Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 90: Chương 90: Báo ứng 2




Trầm Lan Nguyệt nghẹn ngào: "Bọn họ thấy vậy là hay lắm sao? Sao lại có nhiều like như vậy?"

"Những người này dùng những lời bình luận hủy tam quan như vậy để làm mọi người chú ý tới mình, khen ngợi mình, lượng chú ý nhiều thì có thể nhận quảng cáo kiếm tiền. Vì tiền có gì không dám làm đâu chứ. Nói chi chỉ đơn giản là gõ vài chữ vài câu."

Lúc này Trầm Lan Nguyệt mới hiểu ra: "Khó trách gần đây lướt V bác thấy mấy lời bình như vậy ngày càng nhiều, hóa ra là vì vậy."

"Chứ còn gì nữa chứ? Cho nên bồ đừng có để tâm tới bọn họ làm chi cho mệt, miệng bẩn như vậy sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Không còn sớm nữa, mau ngủ đi! Ngay mai mình sẽ xin nghỉ giúp bồ, bồ cứ ở nhà đi."

Trầm Lan Nguyệt gật đầu: "Cám ơn bồ, Y Vân."

Dung Y Vân cười: "Cám ơn gì chứ, ở thành phố này hai chúng ta có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau mà."

Trầm Lan Nguyệt toét miệng cười, thật sự vui mừng vì có được một người bạn cùng phòng tốt như vậy. Trước khi ngủ, Trầm Lan Nguyệt thầm cầu nguyện được gặp lại anh đẹp trai đã giúp mình hôm nay để hảo hảo cám ơn một phen. Hi vọng phụ nữ và trẻ em trên đời này không bị bắt cóc, hi vọng đám buôn người bị báo ứng, hi vọng nhóm anh hùng bàn phím kia nếm trải ác quả.

Mặc dù cảm thấy nguyện vọng không có khả năng thực hiện nhưng Trầm Lan Nguyệt vẫn muốn hi vọng, lỡ đâu thành sự thật thì sao?

...

Đêm khuya, Lý Hiển vừa hút thuốc vừa lướt V Bác, ánh sáng đỏ cứ lập lòe trong đêm.

Nữ nhân chịu không được lẩm bẩm: "Ngủ đi, sao cứ lướt V bác mãi thế?"

Lý Hiển không để tâm tới đối phương, lướt tới một đoạn video, là tin tức một cô gái suýt chút nữa bị đám buôn người bắt cóc ở công viên, may mà có người hảo tâm kịp thời cứu viện. Lý Hiển click vào xem thử, miệng ngậm điếu thuốc lướt xem bình luận, giễu cợt vài tiếng rồi cách cách gõ chữ: "Dễ bị bắt như vậy, sau này đám con gái đừng có ra phố nữa, cứ ở nhà lo nấu cơm đi."

Gã gửi bình luận không bao lâu liền nhận được không ít trả lời, có người khen có người mắng. Lý Hiển cảm thấy thực vui sướng, chỉ có những lúc này gã mới cảm thấy mình được chú ý chứ không phải một người nằm ở tầng chót xã hội bị người ta quát mắng trách móc.

Lúc này đã là hai giờ sáng, Lý Hiển rốt cuộc buông di động, nằm xuống.

Phòng ốc ở đế đô quá đắt, bọn họ không thuê nổi nhà tốt, chỉ có thể ở khu bình dân, tiếng động lầu trên lầu dưới bất kể lớn nhỏ đều nghe thấy rất rõ. Ba miệng ăn nhà bọn họ ở trong một căn phòng nhỏ, con trai đã sắp mười tuổi nhưng vẫn phải ngủ chung với bọn họ.

Vợ gã ngày nào cũng chê gã vô dụng, con trai đi học muốn mua đồ chơi giống đám bạn, thế nhưng gã không có tiền.

Cuộc sống hệt như cơn ác mộng, áp lực đến mức thở không nổi, chỉ có phát tiết trên mạng mới làm gã thoải mái một chút.

Còn những lời nhục mạ kia, Lý Hiển chưa từng để trong lòng, người khác càng mắng gã càng vui.

Sáu giờ sáng, Lý Hiển bị âm thanh lầu trên lầu dưới đánh thức, đứa con trai mơ mơ màng màng mở mắt nhưng không chịu rời giường. Vợ gã đang nấu cơm, tiếng nồi chảo phát ra âm thanh leng keng lách cách.

Lý Hiển không muốn mở mắt, một ngày nhàm chán lại bắt đầu, gã thậm chí không cần nghĩ cũng biết hôm nay sẽ là một ngày thế nào. Ở công trường làm lụng mệt rã rời, về nhà ăn cơm, cơm nước xong thì ra ngoài lang thang một vòng rồi về nhà xem con trai làm bài tập, sau đó nằm trên giường lướt V bác, xem tin tức.

Thế nhưng hôm nay đã định trước là khác với trước kia, bởi vì lúc bốn giờ chiều, vợ Lý Hiển gọi điện tới nói, con trai không thấy đâu.

Con trai gã năm nay mười tuổi, cũng chính là đồ tuổi đang học lớp bốn, bởi vì trường học cách nhà khá xa nên mỗi ngày sau khi tan tầm vợ gã mới tới đón được. Thế nhưng hôm nay, lúc vợ gã tới đón con thì phát hiện đứa nhỏ không ở trong trường. Bởi vì đã là học sinh lớp bốn nên giáo viên sẽ không trông nom tỉ mỉ từng chút một như ở vườn trẻ.

Sau khi tan học, nhóm học sinh sẽ xếp hàng ra cổng chờ cha mẹ mình tới đón. Con trai Lý Hiển học trường của nhóm dân tỉnh, tuy kém hơn trường địa phương nhưng cũng không quá kém.

Hơn nữa con trai Lý Hiển rất ngoan, mỗi ngày đều đứng ở cổng chờ mẹ tới đón, chưa từng chạy loạn.

"Này rốt cuộc là sao? Con trai tôi đâu?" Lý Hiển lo lắng chạy tới trường, ngay cả quần áo lao động cũng không kịp thay, trên người dính đầy bùn đất. Vợ gã khóc thảm thiết, ở đó vừa quát vừa mắng.

Cổng trường có camera giám sát, bọn họ kiểm tra thì phát hiện là một người nam trung niên đội mũ cầm một cây kem nói chuyện với con trai mình, hình như đang dụ dỗ thằng bé đi cùng mình. Lúc đầu con trai Lý Hiển có chút do dự, tựa hồ nghĩ tới lời dặn dò của cha mẹ nên không chịu. Thế nhưng người nam kia đưa cây kem tới trước mặt cậu bé, còn cầm đồ chơi dụ dỗ.

Đó là món đồ chơi mới ra, mấy hôm trước con trai Lý Hiển vừa khóc vừa đòi mua, thế nhưng Lý Hiển cảm thấy quá đắt, cũng không cần thiết nên không mua. Con trai gã đã khóc rất lâu, khóc đến mức Lý Hiển phiền lòng đánh thằng bé một trận.

Sau đó Lý Hiển hối hận, thầm nghĩ nếu kỳ thi cuối kỳ thằng bé đạt thành tích tốt thì sẽ mua món đồ chơi đó làm phần thưởng, kết quả còn chưa tới kỳ thi thì đã xảy ra chuyện.

Vợ Lý Hiển hiển nhiên cũng thấy món đồ chơi này, lập tức vừa đánh vừa mắng gã, nếu không vì món đồ chơi kia thì con trai đã không bị người ta bắt cóc.

Sắc mặt Lý Hiển trắng bệch, nóng nảy không thôi: "Đừng có nói nữa, bây giờ nói mấy chuyện này có tác dụng gì? Lập tức báo cảnh sát đi."

Cảnh sát căn cứ theo camera bắt đầu điều tra, người nam kia sau khi mang con trai Lý Hiển đi thì cố ý đi tới khu vực góc chết camera, sau đó căn bản không biết đã đi đâu.

Hôm qua vừa có vụ một cô gái trẻ suýt chút nữa bị bắt cóc, hôm nay lại xảy ra bắt cóc trẻ em, cảnh sát rất coi trọng, lập tức thành lập tổ điều tra, đặc biệt điều tra vụ án này.

Thế nhưng tên bắt cóc hiển nhiên rất quen thuộc nơi này, những nơi có camera căn bản không quay được hình ảnh của hắn.

Cả nhà Ly Hiển rất tuyệt vọng, bầu không khí ngột ngạt. Tật nghiện thuốc của Lý Hiển cũng nặng hơn, bình thường một ngày hút nửa gói, có khi vì tiết kiệm nên chỉ hút vài điếu, hiện giờ mỗi khi phiền não là hút, cứ vậy, nghiện thuốc ngày càng nặng hơn. Vì chuyện con trai mà Lý Hiển không tới công trường, chỉ chạy khắp nơi tìm con.

Mỗi ngày mệt mỏi rã rời, về tới nhà còn phải đối mặt với vợ không ngừng vừa khóc vừa mắng, Lý Hiển cảm thấy không chống đỡ nổi nữa.

Khoảng thời gian này gã không có tinh lực lướt V bác nữa, không có thời gian để suy nghĩ gì cả, mỗi đêm về tới nhà đều bị cơn mệt mỏi lan tràn khắp toàn thân. Gã không biết vì sao chuyện lại biến thành như vậy, ngày xưa thấy tin trẻ em bị bắt cóc trên V bác đều khịt mũi khinh thường, còn thuận miệng bình luận ba mẹ đứa nhỏ quá vô trách nhiệm, nên đi thi bằng cha mẹ đi. Thế nhưng đến lượt mình thì mới hiểu được lời bình luận đó ác độc cùng dốt nát cỡ nào.

Bất trắc có thể phát sinh bất kỳ lúc nào, bạn căn bản không biết lúc nào tai họa sẽ đổ ập xuống đầu mình.

Tối nay, Lý Hiển như thường lệ ngủ không yên giấc, vợ gã nằm trên giường lau nước mắt, tiếng khóc thút thít cố kiềm nén làm người ta đau xót. Gã nhịn không được muốn hút thuốc, đưa tay sờ đầu giường mới phát hiện thuốc không còn, chỉ còn bao thuốc trống rỗng. Gã suýt chút nữa đã quên mất, vì tìm kiếm con trai mà tiền tiết kiệm chẳng còn bao nhiêu, ngay cả thuốc cũng không mua nổi.

Vì cơn nghiện thuốc trỗi dậy nên Lý Hiển lại càng khó ngủ hơn, tiếng khóc của vợ cứ quấn chặt lấy gã, gã thất thần nhìn trần nhà, sau đó lôi di động ra lướt V bác.

Lúc nhấn xem tin tức V bác thì phát hiện là chuyện cô gái trẻ tuổi suýt bị bắt cóc ở công viên mà mình từng bình luận, hóa ra cảnh sát dựa vào nhóm tội phạm bị bắt giải cứu không ít phụ nữ và trẻ em, hi vọng những gia đình mất con nhìn thấy tin tức sớm liên hệ với cảnh sát.

Lý Hiển vừa lấy liền chảy nước mắt, không biết vì sao, chỉ là tuyến lệ đột nhiên không kiềm giữ được, một người đàn ông như ông cứ vậy phát tiết hết buồn khổ đè nén suốt khoảng thời gian qua.

Những lời bình luận của gã được like rất nhiều, nhiệt độ rất cao, người mắng chửi cũng nhiều. Lý Hiển nhìn từng chữ từng chữ, cảm thấy sao mình lại có thể ngu xuẩn như vậy.

Này có phải là báo ứng không?

Trời còn chưa sáng, Lý Hiển cùng vợ đã dậy từ sớm, bên cảnh sát vẫn chưa có tin tức, bọn họ chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm. Nếu đế đô không có tin tức, bọn họ rất có thể phải thu dọn đồ đạc tới tỉnh thành khác tìm kiếm. Biển người mênh mông, bọn họ cũng không biết mình phải tìm một năm hai năm hay ba năm.

Tống Triết hiếm khi dậy sớm đạp xe đạp vận động. Mỗi ngày theo Tiêu Thiên ăn ăn uống uống, cậu cảm thấy sớm muộn gì mình cũng thành người béo.

Cậu đạp xe dọc theo con đường, không khí sáng sớm đặc biệt tốt, cành lá nhẹ nhàng rũ xuống, có khi quẹt vào đỉnh đầu cậu, soạt một tiếng, có hơi ngứa.

Tống Triết đang đạp xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đặc biệt vang dội, thế nhưng khóc được một nửa thì bị người ta bụm miệng lại nên chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở.

Tống Triết cảm thấy không đúng, nghiêng đầu nhìn về phía con hẻm, đây là khu nhà cũ, đường phố khá vắng vẻ chứ không náo nhiệt như khu nội thành, buổi sáng mới sáu bảy giờ đã đông tới mức nước chảy cũng không lọt.

Giác quan thứ sáu của đại sư nói cho Tống Triết biết, nơi này tuyệt đối có vấn đề.

Cậu xuống xe, khóa xe vào một cây đại thụ bên đường, yên lặng đi vào con hẻm. Cửa của mấy căn nhà trong hẻm đóng chặt, Tống Triết lần theo tiếng nức nở đi tới rồi dừng lại ở cuối con hẻm.

Tường trong hẻm quá cao, Tống Triết căn bản không thấy được tình huống bên trong, cậu lấy một người giấy ở trong túi, cảm thấy tiểu hình nhân bằng giấy mà mình tốn công tốn sức làm mấy ngày nay có thể phát huy công dụng.

Người giấy là Tống Triết nhìn thấy trong bách khoa toàn thư của nguyên thân, cậu dùng máu của mình làm môi giới, giao phó linh hồn cho nó, để nó giúp chủ nhân dò la tin tức.

Đây là lần đầu tiên Tống Triết thử nghiệm, mấy lần trước đều chế tạo thất bại, cuối cùng vất vả thành công được một.

Tống Triết để người giấy chui vào khe cửa. Người giấy chỉ có một đôi mắt và một cái miệng, là Tống Triết dùng máu vẽ, thoạt nhìn có chút đáng sợ, thế nhưng nhìn lâu thì Tống Triết cảm thấy rất thuận mắt.

Người giấy nhẹ nhàng chui vào trong cửa, dựa theo phân phó của Tống Triết cẩn thận đi vào trong, trong sân, một bé trai tầm mười tuổi đang khóc, mặt sưng phù, miệng bị nhét khăn lông, cả người bị trói trên ghế, thoạt nhìn rất đáng thương.

Trong phòng có vài người, một người nam thô kệch nóng nảy nói: "Bây giờ cảnh sát truy gắt như vậy, đứa bé này căn bản không chuyển đi được. Sớm biết xúi quẩy như vậy thì tao đã không tốn nhiều tiền như vậy để mua đồ chơi rồi."

Một giọng nữ the thé vang lên: "Ai biết Hoàng Mỹ Phượng lại vô dụng vậy chứ, dẫn mấy người theo rồi mà cũng không bắt được một đứa con gái, hại chúng ta bây giờ không làm ăn được."

"Vậy làm sao bây giờ? Cảnh sát tra quá gắt, tình thế quá nguy hiểm, Hoàng Mỹ Phượng khai hết hồi, đám phụ nữ cùng đám nhỏ được cứu hết rồi. Có khi nào chúng ta cũng bị bắt không?"

Người nữ mắng: "Ngậm cái mồm mắm muối của mày lại, chúng ta không đi chung đường với Hoàng Mỹ Phượng. Mụ ta làm sao biết hành động của chúng ta mà khai chứ? Đứa nhỏ này không thể giữ lại, nó đã thấy mặt chúng ta rồi, tìm thời điểm xử nó đi."

"Rồi, biết rồi, quyết định như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.