Chuyện Tôn gia nói ra cũng không phải chuyện mới lạ gì, tương tự như chuyện nhà Hàn Lệ Châu mà Tống triết từng nghe thấy.
Là một cô gái quen biết một người nam phong độ nhã nhặn lại có tiền, không quản là yêu thật hay yêu tiền, tóm lại là người nam kia đã nói với cô gái rằng mình không có vợ, không có con, mình vẫn còn độc thân.
Đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, cô nữ sinh non nớt bị hạnh phúc mê muội đầu óc cứ vậy giao mình cho hắn ta, cô cảm thấy yêu hắn, đem mình trao cho hắn chính là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian.
Chỗ này, Tống Triết chỉ muốn nói một câu: Chó má, nam cùng nữ khác biệt. Nam đối với nữ đều là ban đầu nhiệt tình, sau khi theo đuổi tới tay thì từ từ nguội lạnh, không còn sự nhiệt tình như lúc ban đầu nữ. Mà nữ thì vừa vặn ngược lại, ban đầu nhàn nhạt lãnh đạm, càng về sau sẽ càng thích, thích tới không thể tự kềm chế. Nhất là sau khi hai người phát sinh quan hệ, cơ thể người nữ sẽ tiết ra một loại hóc môn làm người nữ sinh ra cảm giác lệ thuộc vào tình yêu này. Hơn nữa càng yêu thì lại càng mất đi lý trí.
Dĩ nhiên có vài người không giống như vậy, bởi vì tính cách khác biệt nên phương thức hành xử cũng khác biệt. Bọn họ có thể thoát khỏi khống chế của não bộ, thế nhưng có một số người không làm được.
Mẹ của Tôn Lan Khê, Lý Duyệt Minh chính là một người nữ khăng khăng một mực với một người nam, sau khi sinh hạ Tôn Lan Khê, bà vô tình biết được người nam kia đã có vợ thì thật sự kinh hoàng tột độ.
Bà hận, bà oán, hận người nam kia lừa mình, oán mình quá ngu xuẩn.
Thế nhưng ngay cả đứa nhỏ cũng sinh rồi, bà có thể làm sao đây?
Mẹ Tôn Lan Khê vẫn luôn nhẫn nhịn nuôi lớn đứa nhỏ, đồng thời nhu tình mật ý với người nam kia, chờ đến khi người nam này càng lúc càng không thể rời bỏ mình thì bắt đầu đề nghị để Tôn Lan Khê trở về Tôn gia.
Lý do là đứa nhỏ đã lớn rồi, nếu vẫn cứ đi theo bà, mang danh con cái riêng thì tương lai phải làm sao đây?
Lú Duyệt Minh là một mỹ nhân nhu tình như nước, là loại hình hoàn toàn bất đồng với người vợ lớn của người nam, người vợ lớn kia là thiên kim tiểu thư, tính tình kiêu ngạo, chưa từng tỏ ra nhu tình mật ý với người nam, hai người vẫn luôn duy trì cuộc sống tương kính như tân.
Vì thế mà người nam mới nhịn không được ra ngoài vụng trộm.
Trong nhà có dạng gì thì nam nhân sẽ tìm một loại hình hoàn toàn trái ngược để vụng trộm, tốt nhất chính là loại nũng nịu hờn dỗi, chỉ biết có mỗi mình hắn, sùng bái hắn, không có hắn là sống không nổi.
Mà cô nữ sinh trẻ tuổi xinh đẹp không hề có kinh nghiệm xã hội như mẹ Tôn Lan Khê chính là lựa chọn tốt nhất.
Lý Duyệt Minh vẫn luôn mềm mại thuận theo, cái gì cũng nghe theo hắn, ngay cả đứa nhỏ của vợ lớn chọc hắn tức giận, hắn tới chỗ Lý Duyệt Minh, Lý Duyệt Minh vẫn luôn ôn nhu quan tâm. Hơn nữa Tôn Lan Khê khôn khéo nghe lời cứ hệt như bảo sao của Lý Duyệt Minh, hoàn toàn không giống đứa con của hắn cùng vợ lớn, chỉ biết chọc hắn tức giận.
Vì thế sau khi Lý Duyệt Minh nói muốn để Tôn Lan Khê trở về Tôn gia, Tôn Chí Lâm chỉ hơi do dự một chút liến đáp ứng.
Khi đó đứa con gái lớn Tôn Dao Y đang vì chuyện bạn trai mà nháo loạn với hắn, mẹ Tôn Dao Y dĩ nhiên đứng vế phía con gái, đứa con trai cũng đứng về phía mẹ và chị mình, cả gia đình chỉ có mình hắn cô độc. Nếu con gái hắn cũng ngoan ngoãn thì hắn đã không ngột ngạt như vậy.
Nghĩ vậy hôm sau Tôn Chí Lâm liền dẫn Tôn Lan Khê về Tôn gia.
Chuyện này đưa tới sóng to gió lớn.
Người vợ lớn Trương Nghệ hoàn toàn không hay biết chồng mình lén vụng trộm sau lưng mình, hơn nữa còn sinh một đứa con lớn như vậy. Tuổi của cô gái này căn bản không kém hơn Dao Dao của bà bao nhiêu.
Bà vẫn cảm thấy mặc dù mình không thương Tôn Chí Lâm nhưng vẫn rất hài lòng vì người nam này không có nữ nhân khác ở bên ngoài. Phải biết trong giới thượng lưu lắm tiền nhiều của này, nam nhân không bao nuôi vợ nhỏ hay tình nhân ở bên ngoài thực sự quá ít.
Có tiền liền trăng hoa chính là thói hư tật xấu của nam nhân.
Vì thế lúc Trương Nghệ cùng nhóm chị em tra ngoài uống trà nghe bọn họ than phiền ông chồng nhà mình lại bị hồ ly tinh câu hồn, bà vẫn luôn tự đắc, bởi vì chồng bà chưa từng có chuyện này. Bà cũng đặc biệt yêu thích ánh mắt hâm mộ của nhóm chị em tiểu thư, kết quả sự thật lại cho bà một cái tát đau đớn.
Tôn Chí Lâm có con gái riêng lớn như vậy, nói cách khác lúc có Dao Dao được vài năm hắn đã bắt đầu ngoại tình, thậm chí rất có thể còn sớm hơn.
Trương Nghệ giận điên, thế nhưng phong thái phu nhân làm bà không thể gào khóc mắng mỏ om sòm như những người phụ nữ khác.
Năm đó cùng Tôn Chí Lâm kết hôn chẳng qua chỉ là liên hôn mà thôi. Trương gia chỉ có duy nhất một đứa con là bà, vừa vặn vì công ty gặp chút vấn đề về vốn xoay vòng, mà nhà Tôn Chí Lâm vì một lần vô tình giàu phất lên nên trở thành đối tượng tốt. Thế nhưng nói cho cùng vẫn là thiếu căn cơ, vì thế hai nhà liền có được cái mình muốn.
Hiện giờ Tôn Chí Lâm kinh doanh ngày càng lớn, mà Trương gia thì hoàn toàn không thể nào đuổi kịp, cho dù Trương Nghệ có về nhà mẹ nháo thì cũng không có cách nào. Cùng lắm là cha Tôn Nghệ gọi Tôn Chí Lâm tới nói chuyện một phen, đảm bảo nữ nhân bên ngoài kia không thể uy hiếp địa vị của Trương Nghệ, còn cô con gái kia, Tôn Chí Lâm cũng phải đảm bảo nó không đụng chạm tới lợi ích của hai đứa con của Trương Nghệ.
Tôn Chí Lâm dĩ nhiên gật đầu đáp ứng, hắn vốn không có ý định ly dị để Lý Duyệt Minh trở thành bà lớn, nói đến cùng thì Lý Duyệt Minh cũng chỉ là một món đồ chơi cao cấp hơn thú mà thôi.
Có thể mang ra ngoài, chỉ có người có xuất thân thiên kim như Trương Nghệ.
Tôn Lan Khê thật ra không muốn tới Tôn gia, cô muốn sống với mẹ mình. Lúc biết Tôn Chí Lâm có gia đình riêng, mà mẹ mình chẳng qua chỉ là tiểu tam, Tôn Lan Khê từng có ý bỏ nhà đi, cô cảm thấy khổ sổ, người mẹ dịu hiền của cô sao có thể là tiểu tam, cô sao lại là con gái của tiểu tam được chứ?
Lý Duyệt Minh không giấu diếm Tôn Lan Khê, khoảnh khắc con gái biết được chân tướng, bà thực sự thở phào, rốt cuộc có thể bày tỏ ủy khuất mà mình gánh chịu suốt bấy nhiêu năm qua.
Bà nói cho Tôn Lan Khê biết hết thảy, còn căn dặn cô phải giữ nguyên lòng nhụ mộ với Tôn Chí Lâm như trước kia, phải đặc biệt thân thiết quấn quýt, phải như vậy thì Tôn Lan Khê mới có thể tiến vào Tôn gia, mới có thể giúp bà trở thành Tôn phu nhân.
Tôn Lan Khê biết, mẹ mình đeo danh tiểu tam làm một người nữ nhân ẩn trong bóng tối khó khăn cỡ nào, cô thực sự đau lòng, cô hỏi mẹ mình vì sao lúc ban đầu không rời đi.
Lý Duyệt Minh xoa đầu Tôn Lan Khê, cười nói: “Rời đi? Dễ vậy sao con? Có con rồi, nếu mẹ rời đi, Tôn Chí Lâm sẽ không để mẹ mang con đi. Hơn nữa sau khi tốt nghiệp mẹ liền ở cùng ông ta, không có công việc, không có tiền, ngay cả năng lực sinh tồn cũng không có. Quan trọng nhất là mẹ hận ông ta, hận ông ta phá hủy cuộc đời mẹ, không ngồi lên vị trí Tôn phu nhân kia, mẹ thực sự không nuốt trôi cơn hận này.”
Lý Duyệt Minh nhìn vào ánh mắt Tôn Lan Khuê, từng chữ từng chữ nói: “Con gái, con phải nhớ kỹ, sau này không quản ở chung một chỗ với ai, tuyệt đối đừng tùy tiện trao chính mình ra. Mẹ không phải người cổ hủ, mẹ chỉ sợ con ngu ngốc giống mẹ, cho rằng chân ái thì giao chính mình sẽ làm tình yêu càng hoàn mỹ hơn. Kỳ thật hết thảy đều là giả, một người nam thật lòng thật dạ yêu con sẽ không muốn con trước khi cưới. Chỉ có lũ nam nhân cặn bã ham mê thân xác nữ nhân mới như vậy, hơn nữa sau khi đạt được còn vứt bỏ người ta.”
“Mẹ biết xã hội bây giờ khi yêu đương phát sinh quan hệ là rất bình thường, thế nhưng con phải nhớ kỹ, thân thể là của mình, con gái không thể tùy tiện như vậy, tùy tiện chỉ làm bọn nam nhân cảm thấy con không có giá trị. Hiểu không?”
Tôn Lan Khê gật đầu, trong lòng thật sự rất khổ sở, cuộc đời của mẹ đã làm cô hoàn toàn đánh mất lòng tin với tình yêu.
Cô vào Tôn gia, đối mặt chính là lời chửi rủa của chị em Tôn Dao Y cùng bạo lực lãnh đạm của Trương Nghệ, cuộc sống thật sự không tốt đẹp nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, vì mẹ, cô phải cố nhẫn nhịn. Cô không thể làm mẹ thất vọng.
Cứ cách ba ngày cô sẽ nói chuyện điện thoại với mẹ, kể cho bà nghe chuyện ở Tôn gia.
Mặc dù trừ bỏ hai điều kiện trước đó, muốn Tôn Lan Khê vào Tôn gia thì Tôn Chí Lâm phải đáp ứng cắt đứt quan hệ với Lý Duyệt Minh. Thế nhưng tuy ngoài miệng đáp ứng nhưng Tôn Chí Lâm vẫn lén lút tới tìm bà.
Chuyện này thực sự làm Trương Nghệ ngày càng khó chịu, nhất là Tôn Lan Khê còn lởn vởn ngay trước mắt.
Trương Nghệ khó chịu, chị em Tôn Dao Y lại càng căm tức, nhục mạ chỉ trích Tôn Lan Khê là chuyện thường tình, hơn nữa còn nhiều lần bị Tôn Chí Lâm bắt gặp.
Mỗi lần như vậy lại là một trận thế chiến.
Cứ vậy Tôn Chí Lâm ngày càng không yêu thích hai chị em, lại càng không yêu thương Tôn Lan Khê. Thậm chí không lâu sau lại truyền tới tin tức Lý Duyệt Minh một lần nữa mang thai.
Tôn Chí Lâm mừng như điên, lúc đủ ba tháng Lý Duyệt Minh mới báo với Tôn Chí Lâm, muốn cho hắn một kinh hỉ. Hơn nữa từ hình siêu âm thì đó là một đứa bé trái.
Cứ vậy Tôn Chí Lâm lại càng cao hứng hơn, căn bản một tuần hết năm ngày ở chỗ Lý Duyệt Minh.
Tôn Lan Khê cũng thật cao hứng, mẹ mang thai tức là cô sắp em trai, cô cũng muốn về nhà nhưng Lý Duyệt Minh không cho, bà muốn cô ở Tôn gia nhìn chằm chằm Trương Nghệ.
Lúc biết tin Lý Duyệt Minh mang thai, Trương Nghệ tức điên đập vỡ không ít đồ đạc trong phòng, hình tượng phu nhân gì gì đó cũng bị gạt ra khỏi đầu.
Tôn Lan Khê nơm nớp lo sợ sống ở Tôn gia, gần nhất thì đột nhiên Tôn Chí Lâm quay về Tôn gia, mà mẹ cô thì đã rất lâu rồi không gọi điện thoại.
Cô hỏi Tôn Chí Lâm thì hắn bảo là đi dưỡng thai rồi, di động có phóng xạ nên không cho phép dùng. Chờ em trai chào đời thì sẽ cho cô gặp.
Tôn Lan Khê cảm thấy có chút không đúng, quan trọng hơn là Trương Nghệ vốn vẫn lạnh mặt đột nhiên có tâm tình rất tốt, thường xuyên hẹn bạn bè ra ngoài uống trà dạo phố, hoàn toàn không có biểu hiện tức giận như trước đó.
Điều này hiển nhiên không đúng, Trương Nghệ không thể nào đột nhiên cao hứng như vậy. trừ phi mẹ cô xảy ra chuyện!
Hơn nữa trong lúc giễu cợt Tôn Dao Y đã lỡ miệng nói vài lời, nó càng làm Tôn Lan Khê tin tưởng nếu mẹ cô xảy ra chuyện thì khẳng định là Trương Nghệ làm.
Cô tìm Tôn Chí Lâm, hắn có vẻ mất kiên nhẫn, nói là chỉ đưa đi dưỡng thai mà thôi, bảo cô đừng có nháo loạn.
Tâm Tôn Lan Khê nguội lạnh.
.o.