Trên đời này có loại người vừa mới gặp mặt lần đầu tiên liền chướng mắt lẫn
nhau, xem đối phương thành kẻ thù một mất một còn hay không?
Có, chính là Quan Hướng Lam và Ngôn Tử Ngự.
Bọn họ đã không hợp từ rất lâu, từ nhà trẻ đến trung học, chướng mắt lẫn
nhau, cho dù tình cảm hàng xóm của cha mẹ rất tốt, cho dù hai người bọn
họ là thanh mai trúc mã cùng lớn lên.
Ừ, thanh mai trúc mã quá khứ của anh!
Cô và anh chính là không hợp nhau, nhìn thấy cũng xem như không biết, hơn nửa mỗi khi tên đó nhìn cô thì ánh mắt đều rất nhỏ nhen,
bộ dáng cô không cứu giúp, là thế nào? Thành tích tốt hơn so với cô liền rất giỏi sao? Sinh viên tài cao liền rất giỏi sao? Mà cố tình từ nhỏ
đến lớn cô và anh đều chung lớp.
Anh là hạng nhất toàn lớp, mà
cô... Trừ khi cô muốn lão cha nhà cô đánh gãy chân nếu không tuyệt đối
sẽ không phải hạng nhất đếm ngược, nhưng mà cũng không khác lắm ! Hạng
nhì đếm ngược, dường như ba hàng đếm ngược đầu tiên cũng không khác
nhiều lắm, lúc cha nhìn thấy thành tích cũng sẽ tức giận đến muốn đập
chết cô.
Cái này còn chưa tính, cha thối muốn đánh cô sẽ không
chạy cho ông đuổi theo sao? Cố tình muốn đánh cô liền thôi đi, còn há
mồm luôn rống, động một chút đã kêu cô học theo cách vách, xem con trai
của người ta rất thông minh, mà cô thì sao? Đầu óc là để đại tiện à?
Loại thành tích này cũng dám đưa cho cha mày xem!
Xin nhờ, cô
cũng không tưởng muốn loại thành tích này cho ông xem đâu! Rõ ràng là tự lão già thối này lục túi xách của cô, tự cầm bảng điểm xem rồi tức giận đến phát run.
Ai, cô thực sợ sợ ông lão này sẽ giận đến huyết áp tăng cao, nhưng mà cô đã suy nghĩ quá nhiều, thể lực của lão già nhà cô rất tốt, có thể cầm bài thi đuổi giết cô khắp trấn nhỏ, tiếng hô vang
vọng đầu đường cuối ngõ, tuổi già khỏe mạnh, người người đều biết cô có
thành tích tốt gì.
Mà cô, trốn chạy liền thôi, lúc yếu thế còn có thể gặp được tên họ Ngôn tên Tử Ngự này, sau đó nhìn thấy anh cao giọng tươi cười chế giễu.
Nhìn thấy bụng liền đầy lửa Hai người cùng
lớp, cô có thành tích anh sẽ không biết được sao? Nói rõ chính là đang
chắn đường cô, muốn xem bộ dáng chật vật của cô khi bị lão già đuổi
giết. Nói đến đây, Quan Hướng Lam liền cảm thấy bản thân thật yếu ớt,
nhà trẻ cùng lớp, tiểu học cùng lớp, ngay cả trung học cơ sở cũng cùng
lớp?
Tại sao? Có cần phải yếu kém như vậy sao?
Ông trời có mắt, dường như ông trời nghe được cô "nhờ cậy", khi lên cấp 3, rốt cục cô và anh cũng không cùng lớp.
Anh thi vào chính là trường trung học phổ thông rất nổi tiếng, mà cô... Ai! Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chính là trường trung học phổ thông có tiếng là lưu manh lang sói; hơn nữa, hai trường liền nhau, một tốt một
xấu, vừa khéo đối lập mãnh liệt.
Học sinh cũng nhìn chướng mắt
lẫn nhau, một bên là dùng ánh mắt khinh thường nhìn người, một bên là
dùng ánh mắt khinh bỉ trừng người.
Nhưng mà yên tâm, bọn họ tuyệt đối sẽ không xảy ra sự kiện đốt lửa, bởi vì anh lên làm hội trưởng hội
học sinh có quyền thế, tất cả học sinh nữ đều say mê, sức quyến rũ bắn
ra bốn phía, ngay cả các bạn học trong trường Sinh Vật cũng không tránh được.
Hừ! Cô không cảm thấy tên mặt cương thi đáng chết này có
gì tốt mà say mê, cô nhìn một lần liền đã muốn đập bẹp một lần, không
chỉ cô nghĩ như vậy, nam sinh trong trường Sinh Vật cũng cảm thấy như
vậy, thậm chí thật sự muốn dẫn người đi đập bẹp anh.
Nhưng mà lại bị cô ngăn cản.
Ừ... Vì sao cô có thể ngăn cản chứ? Ai! Ai bảo cô lên làm đại ca trường học
một cách khó hiểu, phía sau còn có một đám em trai nhỏ đi theo.
Vì sao lại như vậy? Cô cũng không biết, cô cũng chỉ là đánh nhau nhiều một chút, nổi tiếng hơn một chút, khai giảng không bao lâu liền không cẩn
thận xử lý đại ca trường học, sau đó liền bị đẩy lên ngai vàng đại ca
rồi.
Ai! Cái chức đại ca này cô cũng không muốn làm! Mà đám thú
vật phía sau lại không hiểu tiếng người, động một tí liền chị hai, kêu
cô là chị, kêu đến cuối cùng người người đều biết đến cô là đại ca lưu
manh trung học phổ thông, bao gồm lão gìa nhà cô.
Đùa sao, nếu tên họ Ngôn kia thật sự bị đập bẹp mà còn do người dưới tay cô làm, người có kết cục thê thảm tuyệt đối là cô.
Nhất định là cô sẽ bị lão già nhà cô chỉnh sửa đến "ánh vàng lấp lánh", còn
có thể bị kéo dài tới nhà họ Ngôn quỳ gối xin lỗi. Không có khả năng!
Muốn cô quỳ xuống xin lỗi? Vậy cô tình nguyện chết! Chiến sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, những lời này cô vẫn biết.
Cho nên dù cô không muốn ngăn cản một chút nào nhưng cô vẫn nhịn đau ngăn lại,
không có cách nào, ai bảo ở trong lòng lão cha cô thì đứa con gái này
kém con trai nhà người ta chứ?
Ai, nghĩ đến liền "đau xót"!
Quan Hướng Lam ai oán nhớ lại chuyện yếu kém khi xưa, lười nhác đi ở trên đường.
Cô ăn mặc rất đúng đắn, váy đen áo trắng chỉnh tề, khuôn mặt thanh tú
trắng trẻo nõn nà, không có trang điểm quá nhiều, tóc dài đen thùi cũng
không nhuộm bất cứ màu gì, mềm mại trãi trên bả vai, nhìn như nữ sinh
trung học, nhưng phía sau lại có mấy tên hung thần ác sát đi theo.
Toàn bộ trên người đều có vài lỗ hỏng, tóc nhuộm màu lung tung, bộ dáng cũng hung ác làm cho người ta nhìn cũng không dám tới gần.
Tổ hợp kỳ lạ này làm cho người đi đường cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám nhìn nhiều, cúi đầu bước nhanh đi xa.
Đối với ánh mắt này thì Quan Hướng Lam đã thành thói quen từ lâu, cô gãi
đầu, miễn cưỡng ngáp lên, liếc mắt nhìn em trai phía sau một
cái.
"Chị hai, có chuyện gì sao?" Ôm túi sách của đại ca, A Phát đầu tím như con nhím chạy nhanh đến mở miệng hỏi.
Các người có thể đừng giống như oan hồn đi theo phía sau tôi được hay không?
Quan Hướng Lam rất muốn nói những lời này, nhưng biết nói cũng vô dụng, muốn mấy tên nhóc này nghe hiểu được tiếng người thì bờ vai cô sẽ không nặng trĩu hơn hai năm rồi.
"Không có việc gì." Ai! Gắng nhịn thêm nửa học kỳ nửa, đến lúc đó cô liền tốt nghiệp, là có thể nói bái bai với
hai chữ chị hai kia rồi.
Bây giờ, cứ tiếp tục nhẫn nại đi! Dù sao đám oan hồn sau lưng này có đôi khi cũng rất đáng yêu, cung cấp cho cô
rất nhiều trò vui.
Quan Hướng Lam an ủi bản thân, vừa vẫy vẫy tay với bọn họ, "Sắp đến trấn nhỏ, các người mau lăn đi, đừng dọa người khác."
Cô ở trấn nhỏ chính là rất thật thà, cho dù người trong trấn nhỏ đều biết
danh tiếng chị hai này nhưng cô cũng không muốn dẫn theo đám oan hồn sau lưng đi dọa người. Quan trọng là, người trong trấn nghe được chỉ là đồn đãi, còn chưa thấy được sự thật, cô còn có thể cười giả ngu nhưng nếu
như thật sự bị nhìn thấy, trước tiên không nói chuyện người trong trấn
nhỏ, chỉ riêng lão cha nhất định sẽ ở nhà mài đao soàn soạt chờ cô.
Đầu năm nay làm con gái cũng không tốt lắm đâu! Nhất là lão cha không xem con gái mình là con gái.
Không phải người ta thường nói đời trước của cha con là tình nhân sao? Cái rắm! Cô nghi bản thân căn bản là kẻ thù của lão cha.
Hừ! Nói không chừng tên họ Ngôn kia mới là con ruột của lão già đó!
Quan Hướng Lam hừ lạnh, cô nghi ngờ thật lâu, lão cha nhìn thấy cô đã muốn
đạp, nhìn thấy tên họ Ngôn liền khen ngợi muốn chết muốn sống, là thế
nào? Con trai của người ta là vàng bạc châu báu, con gái nhà mình là cỏ
dại ven đường sao? Một thì che chở đầy đủ, một thì giẫm lên chửi bới.
"Hừ" ! Đây là cái đạo lý gì?
"Khó trách mình nhìn tên kia không vừa mắt, không phải là không có nguyên nhân... "
"Chị hai! Chị hai, chị hai... "
"Cái gì! Gọi hồn sao?" Bị gọi đến phiền, Quan Hướng Lam tức giận trừng mắt.
"Không, không!" A Phát bị hung dữ liền rụt rụt vai, chạy nhanh lên phía trước
"Chị xem, cái người bị vơ vét tài sản kia hình như là tên họ Ngôn!"
"Hả?" Quan Hướng Lam nhìn qua, đôi mắt hơi hơi nhíu lại.
Ừ...,Đồng phục ngay ngắn thẳng tắp, ngay cả đường cong áo sơ mi cũng rất tinh tế, lại bày ra khuôn mặt lạnh băng cứng ngắc, mà ánh mắt vừa khéo cũng nhìn về phía cô, lại lập tức nhìn về đám oan hồn sau lưng cô, trong mắt lập
tức lóe lên tia mỉa mai.
Thế nào, có ý kiến sao?
Nhưng mà cô không thích ánh mắt trên khuôn mặt này, nó làm cho cô rất muốn móc hai con mắt của anh ra -- -. . . Quỷ đáng ghét!
Đánh bẹp tên đáng ghét anh!
Quan Hướng Lam mím mím môi, nhìn hai gã cơ bắp đứng vây quanh anh, khà khà! Giàu có bị vơ vét? Đừng nghĩ cô sẽ cứu anh!
"Đi! Đừng cản đường kiếm tiền của người ta." Cô giương giọng, cố ý nói lớn,
muốn để tên họ Ngôn nghe được. Sợ sẽ cầu xin cô thôi! khà khà...
Ngôn Tử Ngự nhàn nhạt liếc mắt nhìn Quan Hướng Lam một cái, nhìn cô dẫn theo một đám người đi qua trước mặt, trên gương mặt kia còn mang theo ý
cười, nói rõ chính là vui sướng khi người gặp họa.
Thỉnh thoảng ném ánh mắt qua, giống như nói với anh! Cầu xin chị đi, chỉ cần mở miệng cầu xin chị, chị đây liền tới cứu cậu!
Ghê tởm! Anh mới không cần cô cứu.
"Này! Ngẩn người cái gì? Còn không mau lấy tiền ra!" Tên vơ vét thấy Ngôn Tử Ngự không để ý tới, tức giận đẩy anh một cái.
Ngôn Tử Ngự liếc mắt nhìn quần áo một cái, rồi liếc mắt nhìn tên kia một cái.
"Nhìn! Nhìn gì, ánh mắt của thằng nhóc cậu là gì hả? Muốn ăn đòn phải không?"
Bị Ngôn Tử Ngự nhìn đến cực kỳ khó chịu, tên kia tức giận bắt lấy cổ áo
anh.
"Muốn tiền đúng không?" Ngôn Tử Ngự lạnh nhạt đẩy tay tên đó ra, quần áo bị túm nhăn nheo, lấy bóp da từ trong túi áo ra, lấy những giấy tờ quan trọng ra rồi đưa bóp cho tên đó.
"Cầm đi đi!" Chỉ
là muốn tiền thôi! Anh liền xem như bố thí, cũng lười tranh cãi đánh
nhau, chuyện có thể sử dụng tiền giải quyết thì được rồi.
"Má,
thái độ của thằng nhóc này thật là làm cho người ta nóng giận." Thái độ
bình tĩnh lạnh nhạt làm cho hai tên côn đồ càng tức giận.
"Nhóc thối, mẹ nó có tiền liền rất giỏi sao!" Trong đó, một tên côn đồ phẫn nộ lại bắt lấy cổ áo Ngôn Tử Ngự.
Ngôn Tử Ngự nhàn nhạt mở miệng, giọng nói thờ ơ, môi xinh đẹp gợi lên một
chút, cao giọng nói."Bằng không sao các người theo tôi đòi tiền?" Bản
thân bị coi thường, sao lại trách anh khinh bỉ?
"Thằng nhóc thối, mày muốn chết!" Hai tên côn đồ giận dữ, nắm chặt nắm tay muốn đánh xuống, đột nhiên cái gáy lại bị vật nặng nện trúng.
"Mẹ nó! Là ai dám đánh ông hả... " Tên côn đồ trừng mắt nhìn túi sách trên đất, tức giận đến rống giận, lại nhìn thấy một đám người vây quanh bọn họ,
cầm đầu là nữ sinh mẫu mực hai tay vòng lại cười cười nhìn hắn.
"Là tôi đánh, có ý kiến sao?" Quan Hướng Lam cười đến rất thân thiết, đám oan hồn dữ tợn phía sau cũng là vẻ mặt thân thiết.
Hai gã côn đồ nhìn nhau một cái, không dám hé răng, xoay người muốn chạy.
"Đợi một chút!" Quan Hướng Lam gọi bọn họ lại, vươn tay với bọn họ "Lấy ra."
Hai gã côn đồ liếc mắt nhìn nhau một cái, vội vàng giao bóp da của Ngôn Tử Ngự ra.
Quan Hướng Lam liếc mắt nhìn bóp da một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến tít mắt, "Còn nửa!"
Còn cái gì? Hai tên côn đồ chỉ ngây ngốc nhìn cô.
Hiểu biết thật thấp! Quan Hướng Lam trợn trắng, trực tiếp mở miệng: "Tiền trên người các người đâu? Lấy ra toàn bộ!"
"Hả?" Hai gã côn đồ sửng sốt.
"Có ý kiến sao?" Quan Hướng Lam cười khẽ, đám oan hồn hung ác phía sau lưng lập tức trừng mắt.
"Không, không có!" Bọn họ sợ tới mức vội vàng lấy tất cả tiền có trên người ra, "Chỉ, chỉ có bao nhiêu thôi." Nói xong, xoay người chạy nhanh.
"Cho các cậu." Quan Hướng Lam đưa tiền của côn đồ cho đám oan hồn sau lưng,
chơi đùa bóp da trên tay, ngả ngớn liếc Ngôn Tử Ngự."Chậc chậc, không
nói cám ơn sao? Mặt cứng ngắc." Cô chính là tốt bụng cứu anh đó!
"Tôi có muốn cậu xen vào việc của người khác sao?" Ngôn Tử Ngự lạnh nhạt,
khuôn mặt tuấn tú kéo ra chút cười nhạt, tràn đầy ý châm chọc, nói rõ cô là gà mẹ.
A! Cái tên khiến người ta chán ghét!
"Đi! Nếu
không phải sợ cậu đi tố cáo với lão già, nói tôi thấy chết không cứu, bà đây mới lười cứu cậu." Cô ước gì thấy anh bị dạy dỗ để anh đau một
chút, mới biết làm người đừng cứng ngắc như vậy.
"Xem ra người sợ là cậu, không phải là tôi!" Ngôn Tử Ngự nhướng mày, bây giờ người có điểm yếu là cô không phải anh.
"Cậu... " Quan Hướng Lam trừng anh, tên mặt cứng ngắc này đang uy hiếp cô sao?
Cô tức giận ném bóp da trả cho anh."Ngôn Tử Ngự, nếu cậu dám đi nói lung tung với lão già, tôi sẽ cho cậu chết rất khó xem! Quỷ đáng
ghét! Sao không cách xa tôi một chút? Tôi nhìn thấy cậu liền chán ghét!
Động một tí là nhìn thấy cái mặt cứng ngắc của cậu, khó trách tôi bị mắc kẹt đến âm nhiều lần."
Động một tí liền yếu! Cô xoay người muốn rời đi.
"Yên tâm, sau này cậu sẽ không nhìn thấy tôi nửa." Ngôn Tử Ngự nói với cô.
"Vậy là tốt nhất, thực sự có một ngày này, tôi tuyệt đối sẽ đốt pháo chúc
mừng." Cô hừ lạnh, cũng không thèm nhìn anh một cái, dẫn đầu đám oan hồn sau lưng rời đi.
Hừ! Hai người liền ở cách vách, hai nhà còn liên hoan nhiều lần, có quỷ cô mới không nhìn thấy anh nửa!
Nhưng mà hôm sau cô ra cửa đến trường thật sự không nhìn thấy tên họ Ngôn.
Kỳ quái, không phải hai người bọn họ cùng ra cửa sao?
Gãi gãi đầu, đột nhiên Quan Hướng Lam hơi không quen, cô trừng mắt nhìn cửa cách vách, "Chẳng lẽ tên kia ngủ quên?" Không thể?
"A Lam, sao con lại đứng trước cửa?" Mẹ Quan không hiểu nhìn con gái, thấy con gái vẫn luôn trừng mắt nhìn cách vách, không nhịn được nói: "Ai,
con đang nhớ A Ngự đúng hay không?"
Ai nhớ...
"Cũng đúng, sau này cũng không gặp nhau nửa, ngày hôm qua bọn họ đã chuyển đi rồi, đến nước Mỹ . . . "
"Hả? Nước Mỹ?" Quan Hướng Lam sửng sốt.
"Đúng vậy!" Mẹ Quan than nhẹ."Quyết định vội vàng, chỉ sửa sang đơn giản một
chút hành lý rồi đi, vật dụng cũng chưa chuyển đi, cứ như vậy mà mất đi
hàng xóm già, ai. . . "
Quan Hướng Lam chỉ ngây ngốc nghe lão mẹ nói nhảm, trong lòng nghĩ tới lời Ngôn Tử Ngự nói ngày hôm qua ―
Yên tâm, sau này cậu sẽ không nhìn thấy tôi nửa...
Những lời này trở thành sự thật rồi?
Trấn nhỏ Đào Hoa ở gữa vùng núi xa xôi phía đông, người ở rất thưa thớt, dân số trong trấn chỉ hơn trăm người, cuộc sống nông thôn gần như đều là tự cấp tự túc. Nhưng mà trấn nhỏ đã có tên là Đào Hoa, tên như ý nghĩa,
trong trấn nhỏ đủ loại hoa đào, vừa đến mùa hoa đào tháng ba liền có
từng đóa hoa màu trắng hồng nở rộ, làm cho trấn nhỏ gần như là được hoa
đào bao phủ, giống như biến thành cõi bồng lai, đẹp không sao tả xiết.
Trấn trưởng hiện nay nhìn gốc hoa đào dày đặc, nhạy bén dứt khoát mở một mùa hoa đào, thông qua tuyên truyền rộng rãi, trấn nhỏ giản dị hoa đào xinh đẹp, không khí tươi mát đương nhiên hấp dẫn rất nhiều người đến đây,
cũng cực kỳ thành công tạo nên danh tiếng cho trấn nhỏ Đào Hoa.
Thậm chí người dân trong trấn còn làm ra bánh hoa đào, rượu hoa đào, để cho quan khách nếm thử sản phẩm nổi tiếng của trấn Đào Hoa, cũng kiếm tiền chật cứng ví. Nhưng loại cảnh tượng náo nhiệt này chỉ
giới hạn ở mùa hoa đào, hoa đào vừa rụng, đám đông cũng gần như tản ra,
trấn nhỏ cũng khôi phục yên tĩnh ngày xưa.
Người dân trong trấn
cũng quen với loại cảnh tượng, lúc bình thường cuộc sống an nhàn, sáng
sớm ngắt hái cánh hoa đào để vào chai ủ rượu, chờ đợi mùa hoa đào kế
tiếp sẽ buôn bán.
Trấn nhỏ Đào Hoa liền giữa ngày tháng yên tĩnh
như vậy vượt qua từng ngày từng ngày yên ổn, nhưng mà trong trấn không
thiếu kẻ nhiều chuyện, có chuyện xôn xao nhỏ gì, không đến một phút đồng hồ lập tức có thể truyền khắp trấn nhỏ.
Giống như ngày hôm nay, theo thường lệ vào lúc bảy giờ thì nhà họ Quan sẽ truyền ra tiếng rống to vang dội.
"Quan Hướng Lam! Đã mấy giờ rồi con còn ngủ? Con không cần lên lớp có phải
không?" Thái Thượng Hoàng nhà họ Quan hắng giọng gào thét trước cửa
phòng con gái.
"Ầm ĩ muốn chết! Cũng mới bảy giờ mà thôi, cha
khẩn trương cái gì? Mấy đứa nhóc kia sẽ không đến sớm như vậy!" Quan
Hướng Lam mệt mỏi nhắm mắt lại, đau khổ rống lại.
Xin nhờ! Tiểu
học trong trấn gần như vậy, không cần một phút đồng hồ liền đến, cho dù
cô ngủ đến bảy giờ mười lăm phút, tùy tiện rửa mặt chải đầu một chút,
cũng có thể vào cổng trường lúc bảy giờ rưỡi. Cho dù lão già này lo lắng và khẩn trương, mỗi ngày đúng bảy giờ rống với cô, tiếng của lão già
giống như chuông vang dội cả trấn.
Giọng nói, tiếng rống vừa ra
thì người trong trấn đã biết bảy giờ, đứa nhỏ trong nhà cũng
nên rời giường chuẩn bị đến trường.
"Quan Hướng Lam, con còn
không xuống, có tin ông đây tự đi lên lầu 'mời' con hay không?" Dưới lầu truyền đến tiếng uy hiếp của lão cha.
Tin! Đương nhiên là cô tin!
Quan Hướng Lam miễn cưỡng mở mắt mệt mỏi ra, kinh nghiệm 28 năm qua nói cho
cô biết, ngàn vạn đừng đối nghịch với lão cha, cô đã hai mươi tám tuổi
là cô gái trưởng thành, cũng không muốn bị lão cha đuổi giết giống như
lúc trung học, để người trong trấn chế giễu.
Hơn nữa nghề nghiệp
bây giờ của cô cũng không cho phép bị chế giễu, mấy đứa nhóc đều rất
nghịch ngợm, cô là cô giáo nên cố giữ quyền uy.
Đúng, đừng nghi
ngờ, lúc trước là chị hai bây giờ biến thành bậc thầy thiêng liêng,
không cần nói mọi người rớt mắt kính, ngay cả chính cô cũng không thể
tin được. Lúc trước tốt nghiệp trung học, cô tùy tiện thi được vào
trường đại học tồi tệ, dù sao chỉ cần có trường học là tốt rồi, hơn nữa
đến nơi khác học còn có thể rời xa phạm vi thế lực của lão cha, thật
tốt!
Vừa nghĩ đến bốn năm đại học này cô sẽ rất vui vẻ, vui đến quên
cả trời đất! Trời cao hoàng đế xa, lão cha sẽ không quản đến cô, cô có
thể vui mừng rồi!
Nhưng mà vui vẻ không được bao lâu thì nhận một
cuộc điện thoại của lão cha, muốn cô đi bồi dưỡng học phần giáo dục gì
đó, lão già thối! Cũng chỉ biết uy hiếp con gái của mình, mà cô không
thể phản kháng chỉ có thể ngoan ngoãn đi bồi dưỡng học phần, sau đó lại
làm theo mệnh lệnh lão cha đi thực tập, nhàn nhã thi được bằng giáo
viên.
Nói thật, xem thành tích của cô, trường học kia nhất định
sẽ tuyển cô sao? Cô đã tính xong từ lâu, thi liền thi, dù sao thi được
cũng không nhất định phải làm giáo viên, cô có thể giả ăn chờ chết như
thường, lão già cũng bó tay với cô, hắc hắc! Cô đã tính toán rất kỹ càng rồi.
Nhưng mà đạo cao một thước ma cao một trượng, cô tính toán kỹ càng, lão cha nhà cô càng tính kỹ hơn.
Có, có trường tiểu học muốn tuyển cô, chính là tiểu học Đào Hoa - quê hương của cô, về phần tại sao nhất định sẽ tuyển cô? Ừ... Bởi vì lão cha nhà
cô là hiệu trưởng. Đáng chết! ! Đây là âm mưu của lão cha, lão cha đã
tính kế cô từ lâu rồi! Cô không chịu, lão cha không mắng cũng không
rống, chỉ đưa vợ của ông ra, khuôn mặt nước mắt nước mũi nói,
bà già đi, cũng không sống thêm được mấy năm, chỉ muốn lúc còn sống có
con gái bên cạnh làm bạn mà thôi, chẳng lẽ yêu cầu như vậy cũng rất khó
sao? Số mạng của bà thật sự khổ như vậy sao?
Xin nhờ, Quan Trần
thị năm ấy không vượt qúa 50 tuổi, sáng sớm mỗi ngày đi dạo bộ với hàng
sớm, sắc mặt hồng hào, làn da trắng sáng căng mềm như trẻ nhỏ, ở trong
trấn nhỏ cũng có danh là người mẹ không già, nhìn lão cha mỗi lần đi ra
cửa phòng đều tươi cười đầy mặt, đã biết có bao nhiêu "tính" phúc rồi.
Dựa theo quan sát của cô, Quan Trần thị có thể sống thêm ít nhất là hơn ba
mươi năm, nhưng bộ dáng cúng tế lúc còn sống này là ngâm cho ai?
Trước mắt nói rõ là cạm bẫy, chỉ có ngu ngốc mới có thể nhảy xuống...Mà cố tình cô chính là cái kẻ ngu ngốc ấy!
Quan Hướng Lam không sợ trời không sợ đất, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nhưng mà không đỡ nổi tấn công nước mắt của lão mẹ. Biết rõ lão
mẹ là vì lão cha đến "ngâm", biết rõ trước mắt là cạm bẫy làm cô hối hận cả đời ― thời gian tồn tại của lão mẹ sẽ hơn nửa đời của cô.
A!
Nhưng mà... Nhìn ánh mắt đỏ rực của lão mẹ, từ 'không' trong miệng cũng
nói không nên lời, hai mẹ con giằng co một ngày một đêm, cô thất bại.
Nhấm nháp thảm bại giả đau thương, cô yên lặng sửa sang hành lý chuyển về
trấn nhỏ, bắt đầu kiếp sống giáo viên gian khổ của mình.
Trên có Diêm La Vương, dưới gặp nạn dạy quỷ nhỏ, cô có thể không khổ sao?
Vài năm nay, cuộc sống của cô chính là nước sôi lửa bỏng! Mỗi ngày bị lão
cha tra tấn, cô cảm thấy căn bản là mình không phải kẻ thù của lão cha,
mà là nô lệ!
"Quan Hướng Lam ― "
"Thức dậy rồi !" Nô lệ có đường sống phản kháng sao?
Quan Hướng Lam đau khổ bò xuống giường, cào cào tóc dài hỗn loạn, chậm rãi
đi vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt chải đầu thay quần áo xong, lập
tức đi ra cửa phòng.
"Mẹ, con đói bụng." Cô đi tới trước phòng bếp ôm lấy mẹ Quan, vô cùng thân thiết hôn mặt lão mẹ.
"Oa! Hôm nay ăn cháo gà, con thích." Ở nhà hạnh phúc nhất chính là có thể ăn thức ăn mẹ ruột nấu, đây là điều duy nhất khiến cô cảm động.
"Ha ha!" Me Quan cười nhìn con gái."Đi đi, ngồi yên trước đi, mẹ đã đặt
cháo lên bàn rồi, chắc là không nóng như vậy, mẹ xào rau xanh xong là có thể xong con ăn trước đi sắp bảy giờ rưỡi rồi."
"Được." Hôn mẹ
thêm một cái, Quan Hướng Lam lập tức bước ra khỏi phòng bếp, vừa đi đến
trước bàn ăn, nhìn lão cha đang xem báo, lập tức thu hồi tươi cười trên
mặt lại, giọng nói cũng biến lười " Lão cha, chào buổi sáng!"
Cha Quan buông báo xuống, vừa thấy quần áo con gái mặc lại giận dữ."Quan
Hướng Lam, con lại mặc như vậy! Con như vậy giống một giáo viên sao?"
Nhìn cô xem, quần đùi ngắn đến mức chỉ có thể che khuất cái mông, áo lại là
một loại thiếu vải, lộ ra bả vai cánh tay, ngay cả bộ ngực cũng sắp lộ
ra, giống cái gì đây?
Quan Hướng Lam đã quen từ lâu, dù sao cô
mặc cái gì thì lão cha đều có ý kiến, cô miễn cưỡng ngồi vào trên ghế,
bưng lên cháo húp một ngụm."Lão cha, ngày nào đó con phải đóng gói quá
chặt liền đại biểu cho một chuyện." Ừ, lão mẹ nấu cháo giỏi quá, canh gà thơm nồng đến từng hạt gạo.
"Chuyện gì?" Cha Quan nhíu mày.
"Bạo lực gia đình! Cho nên mới phải che che giấu giấu." Cô nói có ý khác,
liếc mắt nhìn ông một cái, ám chỉ lão cha là người bạo lực.
Cha
Quan sửng sốt một chút, một hồi lâu mới hiểu rõ con gái ám chỉ gì, đôi
mắt lập tức trừng trừng."Quan Hướng Lam! Con đứa con gái ác nghiệt này
nói bậy bạ gì đó? Bạo lực gia đình? Được, ông đây liền bạo lực cho con
xem!" Nói xong, một bàn tay liền chìa tới véo lỗ tai con gái.
Được
rồi, ăn bữa sáng mà hai cha con các người cũng có thể ầm ĩ." Mẹ Quan
bưng rau xanh xào đi ra từ phòng bếp, đặt rau xanh xuống bàn, đẩy tay
chồng ra, "Anh nha, tuổi cũng không nhỏ nỮa, còn luôn tranh hơn thua với con gái, cẩn thận huyết áp tăng cao."
"Hừ! Ngày nào đó anh bị
tăng chính là bị đứa con gái này làm tức chết." Cha Quan hừ lạnh, có vợ ở đây, miễn cưỡng rút bàn tay muốn đánh người lại.
"Yên
tâm, con thấy sức thở của cha lớn như vậy, ngày bị con làm tức chết còn
cực kỳ xa!" Ăn cháo, Quan Hướng Lam lành lạnh đáp lời.
"A Lam,
được rồi." Mẹ Quan trừng mắt liếc con gái một cái."Đừng có sáng sớm liền chọc cha con tức giận." Thật là! Mỗi ngày đều ầm ĩ như vậy, hai cha
con cũng không ngán chút nào.
Thái hậu mở miệng, Quan Hướng Lam nhún nhún vai, ngoan ngoãn ăn cháo, chỉ là ánh mắt đắc ý luôn luôn liếc nhìn lão cha.
Hắc hắc, trận chiến hôm nay cô thắng!Cô thật sự nên đốt pháo, lại kêu lão cha mở tiệc chúc mừng ba ngày ba đêm mới đúng, nhưng mà...
Gặp quỷ rồi, cô lại không có một chút cảm giác vui vẻ, chỉ cảm thấy mất mát khó hiểu. . .