Quan Hướng Lam cảm thấy mình thật sự là người bị "ép bức bi thương" nhất
trên đời, một ngày cuối tuần, cô không thể ngủ đến no liền thôi đi, còn
phải đi làm lao công cho người ta. Thảm nhất chính là cơ hội cô nói
"không" cũng không có, lão đại trong nhà ra lệnh một tiếng, cho dù không cam không nguyện, cô vẫn sờ sờ cái mũi ngoan ngoãn làm theo.
Đáng giận, họ Ngôn vừa trở về, địa vị của cô lại càng thấp.
"Suy yếu muốn chết! Mình biết tên mặt cương thi vừa xuất hiện mình cũng sẽ
bị suy yếu." Quan Hướng Lam cầm khăn lau vất vả quỳ trên mặt đất lau
từng tấm từng tấm sàn gỗ.
Tuy nhà họ Ngôn dọn đi mười năm, nhưng
thật ra vật dụng đều còn giữ, dùng vải chống bụi phủ lên, đều hoàn
chỉnh như lúc ban đầu, nhưng dù sao cũng không có người ở mười năm, tro bụi dơ bẩn một đống, vừa lau xong nhà cửa, phải quét vôi quét dọn lại một lần. Mà trong thời kì quét vôi thì cha con họ Ngôn tạm ở
nhà cô; hơn nữa, trong nhà chỉ có một phòng khách ngay lầu ba, cũng là
phòng cách vách phòng cô.
Cô có quyền từ chối sao? Ha! Có người hầu nào có quyền lợi nói không?
"Hừ, họ Ngôn chính là bảo vật, còn mình ngay cả cỏ dại cũng không bằng, thật không biết ai mới là con ruột của bọn họ -. . . " Cô dùng sức chà sàn,
xem sàn nhà thành gương mặt của tên mặt cương thi kia, chà sát, dùng sức chà sát!
Chà đến một nửa, một đôi chân dừng ở phía trước.
"Chó ngoan không cản đường." Cũng không ngẩng đầu lên, cô tức giận mở miệng.
Ngôn Tử Ngự ung dung cúi đầu nhìn Quan Hướng Lam, cô mặc áo ngắn bó sát
người và quần ngắn nóng bỏng như thường ngày, ngồi lau chùi ở trên mặt
đất, mông nhỏ rất tròn vểnh cao cũng lắc tới lắc lui theo, tầm mắt của
anh dừng trên bộ ngực mê người, mồ hôi chậm rãi trượt vào rãnh ngực,
quyến rũ tầm mắt của anh.
Thấy anh không nói chuyện cũng không
dời chân, Quan Hướng Lam không kiên nhẫn ngẩng đầu, liền chống lại ánh
mắt nóng rực của anh, cô ngẩn ra, nhìn theo tầm mắt của anh...
"Dời mắt chó của anh ra!" Cô lập tức giương mắt, hung tợn trừng anh.
Ngôn Tử Ngự khẽ nhíu mày, môi mỏng giương nhẹ, gợi lên độ cong xấu xa."Đến
quét dọn giúp lại chỉ có hai người chúng ta, Tiểu Lam, em mặc như vậy là đang quyến rũ tôi sao?"
"Quyến rũ cái đầu anh! Tôi cũng không
phải là trúng tà, mắc kẹt đến số âm mới có thể muốn quyến rũ anh!" Vẻ
mặt cô khinh thường, họ Ngôn chính là như thế này, chỉ cần có người khác liền là bộ dáng tao nhã lễ phép, nhưng khi chỉ có hai người bọn họ,
cái bản tính xấu xa gì cũng hiện ra.
Người hai mặt
chính là bản lĩnh anh luyện được, hại cô từ nhỏ đến lớn bị không ít
thiệt thòi; mà không gặp mười năm, căn bản là miệng của người đàn ông
này đã tới mức không phải người.
"Là sao?" Ngôn Tử Ngự dùng ánh
mắt nghi ngờ nhìn cô."Nhưng em mặc thế này, tư thế thế này, làm cho
người ta không nghi ngờ cũng rất khó. Tiểu Lam, muốn quyến rũ tôi thì
không cần dùng chiêu này, chỉ cần em mở miệng nói muốn, tôi cũng sẽ miễn cưỡng nghĩ lại."
"Nghĩ lại cái đầu anh!" Nghe không nổi nữa,
Quan Hướng Lam ném khăn lau trên tay vào người anh, tức giận đến đỏ mặt, buồn bực gào thét: "Nói cho anh biết, đời này bà đây có đi quyến rũ bất cứ ai cũng sẽ không quyến rũ anh!"
Ngôn Tử Ngự tránh khăn lau,
thấy cô giận, cười đến càng sung sướng."Tiểu Lam, em vẫn dễ tức giận như trước kia." Thật là làm cho anh nhớ nhung!
"Anh... " Quan Hướng
Lam trừng anh, muốn mắng người nhưng cô biết cô càng giận anh càng
thích, người này quả thực có bệnh! "Ngôn Tử Ngự, nhất định là vợ của anh bị mù mới có thể gả cho anh... "
Nói đến một nửa thì nhớ đến vợ của anh đã qua đời, vội vàng im lặng.
"Ách... Tôi... " Cô ấp úng muốn nói lại không biết nên nói cái gì tiếp, chỉ có thể xấu hổ nhìn anh.
Bộ dáng cô muốn nói xin lỗi lại không nói nên lời khiến cho anh cười, "Thế nào? Biết mình nói bậy rồi sao ? Em đấy, cái miệng vĩnh viễn đi trước
suy nghĩ." Tiêu chuẩn sinh vật đơn bào ngốc nghếch!
Thấy dường
như anh không thèm để ý, Quan Hướng Lam lên giọng, không cam lòng yếu
thế đáp lời."Giống như anh, lòng dạ kín đáo, đầu óc ngoặt quẹo mấy vòng, tiêu chuẩn gian thần." Cô hừ lạnh, ngồi thẳng xếp bằng trên
mặt đất,
Nghĩ một lát , vẫn không nhịn được hỏi."Này, anh và vợ
của anh quen nhau thế nào?" Cô thật sự rất hiếu kỳ, sao lại có người
muốn gả cho anh? Đúng, bộ dạng anh xinh xắn, nhưng tính xấu như vậy,
người phụ nữ nào chịu được?
Ngôn Tử Ngự liếc nhìn cô một cái,
không nhịn được buồn cười, rõ ràng là một phút trước cô gái này còn sợ
đụng tới miệng vết thương của anh, còn có bộ dáng áy náy, ngay sau đó
lại hiếu kỳ truy hỏi, hình như bộ dáng áy náy vừa rồi là giả.
Anh lắc đầu, cũng ngồi theo trên đất, thấy cô tò mò mơ màng nhìn anh, giống như con chó nhỏ , bộ dáng đáng yêu làm anh muốn cười, tâm trạng tốt,
hiếm thấy anh trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.
"Quen nhau trên công việc." Một câu trả lời đơn giản.
"Hả?" Quan Hướng Lam mở to mắt, tiếp tục chờ, nhưng đợi cả buổi chỉ nhìn nhau với anh, cô không khỏi nhíu mày."Sau đó?"
"Sau đó gì?" Ngôn Tử Ngự nhíu mày.
"Quen biết trên công việc, sao đó qua lại thế nào?" Quan Hướng Lam trợn trắng, giọng điệu không kiên nhẫn.
"Cảm thấy thích hợp liền ở cùng thôi."Câu trả lời của anh vẫn ngắn gọn, từ
trước đến nay anh là người lý trí, làm một chuyện gì đều tính toán sâu
xa, qua lại với người vợ qua đời cũng là lý trí, qua lại vài năm cũng
rất tự nhiên là kết hôn, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch đời người
của anh. Ngoại trừ việc vợ chết sớm làm anh khó buông được ra, nhưng
thời gian lâu, cảm xúc cũng phai nhạt, anh là người lý trí, sẽ không đắm chìm trong đau thương lâu quá.
"Hả?" Quan Hướng Lam sửng sốt,
không cách nào không ngạc nhiên nói."Cảm thấy thích hợp liền ở
cùng, sau đó kết hôn sinh con... Cứ như vậy?"
"Nếu không thì sao?" Anh lười nhác nhìn cô, đối với vẻ mặt ngạc nhiên của cô cảm thấy thú vị.
"Xin nhờ! Anh không biết là như vậy rất nhàm chán sao?" Quan hướng lam trừng mắt, không cách nào giải thích được.
"Tình yêu! Phải là mãnh liệt, ngọt ngào, giống như anh vậy? Xin nhờ! Đời
người của anh cũng quá nhàm chán rồi!" Cô bắt đầu đồng tình với anh.
Đối với lời bình của cô Ngôn Tử Ngự cảm thấy buồn cười, giữa những người mà anh quen biết cô thuộc loại tính cách không để ý nhất, chỉ dựa vào cảm
xúc và bản năng qua ngày, cô như vậy khiến anh cảm thấy thú vị, từ lúc
còn nhỏ liền không nhịn được muốn trêu chọc cô, thấy cô tức đòi mạng lại không có cách nào, anh liền cảm thấy chơi rất vui.
Mà không gặp
mười năm, lần đầu tiên anh liền nhận ra cô, cô không thay đổi nhiều, mặt mày vẫn thanh tú. Đấu nhau vài lần, cá tính của cô vẫn rất dễ đoán như
trước kia, nhẹ nhàng trêu chọc liền giống như trẻ con kêu oa oa, nhưng
dù sao anh vẫn không nhịn được bày ra bản tính xấu xa muốn trêu chọc cô.
"Mãnh liệt? Ngọt ngào?" Anh buồn cười lặp lại lời của cô, vẻ mặt rất khinh thường ."Quan tiểu thư, chẳng lẽ em từng trải qua?"
"Đương nhiên." Quan Hướng Lam kiêu ngạo ngẩng đầu."Trước kia bản tiểu thư đã
từng trải qua thoải mái vậy rồi." Đương nhiên rồi, đó là trước kia, cuộc sống bây giờ của cô chính là người hầu, rất không sáng lạn.
"Vậy sao?" Thấy cô cười đến đắc ý, lông mày tuấn tú của Ngôn Tử Ngự hơi hơi
nhíu lại, cảm thấy nụ cười trên mặt cô hơi chói mắt."Vậy em từng quen
biết bao nhiêu người bạn trai?"
"Có trời mới biết, không đếm
được." Cô vẫy vẫy tay, bày ra nụ cười khoe khoang với anh."Nhưng tuyệt
đối là đặc sắc hơn anh." Ha ha ha!
"Hả?" Câu này làm cho anh khó chịu không hiểu, "Rất đặc sắc?" Hắn tiếp tục hỏi, thân thể chuyển động, không có ý tốt tới gần cô.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, bản năng động vật lại dâng lên, Quan Hướng
Lam đề phòng nhìn anh."Này, anh hỏi thì hỏi, đừng tới đây, còn có...
Đừng cười đáng sợ như vậy." Nụ cười này làm cho cô sợ hãi.
"Đáng sợ? Tôi có sao?" Anh nhìn cô, lời nói rõ ràng.
Có! Cô cũng không phải là mù, dựa vào kinh nghiệm dài lâu nói cho cô biết, tốt nhất là lúc này nên cách xa anh một chút.
"Tôi muốn đi toilet." Trốn đi vệ sinh!
Cô vội vàng bò dậy, vừa đứng lên vừa chú ý động tác anh.
"Tiểu Lam." Anh cũng đứng dậy theo, giống như muốn tới gần cô.
"Này! Đừng tới đây, A ― " Thấy anh cũng đứng dậy, Quan Hướng Lam khẩn trương
lui về sau, gót chân đụng vào thùng nước bên trái, lảo đảo một cái, cả
người ngã về phía sau.
Ngôn Tử Ngự nhanh chóng vươn tay giữ chặt
người cô, muốn ổn định thân thể của cô nhưng nước trên sàn nhà lại làm
cho anh bị trượt, khiến anh cũng ngã theo cô.
Bịch một tiếng, sàn nhà phát ra tiếng vang nặng nề.