Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 70: Chương 70: Cùng thuyền




Edit: Dờ

Tổng tài Hải Long hoành không xuất thế --- Không, nay phải gọi là tổng tài tiền nhiệm của Hải Long, chủ tịch đương nhiệm của An Long. Ở một thế giới fanfic mà Thế An và Bạch Dương không biết, đã có một cơn địa chấn lớn xảy ra.

Nhóm fan nghẹn họng nhìn nhau trân trối, đau xót vô ngần, các cô đều vờ như không thấy vị Kim tiên sinh xuất hiện khắp các diễn đàn thảo luận kia, ai nhắc tới là bị kick ngay lập tức.

Fan ship người thật vô cùng chết tâm, các cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ đến lúc Bạch Dương bạc đầu mới comeout hoặc là đột nhiên kết hôn sinh con gì đó, nhưng vạn vạn không ngờ tới, thế mà lại có một nhát đao vô tình chém gãy CP. Các cô rất mong trong ba người Khương Bạch Chung, ít nhất có một người là gay, không ngờ gay thì có thật, nhưng không phải là CP mà các cô ship. Thế An giống như một con dao đâm vào lòng các cô, nghĩ thế nào cũng thấy vô vọng.

Các cô gái chỉ có thể tự động viên chính mình, chỉ là một biên kịch và là lão tổng của một công ty mà thôi, người làm nghệ thuật đều như thế, đó chắc chắn không phải là tỏ tình mà là sao tác. Dù gì nghe nói "Tần Hoài mộng" có đề tài nhạy cảm, vị tổng tài kia thật biết cách PR! Nhất định là như thế, chắc chắn không sai được.

Ở một phương diện nào đó thì các cô đã đoán đúng. "Tần Hoài mộng" nương nhờ sóng gió Hải Long mà nổi danh khắp đường lớn ngõ nhỏ, dù phim còn chưa đóng máy. Tất cả mọi người đều muốn được xem phim --- Thứ nhất là muốn nhìn xem nam chính họa quốc khuynh thành ấy là một sự tồn tại yêu nghiệt đến thế nào mà có thể nháo loạn tới mức khiến cho tổng tài Hải Long tự lập môn hộ. Thứ hai, có danh tiếng của Trương Huệ Thông và Thiện Khải Từ đảm bảo, trước kia giới điện ảnh rất ít khi bàn luận xôn xao vì một kịch bản, nhưng lúc này đây, tất cả mọi người đều ngóng trông kịch bản.

Biên kịch là một nghề không được coi trọng ở trong nước, người nào cũng có thể làm biên kịch, tác giả có thể biên, đạo diễn có thể biên, thậm chí diễn viên cũng có thể tự sửa. Biên kịch thành danh như Thiện Khải Từ rất ít ỏi, cho dù như Kiều Sa Sa đứng đầu đám tân sinh thì cũng phải ké danh tiếng Thiện Khải Từ, hơn nữa vì cô nàng là biên kịch đang nổi nên mới có cơm ăn.

Biên kịch là tầng chót của giới giải trí, còn không bằng diễn viên quần chúng. Những lời này tuy khó nghe nhưng là sự thật. Rất nhiều người đã không còn coi biên kịch mà người sáng tạo nghệ thuật mà chỉ là nhân viên tạp vụ trong đoàn phim.

Bọn họ chân chính là nhân viên phía sau hậu trường, cũng xứng danh là hiệp sĩ gánh phốt --- Một bộ tác phẩm được công bố ra ngoài, mọi người khen diễn viên chính, khen đạo diễn, khen nhà sản xuất, nhưng lại không nhắc tới biên kịch; Ngược lại, nếu một tác phẩm flop, người ta không chửi ai khác mà chửi đích danh biên kịch.

Nhóm biên kịch đã nín nhịn nhiều năm, "Tần Hoài mộng" khiến bọn họ nhìn thấy ánh sáng hy vọng.

Tại vòng giải trí phù phiếm này, bọn họ chuyên tâm viết lách bao năm không nghỉ, vì sự đẹp đẽ của người khác mà tạo dựng nên những giàn giáo đan xen bằng ảo tưởng, bọn họ rất hy vọng năng lực của Thế An sẽ đòi lại một sự công bằng, khiến cho người khác hiểu rằng, một tác phẩm hay không chỉ là công sức của diễn viên, công sức của đạo diễn, mà còn bao hàm cả tâm huyết của biên kịch.

Khiến cho người ta phải nhớ rõ, trong danh sách sản xuất còn có hai chữ "biên kịch".

Trương Huệ Thông gọi điện cho Thế An, "Cậu xem có thể thêm tình tiết li miêu tráo Thái tử này vào kịch bản không, không cần viết quá chi tiết, chỉ cần có là được. Tuyến tình cảm của Thế Tĩnh và Bạch Lộ không đủ xung đột, thêm đoạn tình tiết cùng vượt qua hoạn nạn này vào sẽ đặc sắc hơn."

Ông còn chưa khuyên Thế An xong thì Thiện Khải Từ đã đánh tới tận cửa: "Thế An, nhất định phải thêm, đây là tình tiết hay! Vợ chồng phản bội cha con thành thù, chỉ có Bạch Lộ nguyện ý cùng hội cùng thuyền với Thế Tĩnh, quá đẹp!"

Thế An chỉ cười.

Thiện Khải Từ thấy hắn cười, bỗng nhiên thấy hơi ngại: ".........À, không phải tôi nói cậu, cậu đừng để tâm. Giới quyền quý khó tránh khỏi những việc như thế."

Ông đột nhiên nhớ ra, mình nói quá hăng say mà quên mất đó là chuyện nhà của đồ tôn, cho nên không có tâm tình lo lắng.

Thiện Khải Từ lập tức thấy khó xử, mặt cũng đỏ lên.

Thế An đem bản thản viết được một nửa cho ông xem: "Tôi cũng nghĩ như Thiện lão. Hôm qua đạo diễn Trương gọi cho tôi, cả ngày hôm qua tôi đã phác thảo xong dàn ý."

Thiện Khải Từ không ngờ hắn nghĩ thông như vậy, cả đầu lẫn vành mắt đều đỏ lên, ông cúi đầu nhìn bản thảo của Thế An, sợ hãi than: "Cái khác tôi không nói, nhưng Thế An này, chữ của cậu thật sự rất có công phu đấy!"

Buông bản thảo ra, ông lại rướm lệ: "Đây là chuyện gì thế này, làm khó cậu rồi, cậu đừng buồn!" Ông nắm tay Thế An: "Chúng ta nằm gai nếm mật, chờ lấy được thành tích xuất sắc rồi, bố mẹ cậu sẽ phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, cũng là lấy lại tiếng nói cho nghề biên kịch."

Thế An cũng thầm thấy cảm động, chỉ gật đầu không thôi.

Khương Duệ Quân bị ốm nhiều ngày, lúc gặp lại Bạch Dương thì là ở studio xưởng phim Nam Ảnh.

Cậu ta cầm điện thoại xem video, Bạch Dương đi lướt qua phía sau, thấy cậu ta đang xem "Kiếm Tung Tầm Tình", cậu lập tức ngượng chín mặt.

Hình ảnh kia quá quen thuộc, đây là đoạn duy nhất trong Kiếm Tung Tầm Tình mà Bạch Dương không diễn theo sự hướng dẫn của Khương Duệ Quân. Cậu đi vòng quanh Khương Duệ Quân, đắc ý cười, miệng đọc lời thoại mà Bạch Dương còn nhớ như in.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.

Đây đúng là lịch sử đen không hơn không kém, Khương Duệ Quân xem đoạn nào chẳng được, cố tình muốn xem cái đoạn My heart will go on và Cung dưỡng ái tình này.

Lúc trước Bạch Dương còn cảm thấy mình diễn không tệ trong Kiếm Tung Tầm Tình, mà bây giờ cậu chẳng muốn liếc mắt, chỉ nhìn thôi cũng muốn mù. Cậu che điện thoại của Khương Duệ Quân, "Sao lại xem cái này? Quá xấu hổ rồi."

Dù gì cũng đang đóng phim tầm cỡ Hollywood, xem mấy tác phẩm nổi tiếng để học hỏi không tốt hơn sao?

Khương Duệ Quân không quay đầu lại, nửa ngày sau mới tháo tai nghe xuống, khẽ hỏi: ".....Cậu thực sự đang ở bên tên kia à."

Bạch Dương nghe vậy thì sửng sốt, bướng bỉnh nói: "Đúng thế, thì sao?"

Khương Duệ Quân quay lại nhìn cậu, nhìn hồi lâu rồi nhắm mắt giả bộ ngủ.

Có lẽ Khương Duệ Quân cảm thấy cậu ghê tởm đi. Bạch Dương nghĩ, không sao cả, cậu sẽ không giấu chuyện này cả đời, Khương Duệ Quân ghét cậu thì cứ việc ghét, đâu phải ai cũng đối xử hòa nhã với đồng tính.

Cậu dám nói thật với Khương Duệ Quân cũng bởi khâm phục diễn xuất của cậu ta, cho dù Khương Duệ Quân thấy ghê tởm thì cũng không ảnh hưởng tới việc quay phim.

Bạch Dương muốn nói cho cả thế giới biết rằng cậu thích Kim Thế An, yêu hắn, muốn ở bên hắn.

Câu kéo ghế dịch ra một chút, miễn cho Khương Duệ Quân dựa vào cậu rồi cảm thấy không thoải mái.

Khương Duệ Quân nhắm hai mắt, kéo cái ghế về.

".........."

"Về sau nếu có ai hỏi cậu thì đừng trả lời như vừa rồi." Khương Duệ Quân nói, "Cậu là minh tinh, phải có tự giác chứ."

Bạch Dương không hiểu ý cậu ta lắm, nhưng Khương Duệ Quân có ý tốt, cậu vẫn cảm nhận được.

Cậu không nói nữa, quay phim rất vất vả, cậu và Khương Duệ Quân giống nhau, đều cuộn tròn trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bọn họ là nghệ sĩ, yêu không thể nói yêu, hận không được nói hận. Bọn họ là những người được người khác tôn lên làm thần tượng, hiển nhiên cũng giống như tượng gỗ vậy, duy trì sự thuần khiết và chết lặng.

Bạch Dương nhắm mắt nghĩ, Khương Duệ Quân có phải cũng giống cậu không, có rất nhiều lời yêu hận không thể nói ra.

Bọn họ không có tâm sự nhiều với nhau, nhưng ở trong fanfic thì đã nói chuyện với nhau cả vạn lần. Ở trong những con chữ bí mật mà bọn họ không hay biết, hai người suốt ngày tâm sự với nhau, còn lấy thân báo đáp.

Sự chú ý của mọi người với điện ảnh đã tăng lên, họ dần quen thuộc với Kim Thế An trên cương vị biên kịch, các cô gái luôn cảm thấy thương tiếc cho vị biên kịch trẻ vô cùng anh tuấn ấy.

Dù gì cũng rất đẹp trai, không dùng được thì hơi đáng tiếc.

Thế là, ở thế giới fanfic mà Thế An không nhìn thấy, hắn chốc thì thành thần trợ công của Khương Duệ Quân, chốc lại là thần trợ công của Chung Việt. Lâu ngày mọi người cũng dần yêu thích hắn, thế là các cô cho Thế An lúc thì theo đuổi Chung Việt, lúc thì theo đuổi Khương Duệ Quân. Với các cô, thấy ai chướng mắt thì cứ ghép đôi với Kim tổng ----- Fan Chung Bạch thì dâng Khương Duệ Quân cho Kim tổng, fan Khương Bạch thì hiến Chung Việt cho Kim tổng. Kim tổng chính là một viên gạch của chủ nghĩa xã hội, nơi nào cần thì chuyển tới nơi đó, trái dưa chuột vàng của làng fanfic, chỗ nào cần thì cắm vào chỗ đó.

Đúng là hữu dụng.

Rõ ràng sắp tới mùa hè rồi mà Thế An không hiểu sao còn hắt xì.

Lý Niệm đưa tờ giấy cho hắn, "Tôi nói anh đấy, đừng có giả bệnh, đưa tiền, đưa tiền, đưa tiền."

Thế An bịt giấy lên mũi: "Kêu cái gì? Anh mau dập thuốc đi, mũi tôi khó chịu."

Lý Niệm nhả một làn khói thuốc về phía hắn.

Thế An quay đầu, vừa cười vừa phẩy tay gạt khói.

Bọn họ cũng tính là cùng vượt ải khó khăn, bất tri bất giác mà Lý Niệm trong lòng Thế An đã không còn giống như trước. Trước mặt hắn, anh không khư khư ôm bầu tâm sự như trước mà có vẻ thả lỏng tự tại hơn nhiều.

Thế An tin rằng, một người phục tùng hay không phục tùng thì không thể nhìn vào tính cách, mà phải nhìn vào đối tượng đó có xứng đáng để phục tùng không.

Lý Niệm là người thông minh, anh đã không còn là con chó dữ mà Thế An nuôi, bây giờ đã trở thành phụ tá đắc lực của hắn.

Bọn họ đang thiếu tiền, tài chính cho "Tần Hoài mộng" đang khuyết thiếu, Lý Niệm đã lật An Long chổng vó lên trời, không còn cách khác mới phải dăm hôm ba bữa đến tìm Kim Thế An đòi sữa.

"Nếu thật sự không được thì tôi sẽ cắt giảm người." Lý Niệm nói.

Thế An nhìn anh cười: "Đừng giở trò, đám chó săn ảnh của anh cho dù có cắt giảm cả một ổ thì cũng đâu tích được bao nhiêu tiền. Vả lại, lúc này mà truyền ra tin tức An Long giảm biên chế thì rất khó coi."

"Lửa cháy đến mông rồi bố ơi." Lý Niệm gãi đầu, "Anh định để phim của Bạch Dương đến tháng Tám vẫn không quay xong à?"

Quay xong không kịp tranh giải. Vậy thì đành hạ một bậc, chờ đầu năm sau tranh giải Thiên Long.

Lý Niệm không cam lòng. Vốn dĩ anh tính là đoạt Kim Mã Kim Sư gì đó đều tốt, sau đó tháng Mười Một bắt đầu chiếu rạp, doanh thu bán vé cũng tăng thêm. Nếu đợi đến sang năm thì món dưa chuột cũng lạnh ngắt rồi.

Thế An thấy anh mặt ủ mày chau thì lại cười: "Đừng vội, tôi đã nhờ người bán nhà giúp tôi rồi."

Thoạt đầu Lý Niệm còn chưa hiểu ý Thế An, ngậm thuốc lá nói: "Bán nhà gì cơ."

Vừa dứt lời, điếu thuốc rớt khỏi miệng anh, Lý Niệm vươn tay nhặt điếu thuốc rơi, "..........Anh bán nhà nào?"

"Bán toàn bộ." Thế An xoa mũi, "Bốn căn ở Boston và Sydney đã bán ra, tôi không đòi giá cao. Căn nhà ở Paris kia thì không đáng bao nhiêu tiền, tôi giữ lại. Ba căn nhà ở Nam Kinh này thì đang làm thủ tục thế chấp."

Lý Niệm choáng, "Vậy anh ở chỗ nào?"

Thế An cười mờ ám, "Đương nhiên là ở chỗ Dương Dương."

Lý Niệm ghê tởm, "Mẹ nó chứ, anh cố ý đúng không!"

Thế An mặc Lý Niệm muốn hiểu thế nào cũng được, tài chính là chuyện cấp bách, hắn mong sang năm An Long có thể lên sàn giao dịch. Bây giờ có thể chuẩn bị tiền trước cũng tốt, đồng lớn đồng nhỏ đều là tiền.

Tiền tài là vật ngoài thân, hắn cũng đâu ở hết được mấy căn nhà đó. Nơi nào có Bạch Dương, nơi đó chính là nhà.

Lý Niệm không còn gì để nói, chỉ thấy bội phục. Kim Thế An thực sự đủ lưu manh, để được hợp tình hợp lý vào khuê phòng của người yêu mà bán hết nhà. Căn hộ kia của Bạch Dương đâu to lớn gì, hai người ở cùng nhau ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy nhau, nhất định là ngày nào cũng làm làm làm phê tới nóc.

Lý Niệm tưởng tượng một chút, cảm giác đầu mình hơi vàng.

Anh kiềm chế ý nghĩ lung tung, "Sau bao lâu thì nhận được tiền, Trương Huệ Thông sắp nóng ruột chết rồi."

Người khác anh còn dám nhây tiền, Trương Huệ Thông thì anh chẳng có gan.

Thế An thành thật nói: "Vậy thì phải xem anh có bản lĩnh thuyết phục ông ấy hay không."

Lý Niệm căm tức kẹp điếu thuốc, "Tôi đúng là đời trước thiếu nợ anh, bây giờ đáng đời tôi phải làm trâu làm ngựa cho anh."

Hai người đều cười, bỗng nhiên bên ngoài vọng vào một giọng nữ khàn khàn, "Nghe nói các anh thiếu tiền?"

Là Trịnh Mỹ Dung.

Thế An không ngờ chị lại đến đây, cảm thấy hơi bất ngờ: "Sao cô lại tới đây?"

Trịnh Mỹ Dung rảo bước đi vào, giày cao gót gõ xuống sàn phát ra những tiếng thanh thúy, chị sảng khoái ngồi xuống sofa, "Mẹ cậu sắp đánh tôi thành đầu heo rồi, tôi đi theo bà ấy có thể sống tốt sao?"

Lời này là chị nói đùa, Vương Tĩnh Lâm đã nhận lời Thế An giữ Trịnh Mỹ Dung lại làm phó tổng Hải Long. Mà trước khi đi, bà gọi cho Thế An một cuộc điện thoại.

"Con yên tâm." Bà nói: "Mẹ không ưa Tiểu Trịnh lắm nhưng nhìn vào lý lịch với báo cáo của con bé thì mẹ sẽ để con bé làm chủ tịch ủy nhiệm Hải Long."

Đây là chỗ thông minh của Vương Tĩnh Lâm, anh hùng không hỏi xuất thân, bà dùng người thì sẽ không gây khó dễ cho người ta vì cảm tình cá nhân.

Mà Trịnh Mỹ Dung rốt cuộc lại từ bỏ sự tán thưởng của Vương Tĩnh Lâm, cũng từ bỏ lợi ích và địa vị mà chị hằng theo đuổi.

Trịnh Mỹ Dung đặt một tập tài liệu lên bàn: "Ba nghìn vạn, cho tôi nhập hội, có được không."

Thế An và Lý Niệm liếc nhìn nhau, ba người cùng nở nụ cười.

"Cô sẽ là phó tổng của An Long." Thế An nói.

Lý Niệm đau đớn ngã ra sofa, "Tôi thực sự muốn tế cả lò nhà các người, ông đây vốn là đại vương tọa trấn An Long, mẹ nó giờ hết người này người khác đến ngồi lên đầu tôi, có tiền thì ngon lắm hả!"

Trịnh Mỹ Dung cười kéo anh dậy.

Thế An cũng cầm tay hai người bọn họ.

"Hai vị hổ tướng đều là nhân trung long phượng, phú quý bao nhiêu thì hiện tại khó nói trước, nhưng tình nghĩa hoạn nạn, cả đời khó quên."

Ba người cùng nhìn nhau, từng lục đục bất hòa, cũng từng đối chọi gay gắt, không ngờ ngày hôm nay lại đứng cùng nhau, có họa cùng chịu.

Lý Niệm rùng mình, "Chủ tịch Kim, anh đừng nói như thể An Long của tôi là khu ổ chuột được không? Dù gì cũng là ông trùm truyền thông, cái gì gọi là tình nghĩa hoạn nạn hả, có ăn nói tử tế được không vậy!"

Thế An liếc mắt, "Không phải tôi muốn nói đâu nhưng mà này, Chung Việt quay phim về mấy ngày đã hết đen, mà anh thì sao đến giờ còn xanh xao vàng vọt thế, hút ít thôi."

Lý Niệm giơ lan hoa chỉ, "Nếu tôi có sắc đẹp như cậu ấy thì còn ở đây làm trâu làm ngựa cho anh chắc? Tôi tự đi làm minh tinh từ lâu rồi biết không?"

Trịnh Mỹ Dung mỉm cười nhìn hai người bọn họ.

Đây là kết cục tệ nhất, nhưng cũng là kết cục tốt nhất.

Suốt một đường gian khổ, cuối cùng chị cũng có sự nghiệp của chính mình. Làm cùng người khác, chị không yên tâm.

Thế An và Lý Niệm, chị có thể tin được.

- ------------------------------

Thích bộ ba thiết tam giác này quá ;^;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.