Đêm khuya lặng ngắt như tờ, chỉ có con dế mèn trong bụi cỏ không ngừng gáy vang.
Lâm Y Nhiên đã phát điên cả một ngày, sớm đã mệt rã rời, cô không còn giống như trước kia, nửa đêm không ngủ thức dậy diễn là một kẻ điên nữa. Tất cả mọi thứ của cô đều đã bị Lý Hiểu Nghệ phá hỏng, công ty bỏ mặc cô, viện phí cũng được khấu trừ vào tiền thù lao cô kiếm được trước kia. Thậm chí, cô còn phải đối mặt với một khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng rất lớn.
Cho dù xuất hiện thì đời này cũng không ngóc đầu dậy nổi. Càng miễn bàn tới chuyện hôm nay còn có cảnh sát tới tìm cô vì vụ án của Lý Hiểu Nghệ, đương nhiên là còn cả vụ án người đại diện.
Chỉ là tâm tình của cô khi đó vẫn chưa ổn định, cảnh sát tới cũng không hỏi được gì, hoặc có lẽ là cô ta cố ý giả điên, giả bệnh tâm thần.
Cô đã như vậy rồi, tuyệt đối không thể vào tù được, vào tù mới thật sự là kết thúc.
Lâm Y Nhiên tự nói với mình, phải nhẫn nại, phải nhẫn nại! Hôm nay Lý Hiểu Nghệ không tới tìm nói không chừng là thấy cô quá thảm nên đã hài lòng. Cho nên cô nhất định phải nhẫn nại, ngày mai phải tiếp tục giả điên, như vậy bọn cảnh sát mới tin tưởng tinh thần cô thật sự không bình thường.
Ngoại trừ lo lắng cùng đau đớn trên người kích thích Lâm Y Nhiên không ngủ được, vô luận là ngày hay đêm, thế giới của vô vĩnh viễn chỉ có một màu tối đen. Lúc trời tối, không gian trở nên an tĩnh, cô nhịn không được nghĩ rằng, có phải mình đã đi sai rồi không? Chính là nghĩ tới việc khi không còn Lý Hiểu Nghệ nữa cô liền chiếm được sự chú ý, chiếm được tài nguyên, Lâm Y Nhiên nghĩ, cho dù có cơ hội làm lại lần nữa, cô vẫn sẽ chọn lựa như vậy.
Điểm khác biệt là cô sẽ làm tốt hơn, hoàn mỹ hơn, sẽ không để bất luận kẻ nào phát hiện cô là kẻ đứng sau màn. Nếu tất cả mọi người đều không biết, cho dù Lý Hiểu Nghệ chết đi cũng không thể nào biết được là cô làm.
Cô thảm bại như vậy, nguyên nhân chính vì cô quá không cẩn thận nên đã đi sai một bước rồi lại một bước.
Lâm Y Nhiên trằn trọc khó ngủ, nghĩ lại hiện tại, nghĩ lại thời huy hoàng đã qua, trong lòng cô khó chịu như bị lửa thiêu đốt, khó chịu đến muốn chết.
Bệnh viện đã đổi một hộ lý khác, vị hộ lý kia vì tiết lộ phòng bệnh dẫn tới cô bị tạt axit đã bị sa thải, thế nhưng Lâm Y Nhiên vẫn tức giận muốn kiện cô ta.
Lâm Y Nhiên lúc thì bình thường, lúc lại điên điên, mọi người đã quen với sự hỉ nộ vô thường của cô.
Hộ lý mới cẩn thận hơn người cũ một ít, thế nhưng bởi vì đã biết những việc mà Lâm Y Nhiên đã làm nên cũng rất khinh bỉ.
Vốn không ai nguyện ý tới nơi này, cũng giống như Vũ Phong, không ai muốn chăm sóc một kẻ cặn bã xấu xa như vậy.
Thế nhưng hộ lý mới vẫn đáp ứng, cô cũng là fan trung thành của Lý Hiểu Nghệ, chính vì thế mà cô càng muốn nhìn thấy hung thủ hại Lý Hiểu Nghệ phải sống thống khổ.
Lúc nửa đêm, hộ lý đã ngủ rất say.
Cả ngày nay Lâm Y Nhiên vẫn luôn nổi điên chửi mắng Lý Hiểu Nghệ, hộ lý vẫn luôn tranh luận làm Lâm Y Nhiên suýt chút nữa đã không nhịn nổi mà ra tay đánh người.
Chỉ là Lâm Y Nhiên đã là người mù, cho dù có ra tay thì cũng không tìm được phương hướng, chỉ chọc cho hộ lý cười ha hả, chế nhạo cô là kẻ vô dụng.
Lâm Y Nhiên la hét đòi đổi hộ lý, hộ lý cũng tức giận, hạng người như cô ta ở lại bệnh viện của bọn họ, bọn họ còn cảm thấy là bẩn danh tiếng bệnh viện. Đã có không ít người gọi điện thoại trách cứ vì bệnh viện bọn họ cứu chữa cho con khốn Lâm Y Nhiên này.
Vì thế căn bản là không có ai để ý tới yêu cầu của Lâm Y Nhiên. Cô ta cho rằng hộ lý dễ tìm lắm sao? Quả thực nếu là người khác thì rất dễ, còn Lâm Y Nhiên, ha hả, người ta vừa nghe tới chăm sóc Lâm Y Nhiên đã lập tức từ chối, thuận tiện còn phỉ nhổ bọn cô một phen.
Y tá cũng chẳng vui vẻ gì, bảo Lâm Y Nhiên đừng có sinh sự nữa, coi chừng ngay cả hộ lý này cũng chạy mất thì không còn ai chăm sóc cô ta nữa.
Lâm Y Nhiên một thân một mình, phẫn nộ như một người phụ nữ đanh đá chửi mắng ầm ĩ. Hộ lý cũng mặc kệ cô ta, dù sao thì có đập bể đồ đạc thì cũng không phải do cô đền tiền.
Tối hôm đó, Lý Hiểu Nghệ không xuất hiện, trận pháp Tống Triết bày ra không bị kích phát.
Tống Triết rơi vào đường cùng, chỉ đành quay về nhà bổ giấc.
Hôm đó là cuối tuần, Tiêu Thiên không tới công ty, từ sớm đã dậy chuẩn bị bữa sáng. Tam Hoàng dẫn Tiểu Tiểu Hoàng tản bộ dưới tiểu khu. A Hoàng cùng Nhị Hoàng cũng ở bên cạnh, bốn con cẩu vui vẻ hòa thuận.
Tống Triết từ cục cảnh sát trở về, vừa vặn gặp chúng nó.
“Ai nha, sớm như vậy mà đã ra tản bộ rồi à?” Tống Triết buồn ngủ ngáp một cái, ngồi xổm xuống vuốt vuốt từng con cẩu, cảm xúc rất tốt.
Tam Hoàng liếm tay Tống Triết, vẫy đuôi vui sướng.
Tiểu Tiểu Hoàng còn nhỏ nên rất hiếu động, nó vây quanh Tống Triết vài vòng, thân mình bé xíu nhảy tới nhảy lui, chỉ một chốc sau đã bị con bướm hấp dẫn, lắc lắc cái mông nhỏ quay người rượt theo.
Tống Triết im lặng cười cười, vỗ đầu Tam Hoàng, lại sờ sờ A Hoàng: “Đi chơi đi, ba ba về nhà ngủ.”
Tam Hoàng kêu vài tiếng, nhìn Tống Triết vài lần rồi chạy theo Tiểu Tiểu Hoàng.
Về đến nhà, Tống Triết liền ngửi thấy mùi cháo thịt nạc trứng vịt muối, còn có mùi hành thái nhỏ nhàn nhạt.
Tống Triết đi tới, từ phía sau ôm lấy hông Tiêu Thiên, làm nũng nói: “Em sắp mệt chết rồi!”
Tiêu Thiên mặc tạp dề, vừa vặn cháo cũng vừa chín tới, anh quay đầu lại nhìn quầng mắt xanh tím của Tống Triết mà đau lòng: “Ăn chút cháo lót dạ rồi ngủ.”
“Ừm!” Suốt cả một đêm Tống Triết phải canh giữ động tĩnh bên phòng bệnh nên không ngủ, cũng không ăn gì, tự nhiên đã đói tới mức bụng kêu rột rột.
Bọn họ có lắp camera trong phòng bệnh của Lâm Y Nhiên, tuy camera không có tác dụng với quỷ quái nhưng có thể giám sát hành động của Lâm Y Nhiên, nguyên nhân chủ yếu là ngăn cản phát sinh chuyện như vụ tạt axit trước đó.
Tống Triết ừng ực ăn xong một chén cháo, cảm thấy bụng thoải mái hơn một chút, cậu tới phòng tắm tắm rửa một phen rồi ngã nhào lên giường ngủ.
Tiêu Thiên thu dọn một chút rồi đi vào phòng ngủ, ngồi bên giường ngắm nhìn Trống Triết.
Da thịt trắng nõn như gốm sứ, quầng mắt xanh đen đặc biệt rõ rệt, ngay cả khi đang ngủ chân mày cũng nhíu lại. Tiêu Thiên mím môi, đưa tay giúp cậu xoa xoa tới khi mày giãn ra.
Tống Triết ngủ thẳng một giấc tới bốn giờ chiều, lúc tỉnh dậy thì cả người mềm nhũn, giống như đang nằm mơ.
Tiêu Thiên ngồi bên cạnh cậu đọc sách, ánh ráng chiều chiếu rọi lên người anh, phủ một lớp màu vàng óng ánh trên gương mặt tuyệt mỹ.
Tống Triết đưa tay kéo anh một chút, Tiêu Thiên thuận thế ngã xuống hôn lên mặt cậu.
Hai người nhìn nhau cười, Tiêu Thiên xoa đầu cậu, lại hôn lên đôi môi non mềm của cậu một cái, âm thanh trầm thấp: “Có đói bụng không?”
Tống Triết đưa tay duỗi người, gật đầu: “Đói!”
Tiêu Thiên sớm đã làm xong một bàn đồ ăn, chỉ chờ Tống Triết tỉnh lại. Hiện giờ cậu đã tỉnh, chỉ cần hâm lại một chút là được.
Sáng sớm chỉ uống có chút cháo, hiện giờ Tống Triết sớm đã rất đói: “Đừng hâm, trời nóng lắm, ăn nguội cũng không sao. Ngồi xuống ăn cùng em đi.”
Tiêu Thiên không khuyên nổi, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ăn cùng với Tống Triết.
Tống Triết ăn ngồm ngoàm, Tiêu Thiên nhìn mà không nỡ, bảo cậu ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn.
Sau khi bụng đã có chút cảm giác no no, Tống Triết mới giảm tốc độ lại, cũng có tâm tư nói chuyện Lý Hiểu Nghệ với Tiêu Thiên, cộng cả chuyện Hoàng Dao Tư đã trải qua.
Tiêu Thiên cũng thực cảm khái, trên đời này chính là có nhiều chuyện bất đắc dĩ như vậy.
Trịnh Tư Duyệt bởi vì không muốn vết thương của mình bị phơi bày, thậm chí là bị sát muối nên đã không báo cảnh sát, cuối cùng lại bị bức ép phải giết chết Vương Hưng Trung, kỳ thực người bình thường đều có thể hiểu được.
Gặp phải chuyện như vậy, đừng nói con gái, cho dù là con trai cũng không nhất định sẽ đứng ra. Chuyện như vậy bị vạch trần trước mắt đại chúng, bị người người thảo luận, áp lực phải chịu hiển nhiên không có cách nào tưởng tượng.
Thế nhưng có thể hiểu được không có nghĩa là Tiêu Thiên tán thành cách làm của cô.
Dù sao thì cái giá khi giết người thật sự làm người ta khó mà tiếp nhận.
Chỉ là một người bình thường, Tiêu Thiên không có tư cách khoa tay múa chân, anh không phải đương sự, vĩnh viễn không thể nào biết được đối phương đã chịu đựng sự thống khổ cỡ nào. Không thể cứ hời hợt nói ra ba chữ báo cảnh sát.
“Cho nên bây giờ em cần phải bắt Lý Hiểu Nghệ à?” Tiêu Thiên múc chén canh cho Tống Triết.
Tống Triết nhận lấy canh, gật đầu: “Lý Hiểu Nghệ là lệ quỷ, sát khí rất nặng, cô ta không chỉ dính mạng người mà còn thôn phệ anh nhi, đây mới là chuyện đáng sợ nhất. Em sợ không bao lâu nữa cô ấy sẽ đánh mất lý trí.”
“Chống lại cô ta, em có mấy phần chắc chắn?”
Tống Triết suy nghĩ một chút: “Không có vấn đề gì lớn.” Năng lực của cậu bây giờ đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Tuy cậu cùng Trương Viễn Trung chưa từng tiếp xúc, thế nhưng từng so đấu với Hoàng đại sư cùng Lý đại sư, không hề rơi xuống thế yếu, có đôi khi một chọi hai vẫn có thể thắng lợi.
Mà khi đó cậu chỉ dùng tám phần sức lực mà thôi, thậm chí còn không dùng tới Hiên Viên Hạ Vũ kiếm. Dựa theo lời Hoàng đại sư, thực lực của Trương Viễn Trung năm đó quả thực lợi hại hơn ông, thế nhưng sau khi bị trọng thương đã mai danh ẩn tích trong núi rừng, cũng không biết hiện giờ thế nào.
Thế nhưng năm đó bị thương rất nặng, cho dù chữa trị thì cũng không có khả năng một bước lên trời. Trừ phi lão lại luyện cấm thuật.
Cho nên đối với Lý Hiểu Nghệ, Tống Triết cũng không quá lo lắng.
Sau khi ăn cơm xong, cậu chuẩn bị cùng Tiêu Thiên đi tản bộ, mấy ngày bận rộn tới mức không có thời gian ở cùng Tiêu Thiên. Hiếm khi có cơ hội, cậu dẫn Tam Hoàng, Tiêu Thiên dẫn Tiểu Tiểu Hoàng tới công viên phụ cận tiêu cơm một chút.
Hoàng hôn, đám mây nơi chân trời đặc biệt rực rỡ, từng mảng từng mảng màu sắc nồng đậm.
Gió đêm thôi tới mang theo mùi hoa nhè nhẹ, cực kỳ thoải mái.
Tống Triết cởi bỏ dây xích để Tam Hoàng cùng Tiểu Tiểu Hoàng chạy tới bãi cỏ lăn lộn chơi đùa, cậu cùng Tiêu Thiên ngồi trên băng ghế dài nhìn chúng vui sướng chạy tới chạy lui.
Có cảm giác thịnh thế an ổn, năm tháng tĩnh lặng.
Tống Triết nghiêng đầu nhắm mắt tựa vào vai Tiêu Thiên, nhẹ nhàng ngâm nga lời bài hát.
Trong mắt Tiêu Thiên lộ ra ý cười, khóe miệng cũng nhếch lên, ánh ráng chiều chiếu rọi lên người bọn họ như phủ lên một tầng quầng sáng, duy mỹ mộng ảo.
Người đi đường ngang qua cũng không dám quấy rầy bọn họ, tiếng bước chân vô thức giảm nhẹ, thậm chí ngay cả tiếng nói chuyện cũng chậm rãi biến mất.
Dù sao thì mỹ cảnh đẹp như một bức họa như vậy, ai cam lòng quấy phá.