Mùi máu tươi làm thần trí Tống Triết thanh tỉnh lại một chút, cậu mở mắt ra, phần tóc mái bị mồ hôi thấm ướt dính bết vào trán, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
“Lão Tiêu, anh không cần làm vậy, cứ nhét vải vào miệng em là được mà.” Tống Triết khó khăn hé miệng, chỉ nói vài câu mà mệt phát hoảng.
Tiêu Thiên lắc đầu, ánh mắt âm trầm: “Không sao, anh không đau. Tống Tống, phải làm sao mới giúp em đỡ hơn được?” Anh nắm tay Tống Triết, tuy biểu tình không lộ ra nhưng lực đạo trên tay đã nói rõ toàn bộ lo âu trong lòng anh lúc này.
Tống Triết mỉm cười: “Không sao, rất nhanh sẽ qua thôi. Chờ em hấp thu xong, nói không chừng lại lợi hại hơn gấp mấy lần ấy.” Cậu còn chưa cười xong thì mớ hắc khí kia lại bắt đầu tàn phá, dướp lớp da tựa hồ có thứ gì đó khuấy đảo trồi lên lặn xuống, thoạt nhìn có chút dọa người.
Tay Tiêu Thiên có chút phát run: “Nếu sát khí trên người anh có thể giúp được em thì tốt rồi.” Đáng tiếc, Tiêu Thiên chỉ biết sát khí có thể hỗ trợ Tống Triết thu thập quỷ quái, còn những chuyện khác thì không rõ có tác dụng hay không.
Lúc này Tống Triết đã không còn tâm trạng nghe lời Tiêu Thiên, cậu đau đớn khó chịu đến mức chỉ muốn lăn lộn trên giường, hắc khí sát khí toàn thôn chen chúc chui vào trong thân thể cậu, sức chứa của cơ thể cậu quá nhỏ, tốc độ luyện hóa thành linh khí lại không đủ nhanh, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng nổ tung mà chết.
Ngay lúc này Tống Triết đột nhiên cảm thấy hắc khí tiến vào cơ thể chậm rãi hơn rất nhiều, không còn ngang ngược ồ ạt như mới vừa nãy nữa, ngược lại giống như tao nhã lễ phép đứng xếp thành hàng rồi thứ tự tiến vào.
Tống Triết há miệng, giống như cá thiếu nước, cực kỳ suy yếu. Cậu mở mắt ra thì thấy Tiêu Thiên mím chặt môi, còn có sát khí cuồng loạn trên người anh.
Số sát khí kia vây lấy cả người Tống Triết, sát khí trong thôn không thể tiến vào, chỉ có thể xuyên qua một cái khe nhỏ chậm rãi tiến vào, hóa ra đây là nguyên nhân làm Tống Triết cảm thấy khá hơn một chút!
Tống Triết thật sự không ngờ sát khí trên người Tiêu Thiên còn có công dụng kỳ quái này!
Cậu nhắm mắt lại, bắt đầu gia tăng tốc độ luyện hóa hắc khí, không bao lâu sau sắc mặt trở nên hồng nhuận. Thân thể run rẩy cũng dần dần bình ổn lại.
Tiêu Thiên thời thời khắc khắc chú ý tới tình huống của Tống Triết, thấy cậu không còn run nữa thì biết cậu đã tiến triển theo hướng tốt đẹp. Anh thở phào một hơi, sau đó vắt khăn lông lau mồ hôi cho Tống Triết.
Máu trên cổ tay anh tý tách nhỏ xuống chậu nước.
Lão bà ngửi thấy mùi máu thì hơi nghiêng đầu nhìn qua, sau đó ánh mắt lập tức nóng hừng hực.
Dương Lâm Tây vừa nói chuyện với bà cụ vừa phân tâm chú ý tình huống bên Tống Triết. Lúc bà lão nhìn về phía Tiêu Thiên, anh cũng quay đầu nhìn qua, thấy dấu răng cùng vệt máu trên tay Tiêu Thiên thì vội vàng đứng dậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thiên không có thời gian để ý tới Dương Lâm Tây, chỉ mãi chú tâm lau mồ hôi trên trán Tống Triết.
Sắc mặt Tống Triết đã khá hơn vừa nãy rất nhiều, không còn tái nhợt như quỷ nữa, chỉ là vệt máu đỏ tươi bên khóe miệng chảy xuống phần cằm trắng nọn đặc biệt yêu dị.
Bà lão cũng tiến tới, khó hiểu: “Cậu nhóc này bị bệnh gì vậy? Cư nhiên đau tới cắn chảy cả máu rồi.”
Mới đầu Dương Lâm Tây nghĩ là Tống Triết diễn kịch, lúc chạy vào thôn cầu cứu còn thầm khen ngợi Tống Triết, đại sư chính là đại sư, thật sự lợi hại a, cư nhiên nghĩ ra biện pháp xâm nhập nội bộ địch nhân tốt như vậy.
Thế nhưng hiện giờ thoạt nhìn tình huống có chút không đúng a!
Dương Lâm Tây lo lắng nói: “Bà ơi, sao bác sĩ trong thôn vẫn còn chưa tới?”
“Ổng lớn tuổi rồi, lại ở cuối thôn nên cần chút thời gian, để bà ra cửa xem thử.”
“Cám ơn bà ạ!”
Sau khi bà cụ đi rồi, Dương Lâm Tây đi tới cửa cảnh giác quan sát một chút, sau đó mới trở về bên mép giường, hạ thấp âm thanh nói: “Tống Triết, cậu làm sao vậy?”
Lúc này Tống Triết đã luyện hóa xong hắc khí sát khí tiến vào cơ thể, số hắc khí đang chậm rãi tiến vào sẽ bị cơ thể tự chuyển đổi, không cần Tống Triết hao phí tâm tư nữa.
Nghe thấy lời Dương Lâm Tây, cậu mở mắt ra nói: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bất quá đã giải quyết được rồi. Anh không cần lo lắng, cứ tiếp tục giả vờ như tôi bị bệnh nặng.”
Dương Lâm Tây thấy Tống Triết không sao thì cũng an tâm: “Ừm!”
Tống Triết nhìn Tiêu Thiên đang dùng khăn lau khóe miệng mình, lập tức chiếc khăn bị nhuộm thành một mảng hoa máu.
“Lão Tiêu, sát khí trên người anh rất hữu dụng.”
Tiêu Thiên không rõ lắm, thế nhưng biết sát khí trên người mình giúp được Tống Triết thì rất tốt, nhớ tới cảm giác khủng hoảng sợ mình phải mất đi Tống Triết, anh không thể khống chế cúi đầu hôn khóe môi cậu, khí tức hóng hừng hực phả ra: “Em không sao thì tốt rồi.” Nếu có thể, anh nguyện ý giao hết sát khí của mình cho Tống Triết.
Sát khí: ủy khuất thút thít.JPG
Dương Lâm Tây trợn tròn mắt, con ngươi sắp lọt ra ngoài tới nơi. Anh dùng sức dụi mắt, excuse me? Vừa nãy có phải anh nhìn thấy thứ gì không đúng không?
Chẳng qua Dương Lâm Tây còn chưa kịp nói gì, bà cụ đã vững vàng bước vào, còn dẫn theo một ông cụ tóc hoa râm, ông cụ thoạt chừng hơn bảy mươi, bộ dáng rất khỏe mạnh, hoàn toàn không giống cụ già bảy mươi ốm yếu.
“Thầy thuốc Hoàng tới rồi, thầy thuốc Hoàng tới rồi, cậu nhóc nhường chỗ một chút để thầy thuốc kiếm tra xem thế nào.”
Tiêu Thiên không muốn động, Tống Triết đẩy anh một cái, mỉm cười nhìn thầy thuốc: “Làm phiền thầy thuốc!”
Thầy thuốc Hoàng dùng ánh mắt đục ngầu của mình liếc nhìn Tống Triết một cái, lại nhìn cổ tay Tiêu Thiên rồi nói: “Đưa tay ra cho tôi xem mạch.”
Tống Triết đưa tay qua, lúc ánh mắt lia qua phần trán thầy thuốc thì im lặng nhìn vài giây rồi thu hồi.
Thầy thuốc Hoàng xem mạch, im lặng không nói, chân mày khẽ nhíu lại, Dương Lâm Tây nhìn mà sợ run, sợ ông ta phát hiện Tống Triết không bị bệnh.
Qua một hồi lâu sau Tống Triết mới hỏi: “Thầy thuốc, tôi bị làm sao vậy?”
Thầy thuốc Hoàng thu tay lại, biểu tình không rõ: “Mạch tượng của cậu rất kỳ quái, nhất thời tôi cũng không đoán được là bệnh gì. Tốt nhất cậu nên chờ tới khi xe tới rồi tới bệnh viện lớn kiểm tra một chút.”
Tống Triết thầm nghĩ, có thể không kỳ quái sao? Cơ thể cậu bị hắc khí cuồn cuộn tiến vào, mạch tượng cả người bất ổn, kinh mạch hỗn loạn, linh khí cùng hắc khí giao triền, có thể chuẩn đoán ra bệnh mới là kỳ.
Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng biểu tình lại tỏ ra sợ hãi: “Là sao chứ thầy thuốc? Tôi mắc phải chứng bệnh hiểm nghèo gì sao?”
Dương Lâm tây lập tức nhảy tới: “Sẽ không, Tống Triết, cậu sẽ không có việc gì đâu. Tôi sẽ lập tức gọi 120 tới.” Anh lấy di động ra, thế nhưng điện thoại lại không gọi được, anh tức tới mức suýt chút nữa đã đập nát di động.
Lúc này bà cụ mới nói: “Chỗ chúng tôi tín hiệu không tốt lắm, lúc có lúc không. Có thể gọi điện ra ngoài phải xem vận khí a.”
Dương Lâm Tây gấp tới mức muốn bạc đầu: “Bà, nhà bà không có gắn điện thoại sao? Có thể cho tôi mượn điện thoại không?”
Bà cụ lắc đầu: “Không, chỗ chúng tôi không có ai dùng thứ này cả.”
Dương Lâm Tây thầm lẩm bẩm: “Này cũng quá lạc hậu đi!”