."Em nói, rốt cuộc em muốn như thế nào? Bây giờ liền nói rõ
ràng một lần." Thật sự anh chịu đủ rồi, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn
gì anh cũng sẽ bị cô ép điên!
"Tôi...Anh... "
"Như thế nào? Nói!" Ngôn Tử Ngự lớn tiếng hỏi.
"Anh...Anh hung dữ cái rắm!" Quan Hướng Lam cũng nổi giận rống với anh, "Rõ ràng là lỗi của anh, anh hung dữ cái gì?"
"Được, lỗi của anh, vậy anh sai ở đâu? Em nói đi!" Ngôn Tử Ngự cũng tức giận, cái gì mà phong độ đàn ông đều mất hết, đối mặt với cô gái dã
man này thì không cần!
"Sao nói đến chuyện lấy tôi anh liền cau
mày, bộ dáng như nhìn thấy quỷ là như thế nào? Anh chê tôi có phải hay
không?" Được, muốn nói có đúng hay không? Cô liền nói ra toàn bộ bất
mãn."Còn nữa, sao anh không công khai quan hệ của chúng ta? Đúng rồi,
lúc bắt đầu là tôi yêu cầu che giấu, nhưng mà tôi lén lén lút lút lâu
như vậy cũng đủ rồi? Sao anh không yêu cầu công khai quan hệ? Hả? Anh
nói đi!"
Ngôn Tử Ngự hít sâu một cái, liều mạng đè nén lửa giận
xuống, nhưng mà rất khó, đối mặt với cô gái này, anh rất khó không nổi
giận.
"Quan đại tiểu thư, em có nhớ hay không, từ nhỏ hai chúng
ta đã không hợp, thích em đã ngoài dự tính của anh, anh cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn xa như vậy? Hơn nửa, anh có ghét bỏ chuyện kết hôn
với em sao? Anh có sao? Em có nghe được anh nói như vậy sao?" Anh càng
nói thì giọng càng lớn.
"Em --. . . " Quan Hướng Lam bị rống thì sửng sốt, thoáng chốc không nói nên lời.
"Còn nữa, anh còn không có tìm em tính món nợ này, em không có gì sao lại bị Lina chia rẽ? Em cứ không tin anh như vậy sao? Còn nữa, sau này em làm
bất cứ chuyện gì có thể nghe anh giải thích rõ trước hay không, đừng nổi bão xong liền chạy đi?"
"Em... " Quan Hướng Lam nháy mắt, sao
càng nói lại càng biến thành cô sai vậy, cô bất mãn trừng anh."Vậy...
Sao anh không nói chuyện công khai quan hệ?"
Nói đến đây, Ngôn Tử Ngự bất đắc dĩ hơn."Quan Hướng Lam, em cảm thấy cái trấn nhỏ này rộng
bao nhiêu? Em cảm thấy quan hệ của chúng ta có thể giấu bao lâu? Em có
muốn đi kéo một người trong trấn tới hỏi, hỏi bọn họ có phải đã biết
quan hệ của chúng ta rồi không?"
"Đúng vậy! Chúng tôi đã biết từ lâu rồi!" Bên cạnh truyền đến tiếng đồng ý.
Hai người lập tức sửng sốt, quay đầu nhìn, chẳng biết lúc nào toàn bộ người trong trấn đã vây quanh bốn phía, hứng thú nhìn bọn họ.
"Ầy! Biết rất rõ còn phải giả bộ ngu, chúng tôi kín miệng rất cực khổ!" Một gã Châu Âu mở miệng nói tiếng Đài Loan.
"Hắc hắc, vì phối hợp với các người, làm bộ kín miệng rất cực khổ!" Mọi người cùng kêu lên.
"Các người, các người... " Quan Hướng Lam lúng túng đỏ mặt."Các người đã biết từ lâu?" Cô tưởng rằng bọn họ đã giấu rất kỹ rồi.
"Đúng vậy!" Mọi người gật đầu.
"Như thế nào? Em còn gì để nói?" Hai tay vòng lên ngực, Ngôn Tử Ngự nhìn cô chằm chằm.
Ngay từ lúc bắt đầu anh liền phát hiện vẻ mặt kỳ lạ của người trong trấn,
anh cũng không phải là ngu ngốc, sao lại không nhìn ra quan hệ lén lút
của anh và Quan Hướng Lam đã lộ ra từ lâu chứ?
Cũng chỉ có cô gái ngu ngốc này không nhìn ra.
"Em... " Quan Hướng Lam cắn môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, biết lần này cô đã đuối lý, "Nhưng, nhưng mà... "
"Thế nào?" Ngôn Tử Ngự lạnh lùng nhếch mày.
"Nhưng mà em vẫn lo lắng... " Cô cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em vẫn không đoán
được anh đang suy nghĩ gì, ngay cả anh nói yêu thích em cũng không nắm
chắc, dù sao tiêu chuẩn người phụ nữ anh muốn cũng rất cao, căn bản là
em cũng không... Ưm!"
Không để cho cô nói hết lời, Ngôn Tử Ngự cúi đầu hôn cô.
Về phần người vây xem bên cạnh, tùy tiện đi, muốn nhìn liền nhìn!
"Ngu ngốc! Bớt suy nghĩ lung tung những thứ này có được không." Anh cắn môi
của cô, giọng nói hung ác."Đời này anh yêu em đã đủ suy yếu rồi, em đấy, đừng hở tí là suy nghĩ lung tung hành hạ anh có được không!"
Anh biết cô đang suy nghĩ gì, cô cảm thấy cô kém Lina Hạ, nhưng mà cô không hiểu, đối với anh mà nói, cô là độc nhất vô nhị, cho dù vì cô mà cuộc
sống của anh đảo loạn, anh cũng cam tâm tình nguyện!
Nghe được anh nói yêu cô, Quan Hướng Lam chỉ ngây ngốc mà nhìn anh, không thể tin được lời mình vừa nghe.
"Anh, anh mới vừa nói yêu... " Cô có nghe lầm hay không?
"Được rồi, Quan Hướng Lam, anh yêu muốn chết cái cô gái ngu ngốc em đấy!"
Ngôn Tử Ngự tức giận rống với cô, nặng nề hôn môi của cô, "Nói cho em biết, sau này em còn dám nói hai chữ chia tay, anh sẽ làm cho em chết rất thảm!" Anh hung dữ cảnh cáo. Giọng điệu của anh rất hung dữ,
sắc mặt cũng rất khó coi, tuyệt đối không dịu dàng, nhưng Quan Hướng Lam lại cảm thấy trong lòng rất ngọt...
"Không, không bao giờ ... có nữa." Quan Hướng Lam nhón mủi chân lên, đưa tay vòng ở cổ Ngôn Tử Ngự,
dùng sức hôn trả lại anh, không bao giờ ... nghi ngờ tim của anh nữa
."Ngôn Tử Ngự, em cũng rất yêu rất yêu anh!"
Cô lớn tiếng tỏ tình, ôm hôn anh nhiệt tình, về phần người vây xem bên cạnh . . . À ― không sao cả!