“Bạn học, bạn học, cậu không sao chứ? Tôi không phải cố ý. Cũng không biết làm sao xe mất khống chế, thắng xe không ăn, không có cách nào dừng lại.” Nam sinh chạy xe đạp sợ tới ứa mồ hôi lạnh, cậu không dám đụng vào Hạ Thiên Dật, sợ đụng vào sẽ làm Hạ Thiên Dật bị thương.
Tiểu Ưu trời sinh tính cách ôn hòa nhút nhát, lúc này vì Hạ Thiên Dật bị thương nên hiếm thấy nổi giận với người xa lạ: “Nói không cố ý có tác dụng à? Cậu đạp xe trong trường mà không chịu nhìn đường à?”
Nam sinh đạp xe kinh hoảng vừa nói xin lỗi vừa cúi thấp đầu, mặc cho Tiểu Ưu mắng.
Hạ Thiên Dật yếu ớt kéo kéo quần áo Tiểu Ưu: “Tiểu Ưu, tôi không sao, cậu đừng khổ sở.” Thật ra thì trong lòng Hạ Thiên Dật có chút vui sướng, Tiểu Ưu lo lắng cho cậu như vậy chứng tỏ trong lòng cô không phải không có chút cảm giác nào với cậu. Tiếp nữa là Hạ Thiên Dật cảm thấy, cho dù nam sinh này không chạy xe tông mình thì cũng sẽ phát sinh bất trắc khác mà thôi.
Cậu có thể cảm giác được, bút tiên kia phỏng chừng đang ở ngay bên cạnh họ.
Ánh mắt Tiểu Ưu đo đỏ, không dám động Hạ Thiên Dật, thấy sau ót Hạ Thiên Dật ứa máu thì cuống cuồng không thôi: “Cậu đẩy mình làm gì? Nhìn cậu bây giờ đi, chảy máu rồi kia kìa.” Tiểu Ưu sợ Hạ Thiên Dật xảy ra chuyện, trong lòng cô khổ sở vô cùng.
“Không sao, không có chuyện gì đâu, có đàn ông con trai nào không bị trầy trụa chảy máu đâu.” Hạ Thiên Dật càng như vậy Tiểu Ưu lại càng áy náy, thậm chí cô không biết vì sao mình lại đáp ứng làm bạn gái khi Tiễn Phi Vũ theo đuổi mãnh liệt.
Có phải cô đã quá do dự không? Cô như vậy có thể có được tình yêu chân chính không? Tiểu Ưu thực mê mang.
Hơn hai mươi phút sau, xe cứu thương tới, Tiểu Ưu cùng nam sinh kia lên xe theo tới bệnh viện.
Ngắn ngủi hai ngày đã ba lần gặp Hạ Thiên Dật, ngay cả nhân viên chăm sóc trên xe cứu thương cũng cảm thấy thần kỳ.
Sau khi Hạ Thiên Dật chạy đi tìm Tiểu Ưu, Vương Hằng Kiệt nhịn không được gọi điện cho Tống Triết, cậu rất sợ: “Tống Triết, Tống Triết!”
Lúc này Tống Triết đang vùi trong lòng Tiêu Thiên vừa xem TV vừa ăn salad, Tam Hoàng vùi trong lòng cậu tự cắn đuôi mình, hết thảy vô cùng hòa hợp.
“Vương Hằng Kiệt, phòng ngủ lại xảy ra chuyện à?” Vừa nhận được điện thoại của Vương Hằng Kiệt, Tống Triết liền biết đã xảy ra chuyện.
“Đúng đúng đúng, Tống Triết nói như thần. Làm sao, làm sao bây giờ? Bạn gái lão đại phòng em suýt chút nữa đã bị bút tiên dìm chết trong hồ. Lão đại định đi cứu nhưng chân bị thứ gì đó kéo lại, không thể nào nhúc nhích. Đáng sợ nhất là lúc em tới bệnh viện tìm lão đại thì thấy chỗ mắc cá chân lão đại có năm dấu móng tay tím bầm.” Vương Hằng Kiệt càng nói tim càng đập nhanh, kết quả cũng không biết mình đang nói gì, luống cuống đến lắp ba lắp bắp, suýt chút nữa đã bật khóc.
Tống Triết nói: “Cậu đừng hoảng, cứ mang lá bùa anh cho bên người là không có chuyện gì đâu. Sáng sớm mai anh sẽ lái xe tới trường cậu, tối nay cậu đừng ra ngoài, hiểu không?”
Âm thanh của Tống Triết rất có lực tương tác, rất ôn nhu, Vương Hằng Kiệt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều: “Thật xin lỗi Tống Triết, cũng tại em quá ngu xuẩn. Nếu ban đầu em kiên quyết không chơi, cũng khuyên bọn họ không chơi là tốt rồi.”
Tống Triết thở dài: “Trẻ con hiếu kỳ là chuyện rất bình thường, thế nhưng lòng hiếu kỳ hại chết mèo, lời này cũng không phải giả. Anh chỉ hi vọng lần này mấy đứa có được bài học, không phải tò mò chuyện gì cũng có thể nghịch thử. Không tự tìm đường chết thì sẽ không chết, những lời này cậu phải nhớ kỹ.”
Vương Hằng Kiệt xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu dạ một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Thiên cúi đầu hôn Tống Triết một ngụm, liếm sốt salad dính bên môi cậu, chua chua ngọt ngọt.
“Bên Vương Hằng Kiệt xảy ra chuyện à?”
Tống Triết lười biếng duỗi người, ôm lấy thân thể mềm nhũn của Tam Hoàng: “Ừm, bút tiên trong truyền thuyết.”
Tiêu Thiên cười khẽ: “Cái này anh có nghe nói. Bọn chị anh còn muốn chơi thử nhưng bị anh ngăn cản. Khi đó mọi người tiếp xúc với anh đều gặp xui xẻo, mặc dù anh không tin nhưng vẫn phải suy ngẫm, vốn chị đi cùng anh đã xui lắm rồi, lỡ chơi cái này lại càng xui hơn thì biết làm sao? Vì thế anh kéo chỉ đi, không cho chơi.”
Tống Triết bật ngón cái: “Giỏi. Sau đó thì sao?”
“Mặc dù có càm ràm vài câu nhưng không giận anh. Sau đó đám người chơi bút tiên kia nghe nói ban đêm gặp phải quỷ, một người ngã nhào xuống cống thoát nước, một người bị xe đụng, bất quá may mắn chỉ gãy một chân. Một người khác thì đang ngủ thì nhà bị cháy, suýt chút nữa đã bị thiêu chết. Tóm lại khoảng thời gian đó không ai an lành.”
Tống Triết đút dưa cho Tiêu Thiên, sau đó áp tới hôn một cái: “Anh nói xem, nếu những người kia bị hại chết thì anh nghĩ thế nào?”
Tiêu Thiên hôn đáp lại Tống Triết, dưa vốn rất ngọt, hai người môi răng quấn quít thì lại càng ngọt hơn, âm thanh trầm thấp của Tiêu Thiên từ hai đôi môi dính lấy nhau truyền tới: “Đại khái giống như em đã nói, hiếu kỳ hại chết mèo, người trẻ tuổi mà, họ hiếu kỳ với mọi thứ.”
Tống Triết nhẹ nhàng cắn môi anh một cái rồi rời đi, Tam Hoàng trong lòng Tống Triết bị đè ép tới ngao ô ngao ô, lúc hai người vừa tách ra nó liền nhảy xuống đất, nằm đó dòm Tống Triết cùng Tiêu Thiên, cái đuôi nhỏ lắc lắc không ngừng.
Tống Triết cười khẽ một tiếng, cánh môi vừa bị khi dễ đặc biệt đỏ ửng mê người, hệt như đóa hoa đẫm sương lúc ban mai, mềm mại quyến rũ.
“Lão Tiêu, anh có từng nghĩ tới nếu lần đó mình cũng tham gia mời bút tiên thì sẽ thế nào không?”
Tiêu Thiên suy tư nói: “Em đã từng nói ngay cả ác quỷ cũng không dám tới gần sát khí trên người anh, cho nên không thể nào mời bút tiên được. Cho dù có thì anh cũng không chịu chút ảnh hưởng nào, nhưng những người chơi cùng thì có lẽ không ổn.”
Tống Triết ôm đầu anh hôn một cái, véo tai anh cười ha hả: “Sao anh lại thông minh như vậy a?” Có thiên sát cô tinh ở, cho dù gọi ra bút tiên hung tàn cỡ nào cũng không dám đụng vào Tiên Thiên. Không dám đụng Tiêu Thiên nhưng những người khác thì thê thảm.
“Cho nên a, mấy trò chơi này tuyệt đối không thể đụng vào, bằng không người bên cạnh anh nhất định sẽ gặp tai ương!”
Tiêu Thiên gật đầu: “Anh biết, anh chưa bao giờ chơi mấy trò này.” Một là không tin, hai là cảm thấy nhàm chán, ba là cảm thấy có vài thứ nghe để biết là được rồi, thực sự đụng tới thì có vài hậu quả bạn sẽ không gánh nổi.
Vương Hằng Kiệt gọi điện cho Tống Triết xong thì cất di động, chuẩn bị quay lại phòng bệnh, đi chưa được mấy bước thì Vương Hằng Kiệt nhìn thấy phía trước có một cô gái đi về phía mình, cô gái có mái tóc đen dài, váy đỏ au, làn da tái nhợt cùng đôi chân ướt nhẹp không mang giày, trông cực kỳ kỳ quái.
Hiện giờ đã hơn tám giờ tối, sắc trời tối đen, bất quá bệnh viện có bật đèn, trong bệnh viện cũng có người tới người lui, Vương Hằng Kiệt đi ra ngoài gọi điện cũng không sợ hãi.
Thế nhưng lúc nhìn thấy cô gái này, phần đùi Vương Hằng Kiệt đột nhiên nóng lên, nóng muốn chết, Vương Hằng Kiệt vội vàng khom người móc chiếc túi thơm trong túi ra, vừa chạm vào chiếc túi, tay Vương Hằng Kiệt cũng bị nóng phỏng.
Cậu giật mình cẩn thận mở túi thơm, thế nhưng phát hiện lá bùa hộ mệnh trong túi đã biến thành một dúm tro đen.
Sao lại như vậy? Ánh mắt Vương Hằng Kiệt trợn sắp lòi ra tới nơi, không thể nào giải thích được, thế nhưng lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện cô gái kỳ quái kia không thấy đâu.
Mới đầu Vương Hằng Kiệt không nghĩ ra, chờ đến khi thấy một chiếc xe cứu thương bí bo chạy tới, mà người nằm trong xe chính là Hạ Thiên Dật mặt mũi trắng bệch thì trong đầu Vương Hằng Kiệt lóe lên một tia suy nghĩ, nhớ lại Tống Triết đã nói mình chỉ cần mang bùa theo bên người thì sẽ không gặp chuyện, nhớ tới cô gái kỳ quái không thấy mặt không đi giày vừa nãy, nhất thời lạnh ngắt cả người.
Có khi nào là bút tiên tới tìm cậu không?
“Tiểu Ưu, lão tứ bị sao vậy?” Vương Hằng Kiệt phát hoảng, phòng ký túc xá đã bị thương hai người. Nếu không phải có lá bùa hộ mạng kia thì cậu rất có thể chính là người thứ ba.
Tiểu Ưu lo lắng nói: “Cậu ấy vì cứu mình mà bị xe đạp tông trúng.”
Nam sinh đụng trúng người xấu hổ cúi đầu không nói lời nào.
Cậu cứ tưởng Vương Hằng Kiệt sẽ tức giận chỉ trích mình, kết quả Vương Hằng Kiệt không lên tiếng, chỉ có sắc mặt ngày càng khó coi hơn. Nam sinh đạp xe chạy đi thanh toán tiền thuốc men, sau đó thực áy náy đứng bên giường bệnh xin lỗi Hạ Thiên Dật.
Hạ Thiên Dật không trách cứ, bảo nam sinh đừng để chuyện này trong lòng rồi bảo đối phương về trường.
Nam sinh vừa đi, Vương Hằng Kiệt liền kể lại chuyện bùa bình an đã cháy thành tro đen: “Mới vừa nãy tôi còn thấy một cô gái đi chân trần mặc váy đỏ tóc đen dài, chính là dáng vẻ thường thấy của ma nữ trong mấy bộ phim kinh dị a!”
Vương Hằng Kiệt ừng ực một ngụm nước khoáng, trán đầy mồ hôi: “Nếu không nhờ lá bùa này thì rất có thể tôi đã nằm chung phòng bệnh với ông rồi.”
Sắc mặt Tiểu Ưu trắng bệch, nắm chặt tay Hạ Thiên Dật không dám buông.
“Bệnh viện cùng trường học đều là nơi bắt đầu của những câu chuyện ma quỷ, mấy cậu nói coi tối nay chúng ta ở bệnh viện thì có gặp bút tiên không?” Không phải Vương Hằng Kiệt dọa người mà là cậu thật sự lo lắng, bùa hộ mạng của cậu đã không còn, nếu còn gặp bút tiên thì chẳng phải chết chắc sao?
Hạ Thiên Dật cũng lo lắng, hiện giờ cậu bị thương nằm trên giường, nếu bút tiên tới thì căn bản không có cách nào che chở Tiểu Ưu, vì thế nói: “Lão tam, tối nay ông cùng Tiểu Ưu ở lại phòng bệnh của tôi đi, nhiều người nhiều sức, có thể chiếu cố nhau tốt hơn.”
Vương Hằng Kiệt suy nghĩ một chút, Hạ Thiên Dật bị thương, đang rất suy yếu, nếu thật sự xảy ra vấn đề thì khẳng định sẽ diệt đoàn. Bên lão đại, Lâm Linh đã gặp chuyện, có lẽ sẽ không bị lại lần hai. Lão đại thân thể cao to khỏe khoắn, so với bọn họ lợi hại hơn, ở một mình chắc không sao.
“Được, để tôi báo một tiếng với lão đại.” Còn lão nhị Tiễn Phi Vũ thì lúc chiều cha mẹ đã tới bệnh viện chăm sóc.
Bên phòng bệnh Lâm Linh, Lâm Linh vẫn chưa tỉnh lại, lão đại ngồi bên cạnh nghịch di động. Vương Hằng Kiệt gọi lão đại ra, nói chuyện lão tứ vừa mới nhập viện cùng chuyện mình gặp vừa nãy, lão đại lau mồ hôi trán, không bao giờ dám hoài nghi sự tồn tại của bút tiên nữa: “Được rồi, tôi biết rồi, phòng bệnh cũng gần, có gì dùng điện thoại liên lạc.”
“Được!”
Nhóm bạn trẻ vượt qua một đêm khó khăn, tựa hồ không dám ngủ say. Thế nhưng đêm này không đáng sợ như bọn họ tưởng, bút tiên đã không xuất hiện.