Tống Triết nuốt nước miếng, trời ơi, đột nhiên sao cảm thấy nóng thế nhỉ?
Khoan đã, kia chốc nữa cậu tắm không phải cũng bị Tiêu Thiên thấy hết sao?
Tống Triết ngao ô một tiếng, vùi mặt vào trong cánh hoa hồng, trái tim nhỏ nhảy lên thình thịch thình thịch như đang chơi tàu lượn siêu tốc, không thể nào khống chế.
Tam Hoàng tắm xong sớm nhất, được sấy khô lông, lúc này đang vùi trên thảm, hai con mắt to nhìn ngó khắp nơi, nghe thấy âm thanh của Tống Triết thì ngẩng đầu, ngao ô một tiếng.
Tống Triết ngâng đầu, trên mặt còn dính cánh hoa, da thịt trắng nõn phối với cánh hồng đỏ tươi, dưới ánh đèn lờ mờ mang theo mỹ cảm khó tả.
Ít nhất nháy mắt Tiêu Thiên quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra nhìn thấy cảnh này, ánh mắt liền nhịn không được trở nên ám trầm.
Tống Triết nín thở nhìn Tiêu Thiên bước tới, trên người mang theo hơi nước, còn có mùi thơm của sữa tắm, giọt nước óng ánh sáng bóng trên da thịt màu đồng, ừng ực một tiếng, xương cổ Tống Triết trượt lên xuống trong cổ họng.
Giây tiếp theo, lúc Tiêu Thiên cúi đầu chuẩn bị làm gì đó, Tống Triết soạt một tiếng, hệt như một con thỏ kinh hoảng cầm lấy quần áo của mình chạy như bay vào phòng tắm: “Em đi tắm!”
Tiêu Thiên khựng ở đó, tay còn cầm cánh hồng vừa lấy khỏi mặt Tống Triết. Anh có chút sửng sốt, sau đó cười khẽ, âm thanh trầm thấp từ tính, Tam Hoàng cũng nhịn không được run run tai.
Tiêu Thiên ngồi bên mép giường nhìn thanh niêm trong phòng tắm, thân hình ẩn ẩn mơ hồ, càng mông lung mới càng chọc người ta ngứa ngáy khó nhịn. Anh đưa cánh hồng kia lên môi, vị đắng nhàn nhạt không những không làm anh nhíu mày, ngược lại lại càng cười tươi hơn. Nước cánh hồng đỏ tươi theo khóe môi chảy ra, Tiêu Thiên khẽ liếm, híp mắt, thoạt nhìn cực kỳ dụ người ta động tâm.
Mặt Tống Triết đỏ rực, tốc độ tắm càng nhanh hơn nữa, vừa nghĩ tới Tiêu Thiên đang ở ngoài nhìn mình, cả người cậu liền nóng bừng.
Chờ Tống Triết trùm khăn tắm kéo cửa ra thì trước mắt liền tối sầm, một vật thể mềm mại ấm áp dán lên môi, cậu nghe thấy âm thanh trầm thấp của Tiêu Thiên: “Tam Hoàng, đi ra ngoài!” Tim Tống Triết theo bản năng điên cuồng nảy lên.
Tam Hoàng ngoắc ngoắc đuôi ngao ô một tiếng, nhìn hai bóng người dán sát nhau, ngoan ngoãn đi ra ngủ trên sô pha ngoài phòng khách.
[Lộc cộc lộc cộc, quy củ cũ! Bút tâm ( “) bỉ tâm]
Hôm sau, ánh mặt trời sáng lạnh chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhưng bị tầng tầng lớp rèm cản lại. Chỉ có vài tia nắng nghịch ngợm theo khe hở chiếu xuyên vào, nghiêng nghiêng chiếu rọi lên chiếc giường lớn.
Trên giường lớn, trên bả vai lộ ra ngoài chăn của thanh niên chi chít điểm đỏ, từng chùm từng chùm như những đóa hoa đua nở, lộ ra khí tức mỹ lệ.
Tống Triết nhíu mày từ giấc ngủ say từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh liền cảm thấy thân thể mình giống như bị xe hàng cán qua, ê ẩm tới phát hoảng.
Chẳng lẽ ngày hôm qua cậu lại đi hàng yêu trừ ma sao, sao lại mệt mỏi như vậy chứ? Này thực không khoa học!
Tống Triết hoảng hoảng hốt mở mắt liền đối diện với một bức tường thịt, Tống Triết dụi dụi mắt, trên tường thịt còn có vài dấu vết. Cậu hoảng hoảng hốt hốt đỏ mặt, vô thức nghĩ, ơ? Nhìn thật quen? Thấy khi nào nhỉ?
“Tống Tống, sớm a!” Giọng nam khàn khàn mang theo từ tính lúc ban sáng, nụ hôn nhẹ như lông chim rơi xuống trên trán, tâm Tống Triết lại bắt đầu nảy lên đùng đùng, cậu ngẩng đầu liền chìm sâu vào đại dương mênh mông, mà cậu chính là một chiếc thuyền nhỏ lắc lư dao động trên biển, lảo đảo muốn ngã, chỉ cần không chú ý sẽ lập tức chìm vào đó.
Cậu----- hình như nhớ ra tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi!!!
Móa ơi! Ngay cả một người có tố chất như Tống Triết cũng nhịn không được văng tục một câu để diễn tả nội tâm kích động của mình lúc này, cậu rốt cuộc đã cùng Tiêu Thiên hoàn thành sinh mệnh đại hài hòa rồi sao? Móa ơi, kích động quá!
“Còn đau không?” Tiêu Thiên sờ vai cậu, sau đó kéo cậu xoay qua, nằm sấp trên giường, bàn tay nóng bỏng chạm vào da thịt hơi lạnh của cậu, Tống Triết nhịn không được nổi da gà.
Chờ đã, không phải lại tới nữa chứ? Không không không, cậu vẫn còn mệt phát hoảng a!
Ngay lúc Tống Triết hoảng hốt muốn trở mình, Tiêu Thiên cười khẽ vỗ mông cậu: “An phận một chút, đừng lộn xộn, anh xoa bóp giúp em, như vậy sẽ thoải mái một chút.”
Tống Triết nức nở một tiếng, vùi đầu vào gối, không thể tin nổi một người hiền lành thuần khiết như mình lại có suy nghĩ không đứng đắn như vậy!
Lỗ tai Tống Triết đỏ như máu, Tiêu Thiên lơ đãng liếc nhìn một cái, nhịn không được nhếch môi, thực ngốc!
Trên khắp thân thể trắng nõn của thanh niên tràn đầy dấu vết hồng diễm, mà người làm ra chính là anh. Tiêu Thiên cong cong ánh mắt, biểu thị cực kỳ đắc ý.
Tam Hoàng ngủ no rồi muốn đi vệ sinh, thế nhưng chủ nhân một mực không chịu ra, nó khó chịu dùng móng vuốt cào cửa, nghẹn ngào kêu ô ô.
Nghe thấy động tĩnh của Tam Hoàng, Tống Triết cũng không xấu hổ nữa, lập tức quay đầu nói: “Lão Tiêu, mau ra xem Tam Hoàng đi, chắc nó muốn đi vệ sinh.”
Tiêu Thiên đáp lại: “Ừm!”
Sau đó kéo chăn giúp Tống Triết.
Anh xuống giường mở cửa, Tam Hoàng nhìn thấy Tiêu Thiên ánh mắt liền sáng rực, Tiêu Thiên vỗ vỗ đầu nó, tâm tình vui thích nói: “Tam Hoàng, chờ chút, chờ ta thay đồ rồi dẫn con xuống.”
Tiêu Thiên thay đồ xong liền dẫn Tam Hoàng xuống lầu, lúc đi còn hỏi phục vụ lấy xẻng cùng túi nylon để dọn vệ sinh cho Tam Hoàng.
Thời điểm này mặt trời đã lên cao, uy lực mười phần, trên bờ cát đã có không ít người. Tiêu Thiên dẫn Tam Hoàng tới sườn núi cách đó không xa.
Lúc trở lại, Tam Hoàng đã thả lỏng vui vẻ ngoắc ngoắc đuôi.
Tiêu Thiên dẫn Tam Hoàng đi về khách sạn, lúc đi ngang qua bãi cát thì Tam Hoàng đột nhiên nhìn qua phía bên đó sủa to. Tiếng chó sủa kinh động đám người, có người nhíu mày mắng vài tiếng, âm thanh có chút hàm hồ, nghe tựa hồ là đang nói sao có thể dẫn chó tới.
Có tiền, dĩ nhiên cái gì cũng có thể làm.
Tiêu Thiên rũ mắt nhìn dáng vẻ nhe răng trợn mắt của Tam Hoàng, trước giờ Tam Hoàng rất ngoan, chưa từng làm mấy chuyện kỳ quái, cũng sẽ không vô duyên vô cớ sủa người lạ như vậy. Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Tam Hoàng, đừng sủa, đi thôi! Chúng ta trở về!”
Tam Hoàng từ cổ họng phát ra tiếng uy hiếp gru gru, tàn bạo có chút đáng sợ.