Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 68: Chương 68: Điệu Múa Hula 2




Bên kia, nhóm Tống Triết căn bản không hay biết gì về màn thảm kịch này.

Ba người ăn uống no say rồi bắt đầu tản bộ bên bờ hồ.

Nghiêm Minh Nhân nói: "Vốn định ba ngày hai đêm, bất quá bọn họ đi cả rồi, có vài thứ tôi không mang theo, chúng ta ở lại tối nay, sáng mai ngắm mặt trời mọc rồi về. Được không?"

Tống Triết không có ý kiến: "Được, ngắm mặt trời mọc xong sẽ mệt lắm, chúng ta quay lại nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi."

"Ừm."

Tản bộ quanh hồ một vòng, Tống Triết liếc nhìn thời gian, đã hơn ba giờ chiều, Nghiêm Minh Nhân liền nói: "Về thôi, có chút chán, chơi bài không? Tôi có mang theo bài tú lơ khơ."

Tống Triết cũng cảm thấy nhàn chán: "Được đó, ba người, vừa vặn chơi đấu địa chủ."

Tiêu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh chưa chơi bao giờ, em dạy anh đi."

Nghiêm Minh Nhân liếc nhìn khinh bỉ, lớn vậy rồi mà không biết chơi bài: "Tiêu Thiên, vậy anh có từng chơi trò quốc túy của Hoa quốc chưa?"

Tiêu Thiên nhìn Nghiêm Minh Nhân: "Hí kịch?"

Nghiêm Minh Nhân không chút khách khí cười nhạo: "Là mạt chược a anh trai!"

Tống Triết cũng cười, bất quá cười xong thì che chở Tiêu Thiên: "Minh Nhân, không được bắt nạt Lão Tiêu, Lão Tiêu là người mỗi phút kiếm được cả trăm vạn, làm sao có thời gian tìm hiểu mạt chược với tú lơ khơ."

Nghiêm Minh Nhân nhún vai: "Được rồi, hoạt động giải trí của ổng chính là công việc và công việc."

Tiêu Thiên không thích tình huống Tống Triết cùng Nghiêm Minh Nhân hiểu nhau nhưng anh lại hoàn toàn không hiểu này, anh kéo tay Tống Triết: "Vậy em dạy anh đi!"

Tống Triết thực nghĩa khí gật đầu: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy anh thành cao thủ."

Nghiêm Minh Nhân ở bên cạnh giễu cợt: "Lần này tôi tuyệt đối sẽ bắt anh quỳ rạp dưới ống quần tôi."

Tiêu Thiên đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ rồi nắm tay Tống Triết đi tới trước: "Đi thôi, rồi xem ai quỳ ai."

Lúc đi ngang qua người Nghiêm Minh Nhân, Tống Triết vỗ vai cậu ta một cái: "Anh em à, không thể nói sớm vậy a. Cậu phải biết đã là thiên tài thì trong bất cứ phương diện nào cũng đều là thiên tài cả."

Nghiêm Minh Nhân không phục: "Mới là lạ ấy! Rõ ràng có rất nhiều thiên tài đầu óc phát triển tứ chi đơn giản."

Trở lại lều, Nghiêm Minh Nhân lấy bài ra, Tống Triết dạy Tiêu Thiên vài kỹ năng cơ bản, chờ anh quen thuộc quy tắc rồi mới bảo bắt đầu.

Mới đầu, không quản Tiêu Thiên là địa chủ hay nông dân đều thua rất thảm, bị Nghiêm Minh Nhân dán không ít giấy lên mặt. Thế nhưng rất nhanh, Tiêu Thiên dần dần quen thuộc, ngược lại phản công làm Nghiêm Minh Nhân thua thảm.

Tống Triết xếp thứ hai cười híp mắt nhìn giấy trên mặt Nghiêm Minh Nhân ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc hơn, đến tận khi không còn chỗ để dán nữa mới kết thúc tua này.

Nghiêm Minh Nhân khóc lóc cầu Tống Triết an ủi nhưng bị Tiêu Thiên trừng mắt khinh bỉ.

Ba người chơi bài cả buổi chiều, đến tận sáu giờ Nghiêm Minh Nhân mới bịn rịn buông bài, đỉnh gương mặt bị ngược thảm thương nói: "Tôi đói, có thể ngừng không?"

Tiêu Thiên nói: "Cũng được, ăn xong chơi tiếp."

Nghiêm Minh Nhân ẳng ẳng khóc thành tiếng, thực ủy khuất cho tương lai bi ai của mình.

Tống Triết cười vui vẻ, thân thể mất thăng bằng nghiêng về phía Tiêu Thiên. Tiêu Thiên nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu: "Cẩn thận một chút!"

Tống Triết vội vàng ừm ừm, thế nhưng nụ cười trên mặt vẫn không suy giảm, rực rỡ như dải ngân hà dài vô tận.

Nghiêm Minh Nhân ngốc nghếch cười hắc hắc: "Tiếp tục thì tiếp tục, tôi nhất định có thể diệt được anh."

Tiêu Thiên không biến sắc ôm vai Tống Triết, tự mình đứng dậy rồi kéo cả Tống Triết, đối mặt với khiêu khích của Nghiêm Minh Nhân, anh rất bình tĩnh, hoàn toàn không để trong lòng: "Trước tiên rửa sạch giấy trên mặt cậu đi rồi hãy tới nói chuyện với tôi."

Nghiêm Minh Nhân tức tới nóc, vừa lột giấy trên mặt vừa lầm bầm, tức giận không thôi.

Tống Triết theo Tiêu Thiên ra ngoài lếu, quay đầu lại nhìn dáng vẻ đáng thương của Nghiêm Minh Nhân thì nhịn không được phì cười: "Lão Tiêu, anh đừng có khi dễ cậu ta hoài như vậy, thực đáng thương."

Tiêu Thiên quay đầu nhìn Tống Triết, hơi nhíu mày, gương mặt anh tuấn lỗ rõ không vui: "Em đau lòng à?"

Tống Triết vẫn còn nhìn Nghiêm Minh Nhân nên không nhận ra Tiêu Thiên không vui, cậu mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đau lòng." Đau lòng thanh niên trí chướng này, đúng là người đơn giản mà!

Tiêu Thiên mím môi, ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía Nghiêm Minh Nhân vừa chạy tới. Nghiêm Minh Nhân run run, gì... gì đấy? Cậu mới chạy tới thôi đã chọc giận vị lão đại này rồi sao?

Nghiêm Minh run lẩy bẩy như chim cút, Tống Triết hoàn toàn không cảm nhận được, lại còn đi tới kéo tay Nghiêm Minh Nhân, cùng cậu ta đi. Tiêu Thiên nhìn hai người, khẽ mỉm cười, cười đến mức Nghiêm Minh Nhân nổi da gà. Mẹ ơi, lão đại bình thường im im không cười, cười lên quả thực muốn mang người, cứ cảm thấy mạng mình hình như không còn lâu.

"Sao... sao vậy?" Nghiêm Minh Nhân dè dặt nhìn Tiêu Thiên.

Tống Triết không rõ nên cũng nhìn qua, kỳ quái hử một tiếng.

Tiêu Thiên nhìn Tống Triết, nụ cười đột nhiên sinh động hơn: "Em đã thương Nghiêm Minh Nhân bị anh ngược như vậy thì không bằng chúng ta đổi cách chơi đi, không chơi địa chủ nữa. Đơn giản là trong ba người, xem xem ai tới trước, ai tới cuối cùng là thua. Không cần hai nông dân hợp lại đánh bại địa chủ nữa."

Tống Triết suy nghĩ một chút, cảm thấy kết quả trò này cũng không khác đấu địa chủ là bao, liền gật đầu: "Được đó, vậy trừng phạt là gì?"

Ánh mắt Tiêu Thiên dừng lại trên người Nghiêm Minh Nhân, Nghiêm Minh Nhân còn chưa kịp mừng vì Tiêu Thiên nói Tống Triết thương mình thì đã bị Tiêu Thiên trừng tới phát run, dè dặt nhích tới gần Tống Triết, cầu bảo hộ.

Tiêu Thiên thấy vậy, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn: "Dán giấy không thú vị, người thua phải làm theo yêu cầu của người thắng, tỷ như cậu ta thua, anh thắng, anh bắt cậu ta phải nhảy múa thì cậu ta phải nhảy múa. Thế nào?"

Ánh mắt Tống Triết sáng lên, cái này thú vị hơn, cậu liền nói: "Được, được, chơi cái này đi." Dù sao có Tiêu Thiên ở, Nghiêm Minh Nhân chắc chắn sẽ tới chót, cậu làm người trung gian rất an toàn a!

Nghiêm Minh Nhân ai oán nhìn Tống Triết, thế mà nói thương cậu! Trò trừng phạt này rõ ràng còn thảm hơn dán giấy.

"Được, vậy chúng ta đi ăn cơm trước!"

Tiêu Thiên đưa tay vẫy vẫy Tống Triết, Tống Triết quen thuộc đi tới, được Tiêu Thiên nắm tay đi tới chỗ đống lửa.

Nghiêm Minh Nhân ngây ngốc, what"s the fuck? Sao chỉ còn lại có một mình cậu vậy? Tiêu Thiên có cần dính người tới phát chán như vậy không, bày đặt nắm tay Tống Triết, lại còn thuận tay như vậy nữa chứ? Hai người là nam nhân đó a!!!

Nghiêm Minh Nhân hùng hùng hổ hổ chạy tới nắm bàn tay còn lại của Tống Triết, Tống Triết ngẩn người nhìn Nghiêm Minh Nhân, sao giống đám con gái kết đội đi vệ sinh hồi cấp ba vậy trời?

Tiêu Thiên nắm tay, Tống Triết không cảm thấy có chỗ nào không đúng, thế nhưng khi Nghiêm Minh Nhân cũng nắm, cậu biến thành nhân bánh mì kẹp, cảm giác cứ thấy không đúng. Cậu giãy ra khỏi tay Nghiêm Minh Nhân, cũng rút nốt tay còn lại, vẻ mặt ghét bỏ: "Hai người đàn ông mấy người từ lúc nào giống đám con gái như vậy, nắm tay kết đội đi ăn cơm?"

Tiêu Thiên lạnh mặt nhìn Nghiêm Minh Nhân, ánh mắt sắc lạnh, Nghiêm Minh Nhân phồng má, lúc Tiêu Thiên nắm sao cậu không nói ổng là con gái đi, phân biệt đối xử!

Đống lửa đã tắt, Tiêu Thiên đi tới nhóm lửa, Nghiêm Minh Nhân cùng Tống Triết đi rửa khay đựng cùng rau cải thịt cá.

Nhân cơ hội này, Nghiêm Minh Nhân lén lút nói: "Tống Triết, lát nữa chơi bài, hai chúng ta hợp tác diệt Tiêu Thiên đi, được không? Xem anh ta nhảy điệu hula! Chính là cái điệu nhảy quấn váy cỏ ấy!"

Tống Triết cười hắc hắc, Tiêu Thiên nhảy hula?! Đỉnh cái mặt nghiêm nghị nhảy vũ điệu sôi động như vậy, chắc cười chết người mất.

Nghiêm Minh Nhân nóng nảy: "Cậu đừng có cười, nói đi, chịu không?"

Tống Triết cố nhịn cười, đưa tay đập tay với Nghiêm Minh Nhân: "Được, tôi với cậu hợp tác, bất quá cậu phải cố gắng một chút, bằng không ngược lại hại hai đứa thua luôn đấy." Vừa nãy chơi đấu địa chủ, lúc hai người là nông dân, cậu cố gắng nhả bài cho Nghiêm Minh Nhân nhưng đều bị ngược chết, cậu thực sự không có lời nào để nói.

Nghiêm Minh Nhân xoắn xuýt nhảy nhỏm lên: "Tống Triết, cậu phải có lòng tin với tôi chứ."

Tống Triết bĩu môi: "Cậu thành công rồi hãy nói nhá."

Nghiêm Minh Nhân siết nắm tay: "Yên tâm, nhất định thắng." Cậu nhìn về phía Tiêu Thiên ở bên kia, ánh mắt hừng hực ý chí chiến đấu.

Nghiêm Minh Nhân dựa vào ý chí này nhanh chóng ăn uống xong, sau đó chạy vào lều xào bài, nhoi nhoi đòi chơi tiếp.

Tiêu Thiên cầm khăn giấy lau dầu mỡ dính bên khóe miệng Tống Triết, đối với dị trạng của Nghiêm Minh Nhân chỉ thuận miệng nói: "Tích cực muốn bị tôi ngược đến vậy sao?"

Tống Triết thực sự nhịn cười tới đau bụng, gương mặt trắng nõn ửng hồng được ánh lửa chiếu rọi, đẹp đến động lòng người.

Tiêu Thiên chăm chú nhìn Tống Triết, một tay đỡ vai cậu, sợ cậu cười quá mức sẽ bị ngã.

"Chắc Minh Nhân muốn gỡ một trận ấy." Tống Triết len lén liếc nhìn Tiêu Thiên một cái, thấy anh không hề chú ý thì buồn cười không thôi, nghĩ tới điệu hula mà Nghiêm Minh Nhân nói, cũng có chút chờ không kịp.

"Tôi ăn xong rồi, còn anh?" Tống Triết cầm miếng khăn giấy Tiêu Thiên giúp mình lau miệng vừa nãy, tùy tiện lau lau, hưng phấn không thôi.

Tiêu Thiên sâu xa nhìn cậu, tắt lửa, rửa tay rồi nói: "Đi thôi!"

"Ừm, đi!"

Nghiêm Minh Nhân sớm đã xào bài ngồi chờ sẵn, hơn nữa còn lôi ra thật nhiều đèn bàn, chiếu sáng sáng bừng cả căn lều.

"Tới tới tới, tôi xào bài rồi này, kéo búa bao quyết định thứ tự."

Trận này, Tiêu Thiên đi trước, tới Nghiêm Minh Nhân, cuối cùng là Tống Triết.

Bài trong tay Nghiêm Minh Nhân rất tốt, cả người liền đắc ý, liên tục nháy mắt với Tống Triết, ý bảo Tống Triết đi trước nhả bài cho mình.

Tiêu Thiên liếc mắt liền nhìn ra hai người có cổ quái. Nghiêm Minh Nhân không thể che giấu được tâm tư, còn không diễn tốt bằng Tống Triết. Anh chỉ liếc nhìn không nói gì, sống chết bắt Nghiêm Minh Nhân nhưng thả Tống Triết. Qua vài vòng, thấy Tống Triết ra bài, Nghiêm Minh Nhân liền đẩy lên, chuẩn bị ngược Tiêu Thiên một trận.

Tiêu Thiên chỉ còn lại bốn lá, Tống Triết cùng Nghiêm Minh Nhân còn nhiều bài hơn, Tống Triết còn mười, Nghiêm Minh Nhân còn tám. Lúc này tới lượt Tống Triết, cậu đánh ba lá K, Tiêu Thiên không bắt, Nghiêm Minh Nhân cũng không bắt.

Tống Triết liền đoán bốn lá bài của Tiêu Thiên không phải sảnh, ách lớn ách nhỏ đều ra hết rồi, trên tay cậu còn ba lá bài, một đôi với một lá lẻ, lá lẻ là heo. Cậu liếc nhìn Nghiêm Minh Nhân, cậu ta đang nháy mắt, ý bảo Tống Triết đánh bài lẻ. Tống Triết liền đoán trong tay cậu ta cũng có heo.

Nghiêm Minh Nhân vì đối đầu với Tiêu Thiên mà hủy không ít bài, còn lại toàn là rác.

Tống Triết suy nghĩ một chút, cảm thấy bài trong tay Tiêu Thiên phỏng chừng là đôi với rác, không quản thế nào, bài lẻ nhất định phải đánh.

Tống Triết liền đánh con bốn, Tiêu Thiên quả nhiên ra bài, là con năm, Nghiêm Minh Nhân vội vàng thảy xuống lá bảy, Tống Triết tiếp lá tám, kết quả Tiêu Thiên lại thảy ra một con heo.

Nghiêm Minh Nhân nhe răng, trên tay cậu chẳng có con heo nào, bài của Tống Triết là heo nhỏ, không đè được. Cả hai người đều bỏ, Tiêu Thiên chậm rãi đánh ra hai lá bài còn lại, là đôi heo, toàn thắng.

Nghiêm Minh Nhân sửng sốt, mẹ ôi mẹ ôi mẹ ôi, sao lại như vậy chứ?: "Tôi cứ tưởng không còn heo nữa!!!"

Tống Triết cũng cười khổ: "Tôi thì nghĩ cậu cầm heo, bằng không đi đánh bài lẻ làm gì?"

Nghiêm Minh Nhân thảm thiết nói: "Bài tôi thế này, không đánh lẻ thì đánh gì?"

Tiêu Thiên ung dung thong thả cầm lấy di động, tùy ý search baidu một chút, sau đó hứng thú nhìn Nghiêm Minh Nhân nói: "Vì đây là lần đầu tiên, tôi cũng phạt đơn giản thôi, nhảy điệu hula đi, tôi mở nhạc cho cậu."

Điệu hula?!

Tống Triết cùng Nghiêm Minh Nhân trố mắt nhìn nhau, Tiêu Thiên thật sự không lén nghe bọn họ nói chuyện chứ?

Nghiêm Minh Nhân hấp hối giũy giụa: "Nhưng ở đây không có váy cỏ."

Tiêu Thiên mỉm cười: "Không sao, không phải chúng ta có mang drap giường theo à? Quấn drap nhảy đi!"

Tống Triết cười ha hả, lập tức chuyển trận địa: "Được đó được đó, liền quấn cái đó nhảy đi!"

Nghiêm Minh Nhân tức hộc máu, suýt chút nữa đã la ỏm tỏi hỏi Tống Triết rốt cuộc theo phe nào. Tiêu Thiên sâu xa liếc nhìn Tống Triết cười không nhịn được, đưa tay lau đi nước mắt tràn ra khóe mắt của cậu.

Nghiêm Minh Nhân cứ hệt như một ông cụ chậm rì rì lôi drap ra, ủy khuất nhìn hai người, hi vọng bọn họ bỏ qua cho mình, Tiêu Thiên trực tiếp bật nhạc: "Bắt đầu đi!"

Nghiêm Minh Nhân tuyệt vọng, phát hiện Tống Triết cư nhiên cầm điện thoại quay video thì tức muốn hộc máu, cái đồ đồng đội heo này, cậu xé bài thảm như vậy cũng vì muốn giúp Trống Triết về trước. Đã sớm nói sẽ cùng đối phó Tiêu Thiên rồi mà?

...*...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.