Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 249: Chương 249: Chương 248




Cao Phàm Nghĩa về tới nhà, tâm tình u sầu, mở tủ lạnh bắt đầu uống bia.

Liên tiếp ba lần như vậy thật sự làm anh đánh mất hi vọng muốn kết hôn.

Biết rõ ràng mình không nên kết hôn, hà cớ gì lại không nhịn được chứ?

Cao Phàm Nghĩa siết chặt chai bia, con mắt đỏ ngầu.

Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, là em gái gọi tới.

“Anh, anh đang ở đâu vậy?”

“Anh ở nhà, làm sao vậy?”

“Không có gì ạ, chỉ lo cho anh thôi! Mẹ nói muốn anh về nhà ở vài ngày! Bà lo cho anh lắm.”

Cao Phàm Nghĩa mấp máy môi, hớp một ngụm bia: “Anh không sao, em nói mẹ không cần lo cho anh. Anh đã trưởng thành rồi. Sau này, anh không muốn kết hôn nữa, ở một mình cả đời cũng rất tốt.”

Em gái trầm mặc một hồi: “Anh, anh không có một mình đâu, còn có em mà!”

Cao Phàm Nghĩa cười cười: “Em cũng lớn rồi, cũng nên lập gia đình.”

Em gái có chút kích động nói: “Em không lấy chồng, em thích ở trong nhà, thích ở cùng một chỗ với anh cơ.”

Cao Phàm Nghĩa qua loa có lệ nói: “Rồi rồi rồi, em là tiểu công chúa nhà chúng ta, em muốn ở nhà thì cứ ở nhà.”

“Anh, em nói thật mà!” Em gái có chút tức giận, âm thanh cũng có chút chói tai.

Cao Phàm Nghĩa vội vàng trấn an: “Rồi rồi rồi, nói thật thì nói thật, anh có tiền, em muốn ở tới bao giờ cũng được. Chỉ cần mẹ không hỏi, em không lấy chồng cũng được.”

Em gái cực kỳ thỏa mãn: “Vậy anh nhớ về nhà mấy ngày đó, mẹ lo cho anh lắm.”1

Cao Phàm Nghĩa đau đầu, anh không muốn về nhà chút nào, về nhà lại bị mẹ lải nhải, rất phiền. Nhất là mẹ nhất định sẽ nhắc tới chuyện bạn gái của anh mất tích, Cao Phàm Nghĩa có cảm giác thực suy sụp.

Khó khăn đảm bảo với em gái là mình sẽ trở về, Cao Phàm Nghĩa mới thoát khỏi đứa em lải nhải. Anh nốc cạn chai bia, nhìn điện thoại, nghĩ tới không biết lúc nào Tống Triết sẽ gọi điện tới.

Nói thật, mới đầu anh cũng không ôm hi vọng quá lớn. Anh chỉ muốn phát tiết, muốn tâm sự một chút.

Người trong nhà đã rất lo lắng cho anh rồi, anh không muốn nói ra những chuyện này làm bọn họ lo lắng sợ hãi. Về phần bạn bè, anh không muốn chuyện của mình bị truyền tới truyền đi, anh đã quá thảm rồi.

Buồn bực rót cho mình cả ba chai bia, Cao Phàm Nghĩa nằm trên ghế sô pha ngơ ngác, không biết qua bao lâu thì di động lại đổ chuông, là Tống Triết gọi tới.

Cao Phàm Nghĩa vội vàng nghe máy: “Tống Triết, cậu muốn tới nhà tôi à?”

“Đúng vậy, anh gửi định vị cho tôi đi.”

“Được được được, cậu chờ chút!”

Biết Tống Triết muốn tới nhà, Cao Phàm Nghĩa vội vàng ném chai bia vào thùng rác rồi chạy vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo khác.

Nửa tiếng sau, nhóm Tống Triết tới.

Vừa vào cửa liền nghe thấy một chút mùi rượu bia.

Tống Triết liếc nhìn Cao Phàm Nghĩa đã rạng rỡ hơn một chút nhưng vẫn còn nồng mùi cồn: “Anh uống bia à?”

Cao Phàm Nghĩa gật đầu: “Có chút buồn phiền nên muốn thả lỏng một chút.”

Tống Triết gật đầu, hỏi xem mình có thể đi vào phòng ngủ xem một chút hay không. Mặc dù không biết lý do nhưng Cao Phàm Nghĩa vẫn vui vẻ đồng ý. Bốn người lên lầu, Tống Triết đẩy linh khí vào mắt, kiểm tra xung quanh.

Từng hình ảnh xuất hiện trong mắt cậu.

Cậu nhìn thấy Cao Phàm Nghĩa tạm biệt Phùng Thu Phân, một mình đi xuống lầu, ngay sau đó Phùng Thu Phân nhận được một cuộc điện thoại. Mới đầu cô có chút do dự, nghĩ tới lời cảnh báo của Cao Phàm Nghĩa trước đó nên tắt đi, thế nhưng rất nhanh, số điện thoại kiên trì không ngừng gọi tới ba bốn cuộc.

Có thể là đối phương thật sự có việc, cô liền nghe máy.

Sau khi bắt máy, mới đầu Phùng Thu Phân còn có chút đề phòng, sau đó ngày càng thả lỏng cảnh giác, thậm chí trên mặt cũng lộ ra ý vui mừng, Tống Triết chỉ có thể từ miệng cô nhận ra hai chữ giá y*. Sau đó Tống Triết theo Phùng Thu Phân đi xuống lần, tiếp sau đó, hình ảnh biến mất ở cửa. [áo cưới kiểu cổ]

Cao Phàm Nghĩa, Dương Lâm Tây, Lưu Nhất Minh, ba người cứ vậy nhìn Tống Triết có chút suy tư nhìn chằm chằm không khí, một đường đi thẳng xuống dưới lầu, Dương Lâm Tây biết Tống Triết nhất định đang tung đại chiêu. Cao Phàm Nghĩa lần đầu tiên tiếp xúc nên chỉ cảm thấy Tống Triết thần thần bí bí, cổ cổ quái quái.

Tống Triết thu hồi ánh mắt, nhìn qua Cao Phàm Nghĩa: “Lúc kết hôn, bọn anh chọn áo cưới hay giá y?”

Biểu tình Cao Phàm Nghĩa có chút khó hiểu: “Áo cưới a! Lúc tới tiệm đồ cưới bọn tôi chỉ chọn kiểu áo cưới phương Tây thôi, chỉ có đồ trong tiệc mời rượu mới mặc lễ phục cổ. Thế nhưng cũng không phải giá y.”

“Vậy bạn gái Phùng Thu Phân của anh có quen biết người nào làm giá y không?”

Cao Phàm Nghĩa lắc đầu, anh không biết, cũng chưa từng nghe nói qua: “Thời bây giờ còn ai mặc giá y cổ đại kết hôn chứ? Trừ phi là mấy cô gái đặc biệt yêu thích cổ phong, nếu không sẽ không làm vậy đâu.”

Tống Triết ừ một tiếng, có chút khó hiểu, nếu bọn họ không có ý dùng giá y thời cổ đại, vậy tại sao lúc nói chuyện điện thoại Phùng Thu Phân lại nói ra hai chử giá y? Này cũng quá khó hiểu đi!

“Tống Triết, cậu phát hiện được gì à?” Dương Lâm Tây hỏi.

Tống Triết lắc đầu đi ra ngoài cửa, tiếp tục dồn linh khí vào mắt, trong bóng tối, cậu nhìn thấy Phùng Thu Phân đi giày cao gót bước lên một chiếc xe, ánh sáng quá mờ, Tống Triết không nhìn được dáng vẻ tài xế.

Chiếc xe chạy như băng, bảng số xe bị người ta cố ý cản lại. Xe là loại bình thường có thể dễ dàng nhìn thấy trên đường.

Người đó rất cẩn thận, không chỉ không mở đèn xe mà còn đeo khẩu trang.

Trời tối cộng thêm bộ dạng này mà Phùng Thu Phân lại không chút do dự leo lên xe, chứng tỏ cô rất tín nhiệm đối phương.

Vậy vấn đề là, đây rốt cuộc là người nào?

Tống Triết thu hồi ánh mắt, để linh khí vận chuyển trong người một chút, sau đó mô tả chiếc xe mà mình đã nhìn thấy cho Dương Lâm Tây điều tra camera xung quanh, xem xem có bị quay lại hay không.

Bởi vì suốt hành trình người đó vẫn luôn ngồi ở ghế tài xế, không mở cửa sổ, Tống Triết chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra đối phương đội mũ đeo khẩu trang, dáng người khá nhỏ gầy, không giống đàn ông.

Đương nhiên cũng không thể loại trừ nam giới có ngoại hình đặc biệt gầy yếu, thấp bé.

Cả hành trình Cao Phàm Nghĩa ngơ ngác nhìn Tống Triết nhẹ nhàng bâng quơ tả lại tình cảnh ngày đó, anh thật sự muốn quỳ bái Tống Triết. Chỉ cần nhìn không khí một chút là cái gì cũng biết?

Đây còn là người sao? Này không phải chính là thần à?

Tống Triết đương nhiên không phải thần, nếu là thần thì cậu cũng đã không ở đây sầu não vì không bắt được hung thủ.

Mà trên người tên hung thủ kia còn mang theo chút sát khí rục rịch trong bóng tối. Dựa vào số sát khí kia thì có thể khẳng định hắn là hung thủ, không sai đi đâu được.

Tống Triết muốn tiếp tục lần theo chiếc xe kia, thế nhưng hình ảnh xuất hiện sau đó không còn như cậu mong muốn, chứng tỏ có tiếp tục cũng vô ích, không bằng trước tiên đi kiểm tra camera xem xem có quay được hay không, thế nhưng Tống Triết cảm thấy khả năng rất nhỏ.

Sự thật chứng minh suy nghĩ của Tống Triết rất chính xác, camera ở xung quanh không quay lại được, trước đó đồng sự của Dương Lâm Tây cũng từng kiểm tra nhưng không thu hoạch được gì. Manh mối tới đây thì bị chặt đứt.

Nghi phạm biết rõ vị trí camera ở nơi này, cũng biết làm sao dụ ba cô gái ra ngoài vào thời điểm trước khi kết hôn, cho nên Tống Triết có lý do hoài nghi nghi phạm có quan hệ rất thân với Cao Phàm Nghĩa.

Tống Triết cùng nhóm Dương Lâm Tây quay trở lại cục cảnh sát, cầm tư liệu của Cao Phàm Nghĩa cẩn thận kiểm tra.

Dương Lâm Tây nói: “Tư liệu của Cao Phàm Nghĩa không có vấn đề, tôi đã xem rất kỹ rồi. Gia đình anh ta rất có tiền, cha mẹ khỏe mạnh, nhận nuôi một đứa con gái nhỏ hơn Cao Phàm Nghĩa ba tuổi. Tính cách cô gái này khá cổ quái, không thích ra ngoài, có thể là vì có mặt trong vụ tai nạn xe cộ mà ba mẹ đã mất nên trở nên không thích nói chuyện, có khuynh hướng tự kỷ hậm hực. Cũng nhờ có anh trai Cao Phàm Nghĩa vẫn luôn bồi bên cạnh nên bệnh tình chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, cho nên cô em gái này rất dính anh trai mình.”

“Về phần Cao Phàm Nghĩa thì không có sở thích xấu nào, cũng không có tiền án, con người hiền lành, công việc thì chưa từng kết thù với ai, mẫu thuẫn nhỏ cũng có nhưng không đến mức làm người ta phải căm hận dằn vặt suốt năm năm như vậy.”

Tống Triết buông tư liệu xuống, chống cằm nói: “Cho nên khẳng định không phải báo thù, là tình sát.”

Dương Lâm Tây làm cảnh sát, trong tình huống không có chứng cứ sẽ không dùng hai chữ khẳng định, anh nói: “Phần lớn tình huống, án mạng không phải tình sát thì chính là báo thù, hoặc là mưu tài hại mệnh, nếu là tính sát thì là ai muốn giết ba cô gái đó? Cao Phàm Nghĩa không có ai thầm mến đến mức khắc cốt ghi tâm như vậy cả?”

Ánh mắt Tống Triết nhìn tấm hình em gái Cao Phàm Nghĩa, dáng vẻ lúc chụp hình của cô gái này có chút tối răm rầu rĩ, chỉ có những khi Cao Phàm Nghĩa đứng bên cạnh thì ánh mắt mới lộ ra tia sáng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cực kỳ bất đồng.

“Bọn anh không cảm thấy cô em gái Cao Khiết này của Cao Phàm Nghĩa có chút vấn đề à?” Tống Triết gõ gõ tấm hình, không rõ vì sao bọn họ lại không phát hiện ra vấn đề.

“Cái gì? Vấn đề gì?” Vẻ mặt Dương Lâm tây mờ mịt, Lưu Nhất Minh đi trước một bước cầm lấy tấm hình Tống Triết đưa qua, một tấm là hình Cao Khiết chụp riêng, một tấm là hình chụp với Cao Phàm Nghĩa.

Dương Lâm Tây sáp tới, cẩn thận quan sát, sờ cằm suy nghĩ nơi nào có vấn đề, là Lưu Nhất Minh nhìn ra chỗ không thích hợp trước, bất quá anh cũng không quá xác định: “Cao Khiết thích anh trai mình?”

Dương Lâm Tây xùy một tiếng: “Thôi bỏ đi! Đang yên lành sao lại chuyển thành Cao Khiết thích anh trai mình chứ? Cũng đâu phải tiểu thuyết?”

Lưu Nhất Minh trợn mắt: “Cậu xem tấm hình này đi, lúc có Cao Phàm Nghĩa, Cao Khiết vui vẻ biết bao nhiêu chứ? Cậu lại xem tấm hình chụp một mình đi, sắc mặt cô ta âm trầm cứ như quỷ hồn vậy. Tống Triết, cậu nói coi có phải không?”

Tống Triết gật đầu, hiếm khi cùng Lưu Nhất Minh đứng chung chiến tuyến: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, Cao Khiết rất có khả năng thích Cao Phàm Nghĩa. Dù sao thì hai anh cũng nói là sau khi cha mẹ gặp chuyện, vẫn luôn là Cao Phàm Nghĩa ở bên cạnh cô ta. Cô ta có huynh hướng tự bế cùng hậm hực, Cao Phàm Nghĩa khi đó có khả năng chính là thiên sứ của cô ta, thích anh ta cũng không phải là không có khả năng.”

Dương Lâm Tây chấm hỏi đầy đầu: “Thiên sứ?! Càng nói càng kinh dị! Bất quá, Tống Triết đã nói thì khẳng định là đúng, bây giờ chúng ta phải điều tra Cao Khiết!”

Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Dương Lâm Tây, Lưu Nhất Minh thực không nỡ nhìn thẳng.

Tống Triết nói: “Trước đừng kinh động, chúng ta âm thầm điều tra xem xem lúc ba cô gái mất tích, Cao Khiết đang làm gì.”

“Ok!”

Mà bên kia, Cao Phàm Nghĩa nghe nhóm Tống Triết nói bọn họ ở cục cảnh sát thảo luận thì tâm lạnh hơn phân nửa, ngay cả đại sư lợi hại như vậy mà cũng không tìm được nguyên nhân sao?

Chẳng lẽ thật sự là anh khắc vợ?

Cao Phàm Nghĩa tuyệt vọng, trùng hợp mẹ gọi điện tới bảo anh về nhà.

Cao Phàm Nghĩa buồn phiền không muốn về, lại hiếm có dịp không nghe mẹ lải nhải, mà lúc này anh quả thực không muốn ở nhà một mình, chỉ cần nghĩ tới bạn gái đã mất tích ở nhà mình, Cao Phàm Nghĩa liền khó chịu.

Anh tùy tiện thu thập vài bộ quần áo rồi lái xe quay về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.