Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 49: Chương 49: Gió Tây




Edit: Dờ

Hứa Chi Liễu bị phái đi phụ trách dự án xây dựng Song Lâm, nếu không nhắc tới lời hứa hẹn mà Kim Thế An đã cho cậu ta trước đó thì đối với người vừa từ nước ngoài về như cậu ta mà nói, sắp xếp này cũng không tệ.

Kim Thế An không nói gì, cậu ta cũng chẳng tiện làm mình làm mẩy, chỉ cảm thấy mọi chuyện là do Trịnh Mỹ Dung ở giữa châm ngòi. Cậu ta biết Trịnh Mỹ Dung không dễ dàng để cậu ta thượng vị, Hứa Chi Liễu đã có chuẩn bị.

"Trước hết cứ làm ở tầng cơ sở, bám đất sinh rễ." Kim Thế An an ủi cậu ta như vậy, "Cũng không phải không cho cậu lên tổng bộ, rảnh rỗi cứ lên cũng được."

Hứa Chi Liễu mãn nguyện đứng dậy.

Nếu đổi thành doanh nghiệp khác lật lọng như thế, Hứa Chi Liễu đã sớm phất áo bỏ đi, nhưng là Hải Long, cậu ta tiếc.

Hoặc là nói, cậu ta luyến tiếc Kim Thế An.

Kim Thế An luôn đối xử với cậu ta không gần không xa, chưa tới mức thân mật nhưng không thể nói là xa cách. Bọn họ có đề tài chung, thích cùng một thứ, Kim Thế An luôn có thể tán gẫu với cậu ta vài câu.

Hiện tại trong đám thương nhân trẻ tuổi thì có rất ít nho thương như thế này.

Cậu ta thừa nhận mình có hứng thú với Kim Thế An, thậm chí bức thiết muốn có được trái tim của người đàn ông này --- Bất kể về mặt nào cũng vậy. Cậu ta tự tin rằng mình hơn hẳn những minh tinh bao cỏ thêu hoa kia, cậu ta hiểu về lý tưởng nhân sinh của hắn, lại có thể giúp hắn về phương diện sự nghiệp.

Cậu ta không dám thể hiện quá trực tiếp, phần lớn chỉ là cùng Kim Thế An nói chuyện phiếm trong văn phòng, thỉnh thoảng Kim Thế An cũng đồng ý ra ngoài tản bộ.

Kim Thế An dường như rất thích đến Hạ Quan. Phong cảnh chẳng có gì đáng ngắm, chỉ tản bộ vô mục đích khắp đầu đường cuối ngõ. Chỉ có một lần, bọn họ ngồi ở công viên Đại Kiều, có một chú chim bay lướt qua người Hứa Chi Liễu rồi dừng lại ở nhành cây bên cạnh cậu ta.

Kim Thế An nhìn chú chim ấy với ánh mắt thương tiếc, Hứa Chi Liễu chưa bao giờ thấy thần thái dịu dàng của hắn, không khỏi quay đầu lại nhìn.

"Đây là chim gì vậy."

"Chắc là chim bạc má." Hứa Chi Liễu thuận miệng đáp.

"Cũng rất giống vàng anh." Kim Thế An nói.

Ánh mắt dịu dàng của hắn lướt qua khuôn mặt của Hứa Chi Liễu rồi lập tức thu về.

Hứa Chi Liễu không hiểu, Nam Kinh không thiếu cảnh đẹp, vì sao Kim Thế An cứ thích đi tản bộ trên đường phố Hạ Quan rách nát thế này.

Có lẽ là đang ám chỉ cái gì chăng.

Cậu ta cần chứng minh được năng lực của mình.

Cuối tháng Mười, Hứa Chi Liễu đại diện cho dự án Song Lâm, đệ trình với Kim Thế An một phần phương án. Cậu ta đề nghị Song Lâm sẽ đấu thầu xây dựng vùng Giang Bắc, chủ yếu tập trung ở Phố Khẩu và Đại Xưởng, Hai địa điểm này đã có cơ sở trụ cột tương đương từ trước.

"Hiện tại Giang Bắc được coi như Phố Đông của tương lai, trước mắt Đại Xưởng thì hơi lệch một chút nhưng triển vọng rất khả quan, trọng điểm của chính phủ là ở đây. Trước kia người Thượng Hải thường hay nói: Thà lấy một cái giường Phố Tây cũng không thèm một căn nhà Phố Đông. Bây giờ thì thế nào? Một con sông không phải là vấn đề, Giang Bắc liền kề với quận cũ Hạ Quan của Nam Kinh. Khu mới nổi lên, cũng có thể kéo theo khu cũ cùng phát triển."

Hứa Chi Liễu nói vậy, Trịnh Mỹ Dung và Kim Thế An đều ngồi nghe.

Cậu ta quả thực tốn không ít công sức. Trịnh Mỹ Dung cũng hiểu chuyện này Hứa Chi Liễu làm không tồi, Kim Thế An xem ý tứ của hai người, khẽ gật đầu.

Hứa Chi Liễu có không ít tâm tư, hắn đã nhìn ra nhưng lười đối phó. Nếu không phải vì nể tình Hứa Chi Liễu có một hai phần giống Bạch Dương, hắn thật sự là lười quan tâm.

Cũng may Hứa Chi Liễu trừ giống Bạch Dương một hai phần thì cũng có một hai phần thông minh của Lý Niệm, cậu ta hiểu rằng chỉ dựa vào lấy lòng hắn là vô ích. Không làm việc, Kim Thế An cũng không để ý đến cậu ta.

Nếu cậu ta chịu làm việc tử tế, Kim Thế An cũng sẽ đối đã với Hứa Chi Liễu như với Trịnh Mỹ Dung và Lý Niệm, tất cả đều được đãi ngộ công bằng.

Giống như bây giờ.

"Chúng ta muốn, mọi người đều muốn, cậu cảm thấy ưu thế nằm ở đâu?" Trịnh Mỹ Dung trầm ngâm hỏi.

"Ưu thế đương nhiên là có," Hứa Chi Liễu đáp rất tự tin, "Song Lâm là công ty lâu đời, đoàn đội của họ có kinh nghiệm phong phú, cũng phải cảm ơn Trịnh tổng lúc ấy đã thu mua công ty và giữ lại nguyên trạng đoàn đội bên ấy. Về phần điều kiện ---" Cậu ta nhìn về phía Kim Thế An, "Theo tôi nghiên cứu thì một năm gần đây chính quyền đang phát triển quy hoạch, tôi nghĩ có thể đi con đường dương Đông kích Tây."

Thế An và Trịnh Mỹ Dung đều hứng thú nhìn Hứa Chi Liễu.

Hứa Chi Liễu thích được người khác nhìn như vậy.

"Dự án Giang Bắc mọi người sẽ cố gắng làm thật tốt, thời điểm đấu thầu sẽ là muôn màu muôn vẻ, chúng ta chỉ có thể tận lực hoàn thiện, ai cũng không dám nói mình mạnh hơn kẻ khác. Ý tưởng của tôi là sẽ lấy trợ giúp khu cũ làm điều kiện để thuyết phục đối phương."

Trịnh Mỹ Dung do dự, "Trợ giúp có nghĩa là cấp ít vốn hoặc không cấp vốn?"

"Đúng vậy, Song Lâm rất có kinh nghiệm trong việc cải tổ khu đô thị cũ, phương diện chi phí có thể rút lại, cấp vốn ít đi, bọn họ vẫn có thể làm được thỏa đáng. Chúng ta có ưu điểm này, lấy được Giang Bắc rồi thì chân chính là chỉ lời không lỗ."

Ba người xem xét lại kỹ càng phương án của Hứa Chi Liễu một lần nữa, Thế An nói: "Chi Liễu cậu về trước đi, tôi xem xét lại với Trịnh tổng."

Hứa Chi Liễu hơi thất vọng.

Thế An cười, "Hôm nào mời cậu đi ăn cơm."

Hứa Chi Liễu lại vui sướng, Kim Thế An cho tới giờ còn chưa mời cậu ta đi ăn cơm đâu.

Hai người ở lại, Thế An hỏi Trịnh Mỹ Dung: "Cô thấy sao."

Trịnh Mỹ Dung thả lỏng, khoan khoái cười: "Tốt lắm, trước kia tôi cũng từng nghĩ nhưng chưa làm được. Nếu Hứa Chi Liễu có thể hỗ trợ thì tôi cũng được rảnh tay."

Thế An biết lời này là nói thật. Hứa Chi Liễu tuy tâm tư hơi lệch lạc nhưng năng lực làm việc vẫn là có.

"Chuyện này cô làm cùng cậu ta đi, có cô theo sát, tôi cũng yên tâm phần nào."

Trịnh Mỹ Dung gật đầu, cao thấp đánh giá Kim Thế An, không khỏi cười nói: "Tôi cứ nghĩ Hứa Chi Liễu chỉ biết leo lên giường, không ngờ lại có thể làm chính sự."

Thế An nghe chị nói vậy thì ngẩn người, chợt mặt hơi đỏ lên --- Đúng là hắn có ý định để Trịnh Mỹ Dung hiểu lầm, nhưng hắn không nghĩ chị lại hiểu lầm lớn đến thế.

Hắn không tiện giải thích, cúi đầu cười.

Nụ cười của hắn lọt vào mắt Trịnh Mỹ Dung, lại càng củng cố thêm sự hiểu lầm của chị.

Hứa Chi Liễu đi rồi, Trịnh Mỹ Dung cũng đi, Thế An ngồi một mình trước bàn họp.

Gió Tây ngoài cửa sổ lành lạnh thổi qua, hắn mới giật mình nhận ra thu đã về. Đưa mắt nhìn xa, hồng nhạn bay về, lá đọng hơi sương. Ngoài cửa sổ có rất nhiều cây cối, mùa thu tới, những bông hoa vàng vụn vỡ rơi xuống, cùng với lá đỏ kết thành một mảng buồn hiu hắt mà cũng thật diễm lệ.

Gió Tây giục hoa cúc, lá đỏ kết tương tư, có lẽ chính là như vậy. Không biết có phải hàng cây kia chê tương tư quá ít, từng cây từng cây lá đỏ lác đác lưa thưa, hoàn toàn không giống năm trước, đỏ hồng một cách thống khoái!

Ngày này năm trước trên đường về nhà, hắn đã nhét một quả dương mai vào miệng Bạch Dương.

Ngày này năm kia, Bạch Dương hồi hộp đứng đây, hắn đã nói với cậu, cậu thật sự rất đáng yêu.

Thế An buồn bã nhìn tay mình, hắn còn phải chờ bao lâu.

Tình này cảnh này, có lẽ cũng giống như lời tiền nhân đã nói, phán đắc nhất nhạn hoành thu, chí lưỡng xử ngưng mâu*.

*Lưỡng xử ngưng mâu: chỉ Hán Nguyên đế, Vương Chiêu Quân hai đầu Nam Bắc cùng nhìn về nhau. Nhất nhạn hoành thu: hồng nhạn bay lượn giữa trời thu, cổ nhân dùng hồng nhạn truyền thư. Hai câu này đại ý là: song phương ở hai nơi cùng nhìn về nhau, ngóng trông hồng nhạn đưa thư tín của đối phương.

Hắn ở đây sầu xuân bi thu, Chung Việt và Lý Niệm còn ở Cam Túc cạp đất hốc gió. Tang Viện Triều quay phim cứ như khổ hình, có thể dùng người thật thì nhất quyết không dùng đạo cụ, diễn viên có thể tự mình ra trận thì nhất quyết không dùng đóng thế.

Dùng đóng thế sẽ có hạn chế cực lớn trong việc bắt góc cảnh quay. Điện ảnh không như truyền hình, không thể tùy tiện cắt nối.

Huống chi là phim điện ảnh của Tang Viện Triều.

Tang Viện Triều công khai bản khái quát nhân vật và teaser. Đầu tiên là một đôi mắt sâu thẳm giống như mất đi ánh sáng, ống kính kéo về phía sau lộ ra ánh mắt của Chung Việt, tóc tai rối bù đầy mặt bụi đất nhưng cũng không thể che lấp đi vẻ đẹp của cậu. Trong bão cát gió bụi tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ này khiến người ta đau thắt cả tim, thoạt nhìn lạnh lùng như băng, lại mang theo một khí chất chết chóc tuyệt vọng.

Trước khuôn mặt này là hai khẩu súng im lìm không tiếng động, cùng với bóng lưng của Châu Ninh Sơn.

Ống kính xoay tròn, Lý Kim xuất hiện phía sau Châu Ninh Sơn, thất thểu đi tới.

Hỉnh ảnh dừng lại khi Châu Ninh Sơn ngoái đầu lại nhìn trong nháy mắt.

Hiệu quả rất chấn động. Tang Viện Triều đúng là Tang Viện Triều, một đoạn teaser mà cũng biên tập vô cùng có khí chất.

Lý Niệm còn chưa kịp PR cho bài post tuyên truyền ấy thì Tang Viện Triều đã chọc anh thành cái sọt thủng ---- Vào lần nhận phỏng vấn duy nhất, Tang Viện Triều khen Chung Việt nức nở, nói đến là cao hứng, thế là trôi chảy phun một câu: "Cậu nhóc này tuy bị nói lắp nhưng thiên phú diễn xuất rất mạnh, đây chính là Trương Tiểu Băng mà tôi cần."

Có chẻ đôi đầu ra cũng không thể ngờ được, Lý Kim không gây sự, người gây sự chính là Tang Viện Triều.

Lý Kim ở đoàn phim thì cũng bị giày vò như bao người khác, Lý Niệm căn bản không sợ gã giở trò. Lý Kim mà có gan giở mánh khóe trong đoàn làm phim của Tang Viện Triều, Tang Viện Triều sẽ chỉnh chết gã.

Nhưng bây giờ chính Tang Viện Triều là người làm rò dầu.

Lý Niệm muốn bóp chết đạo diễn Tang.

Đoạn phỏng vấn ấy đã bị cắt đi nhưng tin tức vẫn lọt ra ngoài, một số blogger bát quái ném đá giấu tay, bóc phốt tiểu sinh của An Long nói năng không lưu loát.

- -- Tiểu sinh của An Long chỉ có hai người, Bạch Dương có một đống tác phẩm, nói chuyện trôi chảy vô cùng, vậy người không lưu loát kia chỉ có thể là Chung Việt.

Thật không ngờ, diễn Lâm Mặc tốt như vậy không phải nhờ diễn xuất mà là bản chất!

Vất vả lắm mới bình ổn được cuộc fan war lần trước, lần này lại tiếp tục cắn xé nhau.

Fan của Bạch Dương không hề biết idol của các cô đang tu hành khắc khổ, các cô chỉ thấy Bạch Dương rảnh rỗi ngồi móc chân, toàn nhận kịch bản nam phụ. Điều ấy có nghĩa là gì? Có nghĩa là Lý tổng của An Long thiên vị Chung Việt, một tên nói lắp mà cũng có thể lên phim của Tang Viện Triều, đúng là sỉ nhục, mặt dày không chịu được.

Fan Bạch Dương bị fan Chung Việt chửi bấy lâu nay, các cô đã sớm muốn chửi lại: "Đả đảo đối xử không công bằng, Lý Niệm mang theo con chó nói lắp của anh cút khỏi giới giải trí!"

Fan Chung Việt bận rộn lau sàn, kéo Tang Viện Triều ra chịu trận, tỏ vẻ Tang Viện Triều coi trọng Chung Việt đấy, chúng mày xàm cc. Nói lắp thì sao? Nói lắp mà được đạo diễn thích, không phục thì đi treo cổ trước cửa nhà đạo diễn Tang.

Một nhóm fan Chung Việt khác thì đau lòng, wuli Tiểu Chung quá khổ rồi, bao nhiêu khó khăn vậy mà vẫn cố gắng, phải bảo vệ Tiểu Chung của chúng ta.

Fan Bạch Dương chẳng hề nhượng bộ:

"Bây giờ mà Tang Viện Triều vẫn còn tính là đại diện cho phim nghệ thuật sao? May mà Bạch Dương của chúng ta không đóng. Phim flop như thế, Tang Viện Triều sắp lăn xuống khỏi giới đại thần rồi." Đáng đời Tang Viện Triều bị liên lụy, thuận tiện còn bị châm biếm là khí tiết tuổi già khó giữ.

Lý Niệm chua xót nghĩ, được lắm, bộ phim này còn chưa tuyên truyền đã có nhiệt độ rồi, tai tiếng cũng là danh tiếng, đây là chính anh đã nói.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, người tuồn tin ra chắc chắn là Lý Kim, thế là lại mắng chửi tổ cha tổ mẹ gã ở trong lòng cả trăm lần.

"Đừng quan tâm, loại chuyện này sớm muộn cũng lộ, bị lộ ra trong đoàn phim của Tang Viện Triều cũng không tính là chuyện xấu."

Lý Niệm chỉ có thể nói với Chung Việt như vậy.

Chung Việt nằm trên ghế, "Em mệt quá."

Tang Viện Triều đang nghiền ngẫm một phân cảnh lúc sáng sớm, nghiền ngẫm mấy ngày, báo hại Chung Việt phải dậy từ ba giờ sáng mấy ngày liền để lăn lê bò toài nhảy hố cát.

Cái này thì Chung Việt vẫn chịu được, nhưng Tang Viện Triều lại bắt cậu phải duy trì trạng thái của Trương Tiểu Băng dù là lúc đóng phim hay lúc nghỉ ngơi.

Hai tháng nay, cậu bị đắm chìm trong cảm giác tuyệt vọng méo mó.

Cậu không thể oán giận, ai cũng điên cuồng cả, Tang Viện Triều quay phim chính là muốn mỗi người đều phát điên. Ảnh đế Châu Ninh Sơn đã mấy ngày thức trắng, người khác nghỉ ngơi, Châu Ninh Sơn còn hút thuốc đi vòng trên khu đất trống, ngay cả hóa trang cũng không cần, gió sương đầy mặt, hai mắt hõm sâu, nhìn qua đúng chất viên cảnh sát già Phòng Chính Quân đã trải qua mười năm gian khổ.

Tiền bối đều thế, hậu bối cớ gì không học tập.

Lý Niệm xem đồng hồ: "Lên giường ngủ đi, ba giờ sáng mai còn phải dậy."

Chung Việt bất động nằm trên ghế: "Có thể... giúp em không?"

"Giúp cái gì?"

"Liếm một chút."

Thái độ của Chung Việt rất tùy tiện, giống như bảo Lý Niệm lấy cho cậu cốc nước vậy.

Lý Niệm chần chừ, nhìn cánh cửa đơn sơ phía sau, "Được, nhưng chỗ này thì không được kêu đâu."

Chung Việt nhắm mắt lại, nắm lấy đầu của Lý Niệm đặt dưới đũng quần cậu.

Lý Niệm quỳ xuống, nuông chiều mà kéo khóa quần Chung Việt ra, vùi đầu bắt đầu liếm.

Chung Việt nằm im không một tiếng động giống như một xác chết, chỉ có hạ thân cậu là đang nhảy lên trong miệng Lý Niệm. Nước mắt chầm chậm chảy xuống từ khóe mắt nứt nẻ của cậu.

Nước mắt lướt qua những chỗ nứt trên da, khiến cho cậu thấy đau đến xé gan xé phổi.

Lý Niệm ngậm lấy cậu, ân cần dùng đầu lưỡi vuốt phẳng phần da, nuốt vào rồi đẩy ra. Có lẽ Lý Niệm vừa uống nước, khoang miệng ướt át mà mềm mại, đầu lưỡi quét qua phía trên đỉnh, có loại cảm giác dịu dàng lạ thường.

"Thoải mái không?" Lý Niệm nhỏ giọng hỏi cậu.

Chung Việt dùng sức ấn đầu anh xuống, ngăn không cho anh nói chuyện. Lý Niệm đột nhiên bị chặn lại, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.

"Anh có thể.... thử yêu em không."

"Anh vẫn luôn yêu em, vô cùng yêu em."

Lý Niệm cố nén lại cảm giác buồn nôn, trả lời mơ hồ có lệ.

Đây là lần đầu tiên Lý Niệm thẳng thắn thành thật nói yêu cậu, nói tùy tiện như vậy, cậu cũng hỏi tùy tiện như vậy, đây rõ ràng là một câu long trời lở đất.

Không nên bị nói một cách tùy tiện.

Vì sao? Chung Việt nhớ lại chuyện của Lý Kim, cậu và Lý Kim có gì khác nhau đâu?

Nhưng Lý Niệm lại dịu dàng như thế, không mâu thuẫn, không kháng cự, giữa môi rằng là một cảm giác khiêu khích hèn mọn, nhưng cũng vô cùng thành kính và chuyên tâm.

Có lẽ bởi vì anh thật sự yêu cậu.

Chung Việt vẫn nằm như vậy, nhắm mắt lại, Lý Niệm vẫn ở phía dưới phun ra nuốt vào, như thể thứ đó là hy vọng mơ hồ trong nội tâm cậu.

Dòng nước mắt chảy không ngừng làm ướt tóc cậu, không một tiếng động giàn giụa khắp khuôn mặt. Mà Lý Niệm thì cúi đầu, giống như anh vĩnh viễn sẽ không nhìn lên.

- ----------------------------

Chị Bạch thực sự không định thêm tag thương chiến sao, mỗi lần gõ tới đoạn liên quan đến mưu kế chiến lược kinh doanh đầu tư đấu thầu gì kia là tôi lại cảm thấy IQ của mình tụt đi chục đơn vị:((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.