Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 59: Chương 59: Tâm hỏa




Edit: Dờ

Khuôn mặt của Trương Huệ Thông rất có tính lừa đảo, thoạt nhìn tao nhã giống như là người vô cùng kiên nhẫn.

Hợp tác rồi mới biết, Trương Huệ Thông siêu cấp nóng nảy. Bên này dựng cảnh còn đang gặp khó khăn, ông ấy đã gióng trống khua chiêng chuẩn bị casting.

Yêu cầu của Trương Huệ Thông rất nghiêm khắc, diễn xuất đương nhiên là điểm quan trọng cơ bản, trừ cái đó ra thì cần hình tượng của diễn viên phải phù hợp với thời đại ấy --- Mấu chốt là ông ấy muốn diễn viên phải nói được giọng địa phương chính gốc.

Thế An chỉ thuận tay viết ra, Trương Huệ Thông lại tôn sùng như kinh thánh, chấp hành hoàn toàn. Căn cứ vào từng nhân vật khác nhau, diễn viên phải nói được giọng Nam Kinh hoặc ít nhất cũng phải nói được giọng Ninh Ba.

Trương Huệ Thông rất cẩn thận, sĩ quan Quốc dân đảng và chính khách đa số đều là người Ninh Ba, Thế An cũng đề cập đến chuyện này. Mà đám hạ nhân tôi tớ chiếu theo tính cách mà chia thành khẩu âm Tô Bắc hay Tô Nam.

Thế An chậm rãi hồi tưởng lại xem chú Trần thím Liễu quê ở đâu, Trương Huệ Thông rất hài lòng: "Cậu sáng tạo nhân vật rất sinh động, khẩu âm và tính cách rất chính xác."

Thế An chỉ cười thầm, nhân vật do hắn tạo ra sao? Vốn dĩ chính là người thật.

Diễn viên phụ đã tỉ mỉ như vậy, diễn viên chính lại càng cần cẩn thận hơn. Trương Huệ Thông sắp xếp Bạch Dương đến đoàn kịch Côn khúc của tỉnh để bồi dưỡng, học nguyên một tháng. Các sư phụ ở đoàn Côn khúc đã cống hiến nhiều năm vì nghệ thuật Côn khúc, nghe nói bộ phim này sẽ được chiếu ở nước ngoài, lòng đều cảm thấy kích động, thế là họ yêu cầu nghiêm khắc hơn với Bạch Dương, roi trúc quất lên người không hề lưu tình, chẳng nể mặt đó là minh tinh. Các sư phụ ấn Bạch Dương hạ thắt lưng xoạc ngang chân, may mà Bạch Dương xương cốt mềm dẻo, không có gào thét kêu đau.

Thỉnh thoảng các sư phụ hơi quá tay, động đến vết thương trên lưng cậu, Bạch Dương không khỏi nhe răng trợn mắt --- Cậu chẳng hề nhắc một lời tới vết thương trên lưng, các sư phụ lại nghĩ cậu không chịu được khổ, nóng lòng cổ vũ: "Cậu nhịn một chút, nhịn một chút, làm được một lần thì lần sau sẽ dễ hơn."

Đánh là thương mắng là yêu, các sư phụ có lòng dạy dỗ, Bạch Dương hiểu.

Vốn dĩ cậu đã giỏi bắt chước, giờ lại càng dễ như trở bàn tay, không riêng gì bắt chước hát hí khúc, Bạch Dương còn bắt chước các sư phụ ngồi trong phòng tập, sư phụ nói chuyện hay uống nước cậu cũng học theo.

Cậu không chỉ học theo bọn họ trên sân khấu, còn muốn học theo ở hậu trường.

- --- Bất kể ai làm nghề nghiệp gì sẽ đều bồi dưỡng ra một loại khí chất riêng như thể khắc vào xương tủy. Các giảng viên học viên nghệ thuật Nam Kinh đã từng nói với cậu: "Muốn đắp nặn một nghề nghiệp thành công, đừng chỉ nhìn vào khoảnh họ làm nghề đó, mà còn phải quan sát cả họ trong đời thường. Đừng chỉ nhìn bề nổi, phải hiểu được phía sau lớp son phấn ấy là gì."

Diễn xuất nông cạn, chính là bác sĩ cầm dao phẫu thuật lên mới là bác sĩ, quân nhân cầm súng mới là quân nhân, hoàng đế mặc long bào mới là hoàng đế, đào kép điểm phấn tô son mới là đào kép.

- --- Đây chính là diễn xuất của một người quan sát qua loa có lệ, giống như ấn tượng của trẻ con vậy. Diễn xuất tốt thực sự, chính là nấu cơm vẫn nhìn ra bác sĩ, nữ nhi tình trường vẫn là quân nhân, cải trang vi hành vẫn là hoàng đế, bẩn thỉu dơ dáy thì vẫn là danh linh.

Thói quen, cử chỉ, thái độ đối nhân xử thế, thậm chí là khóe mắt đuôi mày của họ đều là một yếu tố tạo nên nhân vật, chi tiết càng đầy đủ, nhân vật càng thêm chân thật.

Mà Bạch Dương đã bắt chước một cách hoàn thiện.

Hoặc là nói, năng lực bắt chước của cậu đã tiến hóa.

Cậu của hiện tại, sẽ không ỷ lại vào quan sát, càng nhiều hơn chính là bản năng. Khương Duệ Quân và nhóm giảng viên học viện nghệ thuật Nam Kinh đã sớm phát hiện ra khả năng kỳ quái này của cậu --- Bạch Dương học theo người khác, giống đến tận xương. Trước kia cậu chỉ bắt chước máy móc, mà bây giờ cậu đã có thể chọn lọc chi tiết cần thiết rồi tinh luyện nó thành màn biểu diễn của mình.

Đây mới là ngón đòn quái dị của Bạch Dương, cậu đã ấp ủ nó bao nhiêu năm, bây giờ đã biết cách lợi dụng khả năng ấy. Cậu rất ham học hỏi, cũng không sợ khổ, lại càng không sợ các sư phụ chê cười. Trong đoàn kịch có cô giáo họ Phàn bị Bạch Dương sao chép nguyên bản, những người khác thấy thế đều đùa: "May mà nhóc là con trai đấy, nếu không thì chồng cô Phàn chẳng nhận ra đâu là vợ mình nữa."

Phàn Tú Hoa là một vị nữ sư phụ, Bạch Dương học hỏi đặc điểm đặc biệt khi cô diễn Côn khúc rồi loại bỏ bớt tính chất nữ tính, hòa trộn với chi tiết đặc thù của những nam diễn viên khác.

Hiệu quả rất tốt, tốt đến mức mỗi ngày Bạch Dương dậy sớm đi vào phòng luyện tập, những diễn viên còn lại của đoàn kịch cũng theo sau tiến vào, bọn họ có một cảm giác thảng thốt --- giống như đoàn kịch Côn khúc này thực sự có một thành viên tên là Bạch Dương đã kề vai sát cánh với bọn họ rất nhiều năm.

Trương Huệ Thông bớt chút thời giờ đến thăm đoàn kịch, cũng phải khen ngợi: "Giơ tay nhấc chân ra dáng danh linh rồi đấy."

Bạch Dương học nghề thành công, ở nhà không nhịn được, thế là biểu diễn cho Thế An xem, "Kim Thế An, ngồi im đừng nhúc nhích, để em biểu diễn cho anh nhìn!"

Thế An mỉm cười, lại bỗng nhiên cảm thấy một chút hụt hẫng.

Bạch Dương đắc ý biểu diễn cho hắn xem, chờ Kim Thế An bất ngờ mà vỗ tay, nhưng hắn lại chẳng hề nhúc nhích, chỉ ngồi một chỗ kinh ngạc nhìn cậu.

Bạch Dương vặn véo ngón tay, mong ngóng nhìn hắn: "Em có giống không?"

".........Giống cái gì?"

"Thẩm Bạch Lộ đó." Bạch Dương hơi tủi thân, cậu đã chuẩn bị tinh thần nghe Kim Thế An khen ngợi rồi, dù gì cũng chỉ có Kim Thế An là biết Thẩm Bạch Lộ trông như thế nào, chỉ có hắn mới từng gặp Thẩm Bạch Lộ.

Thế An đột nhiên kéo cậu vào lòng: "..........Về sau nếu không quay phim thì đừng làm thế này nữa."

"Em diễn dở lắm sao?" Bạch Dương choáng váng.

"..........Không phải, đào kép bạc mệnh, tôi không muốn em bạc mệnh."

Hắn biết rõ rằng Lộ Sinh và Bạch Dương không hề giống nhau, nhưng Bạch Dương diễn tốt như vậy, tốt tới mức hắn suýt chút nữa không phân biệt được hai người có phải hay không chính là một.

Lộ Sinh bạc mệnh, có thể trách ai, có trách cũng chỉ trách một mình Kim Thế An hắn. Nhưng hắn đã phải lòng Bạch Dương rồi, hắn hoảng hốt, hắn sợ Bạch Dương cũng bạc mệnh giống Lộ Sinh, cho nên hắn chỉ có thể trốn tránh trách nhiệm, oán trách hí khúc khiến đời người chìm nổi.

"Dương Dương," Thế An vùi mặt vào vai cậu, "Bất kể người khác có nói gì làm gì, em cũng đừng thay đổi bản thân em. Người tôi yêu chính là em, mà không phải bởi vì em giống một ai khác."

"Đóng phim thôi mà." Bạch Dương được hắn ôm chặt, rầm rì nói.

Cậu muốn học tập nghiêm túc, có lẽ là cậu diễn không tốt chỗ nào đó mới khiến Thế An không vui, ngày mai phải thỉnh giáo cô Phàn mới được.

Tin tức Trương Huệ Thông đang chuẩn bị quay phim ra truyền khắp giới giải trí. Lý Kim đợi Tần Nùng rất lâu, Tần Nùng vẫn chưa quay về Thuợng Hải, vẫn còn chạy khắp nơi tham gia hoạt động.

Lý Kim chỉ có thể ngồi chờ. Hiếm lắm Tần Nùng mới về Thượng Hải, đến nhà cũng không về, trực tiếp đến phòng gym cá nhân để bơi lội, Lý Kim gọi điện thoại qua, người nhấc máy là huấn luyện viên của Tần Nùng: "Chị Nùng đang lên lớp, chị ấy không tiện nhận điện thoại."

Lý Kim không dám gọi lần nữa.

Bình thường Tần Nùng dựa vào bơi lội để duy trì hình thể, Lý Kim cũng chẳng bới móc được gì. Lý Kim nghĩ, bao nhiêu năm như vậy mà lỗ mũi của Tần Nùng vẫn chưa bị kẹp mũi bơi lội kẹp thành mũi heo nhỉ.

Hơn mười giờ tối cô mới về nhà, cả người toàn mùi rượu, Lý Kim ngồi ở phòng khách, cũng một thân mùi rượu. Cô về, gã cũng không chào hỏi, cô cũng làm như không thấy gã, xoay người đi tắm.

Lý Kim thấy cơn giận đang bốc lên đầu.

Tần Nùng vừa tắm vừa nghe nhạc, tắm hơn một tiếng, lúc đi ra còn ngâm nga hát, Lý Kim không nhịn được nữa: "Ngâm trong bể bơi cả ngày chưa đủ, không sợ tróc da à?"

Tần Nùng không nói gì, nũng nịu đong đưa ánh mắt với gã rồi ngồi ngắm vuốt trước bàn trang điểm.

"Cô để Khương Duệ Quân đóng phim của Trương Huệ Thông?"

"Đúng đó." Tần Nùng nũng nịu đáp, oán giận nói: "Phải đắp mặt nạ rồi, có gì chút nữa nói sau."

"Đợi lát nữa đắp được không?"

Tần Nùng mất hứng quăng mặt nạ đi, cầm máy sấy thổi tóc.

"Không cho tôi đóng thì thôi, nhưng rõ ràng thời gian biểu của tôi đang rất rảnh."

"Anh không rảnh." Tần Nùng uốn lọn tóc, "Sắp khai máy bộ phim đại nữ chủ kia rồi, kịch bản của Kiều Sa Sa, anh đóng vai phụ chính cho em còn gì, vai hoàng thái tử, nam số một."

Lý Kim trợn mặt trắng sau lưng cô --- Nam số một? Nam số một trong phim cung đấu thì tính là cái gì? Còn không bằng nữ ba bốn năm ---- Lại là vai phụ cho phim của Tần Nùng, lại là loại nam chính bình hoa chuyên xách giày, gã bị nhạo báng còn chưa đủ hay sao?

Nhưng không có Tần Nùng, gã cũng chẳng còn cơ hội nào khác.

Ả điếm này giẫm đạp gã vui sướng như vậy, cô ta còn có mặt mũi mà ra vẻ ngây thơ vô tội. Cô ta giẫm lên gã, tay thì nâng đỡ Khương Duệ Quân. Họ Khương kia muốn gió thì cô ta không dám cho mưa, trước kia gã tán Tần Nùng không phải để đạt được cục diện như bây giờ.

Lúc mới quen nhau, gã không hề đặt Khương Duệ Quân vào trong mắt, gã không ngờ Tần Nùng sẽ làm tới mức này --- Khương Duệ Quân đối xử lạnh lùng với cô ta, cũng chẳng biết đã nịnh hót la liếm gì Tần Nùng chưa, cô ta coi thằng nhãi ranh đó như miếng thịt trên đầu tim, nói gì cũng thuận theo, tài nguyên gì cũng cho thằng nhãi họ Khương đó, còn gã thì sao? Cơm thừa mà còn phải cầu xin mới được ăn.

Lúc Khương Duệ Quân bị Tang Viện Triều loại, Lý Kim vô cùng sung sướng. Tần Nùng thế mà chẳng hề che giấu, mặt sưng mày xỉa với gã suốt một tuần, gã cố ý đi hỏi vì sao cô ta lại không vui, cô ta bày ra cái mặt điềm đạm đáng yêu nói: "Anh đi Cam Túc quay phim, em sẽ nhớ anh lắm, buổi tối em không ngủ được."

Cô ta nghĩ gã ngu sao?

"Nếu cô thấy Khương Duệ Quân tốt hơn thì cứ trực tiếp dắt nó về, quang minh chính đại mà ngủ với nó, tôi không có ý kiến."

Tần Nùng đang sấy tóc, nghe vậy liền buông xuống: "Là sao?"

Lý Niệm ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn cô: "Có mới nới cũ, Tần Nùng, cô chỉ có một trò ấy mà thôi."

Tần Nùng thấy gã như cười như không, cũng nở một nụ cười kiều diễm giả tạo: "Lời này thật khó nghe, em với anh diễn người yêu, thành em có mới nới cũ? Em diễn người yêu với Khương Duệ Quân, toàn thiên hạ sẽ nói em có mới nới cũ. Lý Kim, em yêu anh, em luôn nghĩ rằng anh là người tin tưởng em nhất."

Cô vừa tắm xong, trên mặt còn hơi nóng đỏ bừng, tuy lời nói ra sắc bén là thế, nhưng chất giọng mềm mại dịu dàng của cô lại làm người cảm thấy tình ý vô hạn.

Lý Kim hoàn toàn không bị lừa gạt bởi lời nói thoạt nghe có vẻ rất chân tình ấy. Gã hiểu, có giống thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là giống mà thôi. Gã cười: "Nói như thể cô thâm tình lắm ấy. Ảnh hậu, ở nhà thì đừng diễn kịch nữa, được chứ?" Gã kéo mạnh Tần Nùng qua, "Cô yêu tôi? Cô đang đùa tôi đấy à? Từ đầu tới cuối, cô đã khi nào thật lòng với tôi?"

Chiếc áo lụa mỏng tang của Tần Nùng bị gã kéo tuột khỏi vai, lộ ra bộ ngực đầy đặn trắng như màu tuyết, dưới ánh đèn lại càng thêm vẻ hương diễm.

Tần Nùng tùy ý để áo rớt khỏi ngực, nở một nụ cười quyến rũ mà lạnh lùng: "Từ đầu tới cuối tôi đã khi nào thật lòng? Lý Kim, tôi cũng muốn hỏi anh, anh có thật lòng yêu tôi?" Cô không đợi gã đáp, "Đã từng yêu, tôi tin anh. Kim Thế An cũng từng yêu tôi, tình yêu của đàn ông mấy người, tôi đều tin tưởng từng câu từng chữ. Nếu đã yêu tôi, tại sao chỉ vì một bộ phim nát mà ầm ĩ tận trời, muốn song nam chủ chứ không chịu diễn vai tình lữ với tôi? Ai là người bất nhân bất nghĩa trước? Hay là anh nghĩ rằng đóng vai phụ trong phim của tôi khiến anh uất ức?"

Thật đúng là một đoạn lời thoại xuất sắc, cô nói xong thì dần thu lại ý cười, trong mắt ngấn lên giọt lệ chực rơi.

Lý Kim vuốt ve ngực cô, cũng không nói gì, chỉ hung dữ nhìn Tần Nùng.

Cô đẩy gã ra, nước mắt lăn xuống ngực, lại cũng rơi lên tay Lý Kim.

"Nếu hôm nay đã nói đến mức này, vậy cũng đừng bàn tới chuyện yêu hay không yêu. Tôi với Khương Duệ Quân trong sạch, nếu bây giờ anh muốn chia tay, tôi sẽ giúp anh thu dọn đồ đạc --- Phim của tôi có rất nhiều người tình nguyện đóng phụ, không thiếu một gã Lý Kim như anh!"

Có vẻ Tần Nùng đã giận cực điểm rồi, vươn tay gạt hết mọi thứ trên bàn trang điểm, đủ mọi chai lọ nhiều kiểu dáng lăn xuống sàn rơi rớt vỡ tan.

Lý Kim lạnh lùng nhìn cô. Một người khóc rất nhập tâm, người kia lại không chịu nhập diễn.

Gã muốn giết cô, nhưng gã không dám. Gã chỉ có thể chửi bới vạn lần ở trong lòng, cố hết sức để nghĩ ra những từ ngữ dơ bẩn nhất.

Tần Nùng cúi đầu, từ từ nhắm mắt lại nhưng không hề khóc, cũng không nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Lý Kim.

Giằng co một lát, gã dịu dàng ôm cô: "Nháo loạn gì chứ? Chỉ là anh thấy em đối tốt với Khương Duệ Quân quá mà thôi." Gã nâng cằm cô lên, thâm tình hôn cô: "Anh cũng là đàn ông, em phải hiểu chứ, anh đối với em có dục vọng chiếm hữu."

Tần Nùng càng khóc như hoa lê dính mưa, "Tôi đối xử với anh chưa đủ tốt hay sao? Anh có biết tôi đã phải đề cử bao nhiêu người không? Lộ Văn Thanh, Vạn Tùng Thanh đều tìm tôi! Tôi nháo loạn với đạo diễn Từ bao nhiêu lần, uống bao nhiêu rượu, ông ấy mới đồng ý, anh cũng không phải là không biết!"

Giống như tất cả những tình tiết thường thấy, Lý Kim bắt đầu hôn cô: "Xin lỗi, Tiểu Nùng, anh sai rồi, xin lỗi em. Anh yêu em."

Tần Nùng tát vào mặt gã, "Có phải anh không quên được thằng nhóc người mới của An Long kia không? Cậu ta đang được Kim Thế An bao dưỡng kìa! Anh đã ăn cơm mềm của tôi còn nhớ nhung người khác!"

Lý Kim giận dữ trong lòng, cô ta nắm thật nhiều nhược điểm của gã, hai chữ "cơm mềm" này so với cái tát kia còn khiến gã tức giận hơn. Gã có thể nói gì đây? Gã chỉ có thể nâng mặt Tần Nùng, hôn cô, liếm cô: "Thật sự không phải, anh chỉ yêu mình em."

Một cảnh tượng dịu dàng biết bao.

Cô được gã hôn liếm, thuận thế cởi áo ra, lăn vào lòng gã.

Bọn họ cần dùng một hồi hoan ái dữ dội để che lấp đi trận cãi vã này, cho đến khi Lý Kim phát ra tiếng ngáy ngủ phía sau cô.

Mà Tần Nùng thì không ngủ được.

Phim của Trương Huệ Thông? Lý Kim nghĩ quá đẹp rồi, cô sao có thể để gã leo lên cành cây cao đến thế. Gã hận cô, cô biết. Gã càng hận cô, cô lại càng vui sướng.

Nam số một của phim đại nữ chủ thì có sao? Người khác quỳ xuống cầu còn không được, nếu Lý Kim có diễn xuất tốt thì ai dám nhạo báng? Bao nhiêu năm vẫn chỉ dừng lại ở tiêu chuẩn người mẫu, còn có thể trách ai?

Người vô dụng sẽ luôn vô thức đùn đẩy trách nhiệm cho cả thế giới.

Gã đàn ông vừa ngu ngốc vừa tàn nhẫn này, có tư cách gì mà được đánh đồng với Khương Duệ Quân? Gã chỉ xứng bị cô giẫm đạp dưới chân cả đời, xách giày lót dép cho cô, sống dưới cái bóng của cô. Lý Kim hẳn là nên quỳ xuống cảm ơn cô đã cho gã một miếng cơm ăn, cảm ơn cô đã cho gã một cái danh phận vẻ vang là bạn trai của ảnh hậu.

Lý Kim còn nên cảm ơn bố mẹ đã cho gã một khuôn mặt giống Lý Niệm như đúc, nếu không thì gã chẳng có cơ hội được ăn miếng cơm mềm này, Lý Kim nghĩ mình là thứ gì chứ.

Cô không gọi ra tên Lý Niệm khi ở trên người gã, đó đã là sự nhân từ lớn nhất dành cho gã rồi.

Gã làm ra nhiều chuyện ác độc đến vậy, bỏ thuốc vào nước của người mới bên An Long, đẩy một cậu nhóc khác xuống vách núi, bao nhiêu họa cô đều gánh hết, cô chưa một lần nói ra. Cô biết Lý Niệm sẽ hận cô, nhưng thế thì đã sao.

Vẫn tốt hơn là Lý Niệm không bao giờ nhớ tới cô.

Tần Nùng nhìn chăm chăm hai chiếc dép mình đá lên đầu giường, im lặng nở nụ cười.

Yêu mà không có được, vốn dĩ chính là chuyện thống khổ nhất đời người. Là chính cô tự rút lui, từ bỏ, chính cô không muốn làm một con rối, cho nên chẳng có lập trường mà nói yêu anh, cô chỉ là một nhân tình được người ta bao dưỡng.

Con đường này do chính cô chọn, một bước đi sai, từng bước đi nhầm, không thể trách bất kỳ ai cả.

Lý Niệm khiến cô thấy sợ, cô chạy trốn, nhưng lại thời thời khắc khắc nhớ đến anh. Anh dạy cô rất nhiều, nhưng đồng thời cũng muốn cô trở thành một con rối không có linh hồn.

Anh nhất định không hề yêu cô, cho dù cô đã ám chỉ thế nào đi chăng nữa, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu cô, Tần Nùng đã sớm hiểu điều đó. Cô nhìn hai tân binh của An Long, không khỏi cảm thấy ghen tỵ, hóa ra thế gian này vĩnh viễn không thiếu người tiếp theo. Cô không ngăn được, cũng không nhẫn tâm ngăn cản.

Lý Niệm cũng sẽ động chân tình, nực cười thay. Nhưng càng nực cười hơn chính là Khương Duệ Quân cũng giống anh, giống anh khinh thường coi rẻ cô, nhưng lại vô cùng để tâm tới một người khác.

Cô mãi mãi không bao giờ là "duy nhất" của bọn họ, trước kia không phải, bây giờ không phải, sau này lại càng không.

Cô chỉ có thể tìm những thứ vụn vặt tương đồng trên cõi đời này để an ủi lòng mình.

Khuôn mặt của Lý Kim, tính cách của Khương Duệ Quân.

Cho dù chỉ chút ít tương đồng ấy cũng đủ để cô sống sót.

Có lẽ cô sẽ không rời khỏi Lý Kim, sẽ không rời khỏi gã đàn ông khiến Lý Niệm hận cả đời này. Cô cũng là tình cờ biết được mối quan hệ anh em ấy. Thật tốt, rốt cuộc cô cũng có cơ hội làm điều gì đó cho Lý Niệm.

Lý Niệm không vây hãm được gã, cô có thể.

Có đôi khi, cô thật lòng cảm thấy đồng cảm với Lý Kim.

Hóa ra bọn họ đều là những người giống nhau, từ trước đến nay chưa bao giờ có được thứ mà mình muốn.

- ------------------------

Ôi dồi ôi Niệm ca vạn nhân mê =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.