Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Ninh Nhiên, quản gia bất đắc dĩ nói: “Nhị tiểu thư, cô đừng khổ sở, tính tình của đại tiểu thư vốn là vậy.”
Ninh Nhiên khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Không sao, tôi biết tính chị ấy mà, tôi không để ý đâu.”
Quản gia cũng cười, thật kỳ quái, mặc dù nhị tiểu thư là con của mẹ kế nhưng lại rất thích thân cận đại tiểu thư, không quản đại tiểu thư nói gì, nhị tiểu thư hoàn toàn không để tâm, còn đại tiểu thư thì từ nhỏ đã không tỏ ra thân thiện với nhị tiểu thư. Bất quá cũng thực bình thường, con gái vợ chính làm sao thích một cô em gái riêng được chứ?
Tôn Trung Tân quay về cục, mặt mũi tiều tụy, tâm tình cũng mệt mỏi, anh cầm tư liệu từ chỗ nhân viên nghiệm xác đi tới phòng làm việc của Dương Lâm Tây, Dương Lâm Tây vẫn còn ở văn phòng, Lưu Nhất Minh cũng ở đây. Vụ án của bọn họ cũng rất khó giải quyết, đến bây giờ vẫn chưa có đột phá.
Thấy dáng vẻ ỉu xìu của Tôn Trung Tân, Lưu Nhất Minh nhịn không được nói: “Ây yo, bị đại tiểu thư kia dạy dỗ một trận à?”
Tôn Trung Tân đặt mông ngồi xuống ghế: “Chứ còn gì nữa? Sớm biết vậy em đã không nhận việc này rồi. Tính tình kém không nói, thái độ còn làm người ta khó chịu. Hở ra là hăm he không để em kiếm sống ở đế đô này nữa, cút xéo đi, cô ta coi người ta là gì chứ?”
Lưu Nhất Minh cười, đi tới vỗ vai Tôn trung Tân: “Cậu còn trẻ, trải nghiệm nhiều thì sẽ quen tới chết lặng!”
Tôn Trung Tân liếc mắt: “Lăn đi!”
Hai người đùa giỡn một phen, sau đó Tôn Trung Tân mới kể lại chuyện tối qua: “Em cũng chịu thua rồi, đại tiểu thư kia không biết chọc trúng tên thần kinh nào mà làm ra chuyện dọa người như vậy. Aiz, phiền chết em mà! Một chút đầu mối cũng không có.”
Lưu Nhất Minh không ngờ vụ án này lại trở nên phức tạp như vậy: “Số mèo kia đều bị lột da rồi mới ném lên giường Ninh Ưu?”
Tôn Trung Tân ném báo cáo cho anh: “Đúng vậy, là lột từ trước, thế nên em lại càng không hiểu được, làm sao có người có thể lột da mèo nhanh như vậy rồi qua mặt tầm mắt mọi người ném xác mèo lên giường Ninh Ưu. Ngay sau đó chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi nhanh chóng rời đi mà không bị ai phát hiện. Người giúp việc đều ở dưới lầu một, bên ngoài là tụi em, cửa sổ phòng Ninh Ưu hướng thẳng ra cổng. Nếu kẻ kia muốn từ lầu hai nhảy xuống thì tụi em nhất định sẽ nhìn thấy. Cố tình lại không có gì cả.”
“Tụi em cũng lục soát những phòng khác, không có gì cả, cửa sổ cũng khóa từ bên trong. Nếu kẻ kia muốn từ các phòng khác nhảy xuống thì cửa sổ không thể khóa trái như vậy được. Vì thế em mới khó hiểu, kẻ này cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Chẳng lẽ thật sự giống như Ninh Ưu nói, từ thời không song song xuyên tường tới?”
Tôn Trung Tân chỉ thuận miệng nói vậy thôi nhưng thần kinh Dương Lâm Tây cùng Lưu Nhất Minh lại giật bắn, hai người trố mắt nhìn nhau, Lưu Nhất Minh vỗ mạnh vai Tôn Trung Tân: “Có khi là thời không song song thật ấy!”
Tôn Trung Tân đau tới nhe răng trợn mắt, đảo mắt trắng dã: “Anh nói gì vậy? Gì mà thời không song song chứ? Đùa thôi mà, anh tưởng thật à?”
Lưu Nhất Minh kéo ghế tới: “Trước đó anh gửi tư liệu qua, cậu có xem chưa?”
Tôn Trung Tân bĩu môi: “Có a, kẻ hiềm nghi rất có thể là người nam cao lớn kia. Thế nhưng lần thứ hai Ninh Ưu thấy mèo chết thì camera giám sát không ghi được hình ảnh hung thủ, vì thế khi ấy em mới nghĩ là do người nội bộ gây ra. Thế nhưng tra xét một chút thì phát hiện nhóm người làm không có thời gian gây án, hơn nữa cũng không có ai lên lầu hai. Anh nói xem có khi nào là trong ứng ngoài hợp không? Thế nhưng nếu như vậy thì sao camera giám sát lại không có hình ảnh của kẻ đó? Theo lý thì kẻ này đã xuất hiện một lần thì căn bản sẽ không lo lắng lần thứ hai bị ghi hình mới đúng! Trừ phi, chuyện lần này không phải là người nam cao lớn kia mà là kẻ khác!”
Tôn Trung Tân càng nói càng hưng phấn, cảm thấy khả năng này rất lớn.
Lưu Nhất Minh vỗ ót Tôn Trung Tân một phát: “Được rồi, đừng có suy nghĩ thái quá như vậy, trước tiên cứ sắp xếp tư liệu lại một phen rồi tra xem nhóm người làm đã tiếp xúc với ai mấy ngày nay. Thuận tiện điều tra người quản gia kia cùng mối quan hệ của Ninh Ưu, biết đâu sẽ có phát hiện mới! Đúng rồi, nhớ tra xem số mèo kia từ đâu ra, cho dù là mèo hoang nhưng đột nhiên biến mất một số lượng lớn như vậy cũng sẽ có người cảm thấy không đúng! Nếu thực sự không được thì tìm một vị đại sư tới xem đi. Chỗ anh có đề cử, cần thì qua tìm anh!”
Tôn Trung Tân nghe vậy thì cười tới đau cả bụng: “Em nói này, từ khi nào anh bắt đầu mê tín như vậy hả? Còn tìm đại sư nữa chứ? Chẳng lẽ mấy năm nay anh phá án đều nhờ thắp hương bái Phật à? Ôi mẹ ơi, buồn cười chết em rồi!”
Lưu Nhất Minh nhún vai, hớp một ngụm cà phê: “Tùy cậu tin hay không tin, được rồi, mau lăn về phá án đi.”
Tôn Trung Tân vươn vai: “Mệt sắp chết rồi đây này! Hai người không về nghỉ ngơi chút à?”
Dương Lâm Tây ngáp một cái: “Không được, vẫn nghĩ không thông! Làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi được chứ.”
“Rồi rồi, vậy hai người tiếp tục đi, tôi đi trước đây!”
“Ừm! Bái bai!”
Lúc này Dương Lâm Tây đang xem tư liệu khách hàng mua chiếc nón hàng hiệu kia, lúc thấy tên Ninh Nhiên cũng không quá để ý, sau khi thấy ghi chú là nhị tiểu thư Ninh gia mới phát hiện đại tiểu thư Ninh Ưu đang bị đe dọa chính là chị gái của Ninh Nhiên.
Dương Lâm Tây tiện tay rút phần tư liệu kia đưa cho Lưu Nhất Minh, Lưu Nhất Minh liếc một cái rồi ném trở lại: “Không liên quan tới anh, chờ Tôn Trung Tân tới thì đưa cho cậu ta, xem xem cậu ta cần không.”
“Vâng! Ôi chao, anh nói xem, vụ án của Ninh Ưu có khi nào là đồ bẩn giờ trò không?” Dương Lâm Tây bóp bóp bả vai tê cứng mệt mỏi của mình, anh xem mớ tư liệu này tới sắp mù cả mắt rồi nhưng vẫn không có chút tiến triển nào.
“Ai biết được chứ! Có lẽ có vài điểm Tôn Trung Tân vẫn chưa nghĩ tới!” Lưu Nhất Minh vừa lật xem tư liệu vừa nói: “Đây là vụ án của cậu ta, anh không có khả năng tiếp nhận. Nếu thật sự không giải quyết được thì bảo cậu ta tới tìm Tống Triết. Bất quá chúng ta cũng không nên dưỡng thành thói quen, lỡ như sau này cứ có chuyện phiền phức liền chạy đi tìm Tống Triết thì không phải tôn nghiêm của cảnh sát chúng ta đã mất sạch sành sanh rồi sao?”
Dương Lâm Tây thở dài: “Dù sao em cũng chẳng có tôn nghiêm, Tống Triết khó khăn lắm mới cung cấp đầu mối lớn như vậy, kết quả em lại chẳng có chút xíu tác dụng gì.”
Lưu Nhất Minh liếc mắt nhìn đứa em: “Được rồi, về ngủ một giấc đi, bao lâu rồi cậu không ngủ rồi hả? Xem quầng thâm kìa, càng phiền lòng thì lại càng nghĩ không thông, ngủ một giấc đi, dậy rồi đầu óc sẽ thông suốt trở lại.”
Dương Lâm Tây không muốn, thế nhưng bị Lưu Nhất Minh ép về ngủ.
Mà ở một bên khác, Nghiêm Minh Nhân đứng trên ban công nhà mình vừa xem được một màn kịch hay lại bắt đầu gọi điện cho Tống Triết.
“Mẹ ơi, Tống Triết, tôi kể cậu nghe a, Ninh tiểu thư đối diện nhà tôi lại xảy ra chuyện nữa rồi!”
Lúc này Tống Triết đang nằm trên giường cùng Tiêu Thiên chơi game, cậu mở loa ngoài nên Tiêu Thiên cũng nghe được.
Tống Triết ha hả một tiếng, vừa chơi game vừa nói: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Tôi kể cậu nghe a, nhà cô ta lại xuất hiện mèo chết nữa rồi, tận mấy chục con ấy! Tôi thấy đám cảnh sát đi tới đi lui, tay xách túi lớn túi nhỏ, ít nhất cũng mấy chục túi.”
Tống Triết ồ một tiếng: “Có người dọa cô ta à?”
“Chứ còn gì nữa? Người này cũng thực lợi hại. Chỉ tiếc tôi không thấy được tình huống bên trong, bằng không đã chia sẽ với cậu rồi. À đúng rồi, vừa nãy tôi thấy Ninh Ưu xách túi xách một mình đi ra ngoài, phỏng chừng là không dám ở nhà.”
Tống Triết phân tích: “Nếu người kia ngay cả nhà cũng dám vào thì Ninh Ưu có chạy ra ngoài cũng vô ích, ở bên ngoài có lẽ còn nguy hiểm hơn! Sao cô ấy không dẫn theo vệ sĩ?”
“Hơn nửa đêm nửa hôm tìm đâu ra vệ sĩ, ba ba với mẹ kế ra nước ngoài du lịch rồi, trong nhà không có ai làm chủ. Tính tình Ninh Ưu lại như vậy, dĩ nhiên không ở nhà được rồi.” Nghiêm Minh Nhân gãi đầu: “Ôi chao, Tống Triết, cậu nói coi có khi nào cổ gặp chuyện không?”
Bát quái thì bát quái, thế nhưng nếu lỡ xảy ra chuyện thì không nên a!
“Vậy cậu muốn làm gì?”
Nghiêm Minh Nhân chống cằm: “Tôi cũng không biết, tôi với cổ không thân, cùng lắm chỉ là không muốn thấy một cô gái bị người ta sát hại vào nửa đêm nửa hôm thôi!” Hóng bát quái thì hóng, mạng người vẫn là mạng người a.
“Vậy cậu muốn xông ra làm sứ giả hộ hoa à? Cũng phải xem người ta có chịu hay không a.”
Nghiêm Minh Nhân thở dài: “Đúng a! Bất quá chắc tôi phải gọi điện cho cổ, tốt xấu gì cũng yên tâm hơn.”
“Ừm, cậu gọi đi!”
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Thiên nhướng mày: “Không biết từ khi nào mà lòng dạ Nghiêm Minh Nhân mềm nhũn như vậy rồi?”
Tống Triết cười: “Cậu ta vốn không phải cứng rắn mà! Với lại, có thể giúp người là việc tốt.”
....
Nghiêm Minh Nhân ở trong vòng* hỏi được số điện thoại Ninh Ưu, đám hồ bằng cẩu hữu trong vòng còn tưởng Nghiêm Minh Nhân nổi hứng thích Ninh Ưu nên bắt đầu nhao nhao không thôi, Nghiêm Minh Nhân liếc mắt, không thèm nói chuyện với bọn họ. [*vòng quan hệ bạn bè]
Lúc Nghiêm Minh Nhân gọi điện qua, Ninh Ưu đang ở trong bar uống rượu, tâm tình cô thật sự không tốt, rất phiền não, đám chị em đang cùng đám nam nhân nhảy nhót, cũng có người mời cô nhưng cô không muốn đi.
Lúc nhận được điện thoại của Nghiêm Minh Nhân, Ninh Ưu còn không biết là ai, đến khi Nghiêm Minh Nhân nói chuyện cô mới mờ mịt nhớ ra: “Sao ông lại gọi điện cho tôi?” Nói ra thì mặc dù Nghiêm gia cùng Ninh gia cách nhau rất gần nhưng hai bọn họ không cùng xuất hiện. Nghiêm Minh Nhân nổi danh thích ăn chơi trong đám nam nhân, Ninh Ưu thì nổi danh thích ăn chơi trong đám nữ nhân.
Bất quá gần nhất nghe nói Nghiêm Minh Nhân đã tu tâm dưỡng tính, không đi bar cũng không ăn chơi, mỗi ngày chưa tới mười hai giờ đã ngủ khò khò, sống cứ như một ông già.
“Nghe nói có người mang xác mèo hoang tới dọa bà, lúc ở nhà tôi thấy có cảnh sát tới nhà bà nên muốn hỏi xem bà thế nào rồi? Giờ khuya lắm rồi đừng có ra ngoài, nói không chừng kẻ kia muốn ép bà ra ngoài để dễ dàng ra tay đấy!” Này không phải Nghiêm Minh Nhân dọa bừa, kẻ kia thực sự quá biến thái.
Ninh Ưu uống rượu, nghe Nghiêm Minh Nhân nói vậy liền cười ha hả, thật không ngờ một nam nhân không thân không thiết chỉ mới nói chuyện vài câu lại gọi điện thoại quan tâm mình, Ninh Ưu liếc nhìn đám chị em đang quẩy nhiệt tình trên sàn, thở hắt một hơi, cười giễu cợt: “Tôi có thể bị làm sao chứ? Một cô gái như bất kỳ cô gái nào khác thôi, hay là, ông tới bồi tôi đi!”
“Đừng nha, tôi nói thật đó, nếu bà sợ thì tôi tới đón bà!”
Ninh Ưu cảm thấy Nghiêm Minh Nhân muốn rủ mình lên giường, liền cười hì hì nói địa chỉ quán bar, sau đó chờ Nghiêm Minh Nhân tới.
Lúc Nghiêm Minh Nhân tới, Ninh Ưu đang uống rượu, hiển nhiên đã có chút ngà ngà say. Nghiêm Minh Nhân thở dài, thực không biết vì sao mình nhất thời lại rút não như vậy.
...*...
[Cáo] tựa đề chap sau là [Mèo Yêu] kích thích không, kích thích không a, ahihihihi