Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 70: Chương 70: Đưa trái tim nhỏ bé của bạn cho tôi 2




Tiêu Thiên không vui nhìn Nghiêm Minh Nhân, đưa tay vỗ nhẹ lưng Tống Triết, trấn an cậu ngủ tiếp: "Cậu có thể quay về lều ngủ tiếp. Mặt trời mọc ngày nào cũng xem được."

Nghiêm Minh Nhân trừng mắt tới sắp lọt ra ngoài, @#¥%%...&&, vừa nãy cậu muốn ngủ thì bị Tiêu Thiên nắm cổ bắt dậy, bây giờ Tống Triết muốn ngủ thì bắt cậu đi ngủ, có cần phân biệt vậy không? Chỉ có Tống Triết là bảo bối thôi, cậu thì không phải à???

Nghiêm Minh Nhân liếc nhìn sắc mặt Tiêu Thiên, được rồi, không sai, cậu quả thực không phải bảo bối, cậu chỉ là hàng tặng kèm được nhặt về từ đống rác mà thôi!

Nghiêm Minh Nhân thẫn thờ quay về lều của mình, bị dính một đòn chí mạng, cậu ngây ngốc nằm ngẩn người một hồi, từ từ, hình như có chỗ nào đó không đúng! Cậu suy nghĩ chuyện này làm quái gì? Hẳn phải nên hỏi vì sao Tống Triết lại ôm Tiêu Thiên ngủ mới đúng. Tư thế đó... hai người nam làm vậy mập mờ biết bao nhiêu a!

Nghiêm Minh Nhân lăn qua lộn lại, thế nhưng tối qua bọn họ cũng ngủ chung mà, chẳng lẽ Tống Triết thích ôm đồ khi ngủ giống như cậu. Bất quá ôm nam nhân không thoải mái như ôm gấu bông đi?

Nghĩ vậy, Nghiêm Minh Nhân đưa tay túm lấy gấu bông lớn mà mình mang tới, tay chân quấn chặt, chôn mặt vào thân hình mềm nhũn của gấu bông, khò khò ngủ.

Buồn ngủ dễ lây, thấy Tống Triết ngủ ngon như vậy, Tiêu Thiên nhìn một hồi cũng nhắm mắt lại, điều chỉnh tư thế ngủ của Tống Triết, đặt cái chân không an phận của cậu xuống, một tay đặt bên hông bá đạo ôm cậu vào lòng.

Giấc ngủ này kéo dài tới tận chín giờ sáng, Tống Triết cuối cùng cũng ngủ no, mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mắt là một vách tường màu trắng.

Tống Triết tưởng mình vẫn còn trong giấc mơ nên theo bản năng sờ sờ một cái, hử? Vách tường còn nóng hầm hập nữa, phía sau có đốt than à?

Ngay lúc cậu thuận thế chuẩn bị sờ xuống phía dưới thì có người chụp lấy tay cậu: "Heo lười, em sờ đi đâu vậy?" Âm thanh nam nhân đặc biệt khàn khàn, mang theo chút mập mờ không rõ.

Tống Triết run bắn, cơn buồn ngủ thoáng cái đã bay mất tiêu, ôi trời ơi, tình huống gì đây? Sao cậu cùng Tiêu Thiên lại ôm nhau ngủ?

Tống Triết luống cuống ngồi dậy, thấy Tiêu Thiên mở mắt nhìn mình, tư thế trêu tức, tay anh vừa mới rời khỏi thắt lưng, Tống Triết đã đánh đòn phủ đầu, chất vấn: "Sao anh lại chạy qua chỗ tôi ngủ?"

Tiêu Thiên cũng ngồi dậy, biểu tình bất đắc dĩ: "Rõ ràng là anh tới gọi em dậy, em không chịu dậy, còn kéo anh ngủ chung. Không ngờ tay chân nhỏ xíu mà khí lực lại lớn như vậy."

Gương mặt nhỏ nhắn của Tống Triết vì mới tỉnh ngủ mà có chút hồng hào, nghe Tiêu Thiên nói vậy liền nghẹn, thật sự không ngờ mình lại tự hố mình như vậy!

Cậu gãi gãi mũi: "Được rồi, là tôi sai! Chúng ta mau dậy đi, bằng không sẽ không kịp xem mặt trời mọc mất!"

Tiêu Thiên quơ quơ đồng hồ đeo tay: "Không kịp rồi!"

Tống Triết mím môi, sau đó nhụt chí nói: "Được rồi, coi như bỏ qua vậy, tôi đi rửa mặt đã. Đúng rồi, Minh Nhân đâu?"

"Cậu ta á..." Tiêu Thiên đáp: "Chắc vẫn còn đang ngủ."

Nháy mắt cảm thấy không thể xem mặt trời mọc không phải lỗi một mình mình, Tống Triết hùng dũng oai về nói: "Cái con heo lười này, tôi nhất định phải lôi đầu cậu ta dậy."

Tiêu Thiên buồn cười nhìn bóng dáng Tống Triết chạy ra ngoài, khẽ vân vê ngón tay, không gấp, không gấp, phải từ từ.

Nghiêm Minh Nhân quả thực vẫn còn ngủ, ôm con gấu bông to đùng vùi đầu ngủ. Lúc Tống Triết kéo lều chui vào, suýt chút nữa cậu đã không tìm ra Nghiêm Minh Nhân.

"Minh Nhân, ông trời ạ, cậu là heo à? Giờ này mà còn ngủ nữa!"

Nghiêm Minh Nhân nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy âm thanh của Tống Triết, lờ mờ mở mắt ra thì thấy dáng vẻ che miệng cười trộm của đối phương, cậu hừ một tiếng: "Tống Triết, cậu là heo à? Đến bây giờ mới chịu dậy!"

Tống Triết chống nạnh: "Bây giờ rõ ràng là cậu không dậy nổi, Nghiêm heo con, mau dậy đi! Chúng ta không kịp xem mặt trời mọc rồi!"

Nghiêm Minh Nhân dụi dụi mắt, chờ tỉnh táo một chút mới phàn nàn: "Còn không phải vì cậu nhất quyết không chịu dậy sao, lại còn ôm Tiêu Thiên ngủ tiếp nữa chứ."

Tống Triết đỏ mặt, có chút giật thót nói to: "Mau dậy đi, sắp đói chết rồi đây này, có ăn cơm không?"

Nhắc tới ăn, bụng Nghiêm Minh Nhân cũng réo âm ĩ, cậu kêu rên: "Được rồi, lần ngắm mặt trời mọc này coi như thất bại, chúng ta ăn sáng xong rồi về! Mệt quá rồi."

Tống Triết cũng có ý đó, ngây ngô thêm một đêm nữa nói không chừng cậu lại mất khống chế tay chân làm ra chuyện thương thiên hại lý gì mất: "Được rồi, ăn xong thì về luôn. Tôi cũng thấy mệt muốn chết!"

Nghiêm Minh Nhân trợn mắt: "Cậu mệt cái quỷ ấy, tối hôm qua tôi hết đứng lên ngồi xuống rồi chạy mười mấy vòng quanh hồ, cuối cùng lại còn trồng chuối, cậu mệt bằng tôi không?"

Tống Triết cười hắc hắc: "Cậu mệt, cậu mệt." Nói xong, cậu chui ra ngoài lều, đi rửa mặt.

Trên đường đi thấy Tiêu Thiên đã thay quần áo xong, đang chuẩn bị vĩ nướng, Tống Triết liếc mắt nhìn một cái, tùy tiện chào hỏi một tiếng rồi vội vàng chạy tới bờ hồ.

Ánh mắt Tiêu Thiên đuổi theo bóng dáng Tống Triết đi xa, sau đó mới tiếp tục đặt lực chú ý vào vĩ nướng.

Tống Triết vừa đánh răng vừa tự nhắc nhở chính mình, không thể nghĩ quá nhiều, không thể nghĩ quá nhiều! Mọi người đều là bạn, nam nam tắm chung cũng là chuyện rất bình thường, huống chi chỉ ôm nhau ngủ!

...*...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.