Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 29: Chương 29: Hoàng đại sư nói, em có thể là thiên ất quý nhân của anh




“Mày là ai?” Đạo sĩ Trần Tự Phương kinh ngạc, thấy đối phương thoáng chốc đã diệt được không ít ác quỷ của mình, gã sợ hết hồn hết vía, thời gian gã lăn lộn ở thủ đô không tính là ngắn, bản thân còn là bàng môn tà đạo nên rất chú ý nhóm người bên chính đạo, thế nhưng gã chưa bao giờ gặp thanh niên trước mặt, càng miễn bàn là đối phương còn có bản lĩnh dọa người như vậy.

Tống Triết tiến vào phòng bệnh, bên trong vô cùng bừa bãi, Lữ Uyển Uyển ngã dưới đất, ôm hồn mơ mơ hồ hồ, tựa hồ sắp không duy trì được chân thân. Mà Lâm Mỹ Á thì cũng nằm dưới đất, cổ tay bị bẻ gãy bị vứt ở cách đó không xa.

Tống Triết nhíu mày, vội vàng tiến tới điểm huyệt cầm máu của Lâm Mỹ Á, sau đó nói Tào Phương Lệ gọi bác sĩ y tá chuyển Lâm Mỹ Á tới phòng bệnh khác. Mặc dù Tống Triết rất chán ghét hành vi của Lâm Mỹ Á nhưng cậu không thể nhìn người ta chết trước mặt mình.

Trước khi y tá bệnh viện chạy tới, Tống Triết sử dụng bùa bày ra một trận pháp vây hãm đám ác quỷ, sau đó dùng bùa ẩn thân che giấu hết toàn bộ những thứ không nên bị người bình thường nhìn thấy.

Trần Tự Phương kinh hãi nhìn động tác của Tống Triết, gã không tin nổi vung bách quỷ phiên, đám ác quỷ bị giam trong trận pháp của Tống Triết lập tức kêu rên nhưng không thể động đậy.

Trần Tự Phương biết mình đụng trúng đá tảng, liếc nhìn đám ác quỷ mà đau lòng, đây là bách quỷ phiên mà gã phí rất nhiều công sức mới làm thành, suýt chút nữa đã bị cảnh sát chộp được. Hiện giờ bảo gã bỏ đi thì chẳng khác nào khoét tim gan của gã.

Thế nhưng nếu thừa dịp thanh niên này bận bịu cứu Lâm Mỹ Á tự cắt đứt đuôi cầu sinh thì phỏng chừng lại càng thảm thiết hơn. Trần Tự Phương âm trầm nhìn Tống Triết, quân tử báo thù mười năm không muộn, chỉ cần gã còn ở thủ đô thì vẫn có cơ hội báo thù.

Nghĩ vậy, Trần Tự Phương liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài, thừa cơ chạy thoát.

Tống Triết vừa quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng đối phương nhảy ra khỏi cửa sổ, cũng không ngăn cản, cậu phá hỏng bách quỷ phiên, giam cầm ác quỷ, người nọ khẳng định đã tức tới hộc máu, sớm muộn gì cũng có ngày quay trở lại tìm cậu. Với lại, bệnh viện không phải nơi thích hợp để đấu pháp, vì thế Tống Triết mới tha mạng cho đối phương.

Sự thực thì Tống Triết không hề biết chuyện Lâm Đại Hải tìm người khác tới bắt quỷ, là Tào Phương Lệ vì quá tuyệt vọng đã tới cầu cậu, nói cho cậu biết chuyện này. Tống Triết chạy tới cũng vì muốn xem thử tình huống mà thôi, không ngờ lại gặp một kẻ bàng môn tà đạo đang sử dụng bách quỷ phiên ở bệnh viện. Bệnh viện có nhiều bệnh nhân, âm khí nặng, bách quỷ phiên sẽ dẫn tới vô số ác quỷ cùng oán khí âm khí nồng đậm, như vậy sẽ làm âm khí ở bệnh viện nồng đậm hơn, nhóm bệnh nhân sẽ gặp tai ương.

Tào Phương Lệ ứa nước mắt nhặt cánh tay Lâm Mỹ Á, ngón tay đã bị Lữ Uyển Uyển bẻ gãy trông rất đáng sợ, bà co quắp nhìn Lữ Uyển Uyển nằm ở gần đó, nước mắt lã chã rơi: “Cô bé, Á Á nhà tôi đã đền cho cô một bàn tay, bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, cô có thể buông được thù hận rồi đi? Làm ơn bỏ qua cho gia đình tôi!”

Lữ Uyển Uyển nâng gương mặt đầy máu me nhìn Tào Phương Lệ, trong mắt bà tràn đầy yêu thương dành cho con gái, Lữ Uyển Uyển khẽ giật môi: “Dĩ nhiên, tôi vốn đã định bỏ qua cho nó, là các người không biết điều tìm người tới thu thập tôi, bằng không tôi cũng không tức giận đến mức một lần nữa bẻ gãy tay nó.”

Vì sao có vài người rõ ràng hư hỏng như vậy nhưng vẫn có người yêu thương? Vì sao cô ngoan như vậy lại không có ai yêu cô?

Tào Phương Lệ mím môi, nghẹn ngào nói: “Cám ơn!” Nói xong liền chạy ra khỏi phòng bệnh. Tào Phương Lệ là người thiện tâm, cho dù đau lòng vì con gái từ nay về sau sẽ biến thành người tàn tật nhưng vẫn không thể nào trách tội Lữ Uyển Uyển.

Nói cho cùng thì sai vẫn là nhà họ, con gái biến thành như vậy là do bà dạy dỗ không tốt, chồng bà khư khư cố chấp muốn tìm người thu thập Lữ Uyển Uyển nhưng bà không có cách nào ngăn cản.

Trong nháy mắt, Tào Phương Lệ cảm thấy cuộc đời mình thật thất bại.

Sau khi giải quyết xong, Tống Triết lấy ra một con búp bê vải nhỏ đã được cậu làm pháp: “Thương tích của cô quá nặng, nếu còn không chịu xuống âm phủ thì rất có thể sẽ hồn bay phách tán. Trước tiên cô hãy phụ thân vào con búp bê này đi, tôi mang cô về.”

Lữ Uyển Uyển nhìn Tống Triết thật sâu: “Cám ơn anh!”

Tống Triết im lặng thở dài, sau khi bỏ búp bê vào túi thì lấy ra túi càn khôn, thu thập số ác quỷ kia. Túi càn khôn này cũng là bảo vật của nguyên thân, là Tống Triết vô tình tìm được.

Cậu vội vàng quay về nhà, lập đàn làm pháp, Lữ Uyển Uyển lơ lửng ở trung tâm, bên cạnh là anh linh bé xíu.

Lữ Uyển Uyển nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của anh linh thì cảm thấy vui mừng vì lần này ra ngoài đã không dẫn bé theo.

Lần này Tống Triết không gọi Hắc Bạch Vô Thường, Lữ Uyển Uyển lưu lại nhân gian quá lâu, lại còn có dáng vẻ này, Tống Triết sợ Hắc Bạch Vô Thường nảy sinh hoài nghi nên cố ý tìm dẫn hồn giả*, dùng ngang đèn giấy tiền vàng bạc cùng hồn phù hối lộ. [* người dẫn hồn]

Dẫn hồn giả nhận mấy thứ kia, thấy trên người Lữ Uyển Uyển không dính huyết khí của người liền gật đầu dẫn người đi, kể cả anh linh kia cũng dẫn theo.

Sau khi dẫn hồn giả rời đi, Tống Triết thả số ác quỷ thu được ra. Những ác quỷ này đều là người bị Trần Tự Phương sát hại tàn nhẫn, vô tội tổn mệnh còn bị chế luyện thành bách quỷ phiên giết hại người khác, vì thế trên người cũng dính đầy oán khí.

Tống Triết ngồi xếp bằng, miệng không ngừng lẩm bẩm, tay nhanh chóng bắt ấn, oán khí trên người ác quỷ cuồn cuộn tiến nhập vào cơ thể Tống Triết.

Từ từ, sắc mặt dữ tợn của ác quỷ ngày càng nhạt hơn, hiện ra trước mắt Tống Triết là hình dáng trước khi chết của bọn họ. Trăm quỷ khôi phục lý trí quỳ xuống cám ơn Tống Triết đã cứu mạng.

Tống Triết không có cách nào đảm đương nổi, vội bảo bọn họ đứng lên, chuẩn bị mời Hắc Bạch Vô Thường dẫn bọn họ xuống âm phủ đầu thai. Bị người lợi dụng làm ác cùng bản thân chủ động làm ác rất khác biệt, hơn nữa Tống Triết đã hóa giải oán khí của bọn họ nên không cần lo lắng vấn đề bên Hắc Bạch Vô Thường.

Làm xong hết thảy, Tống Triết thu dọn đồ đạc tắm rửa một phen, sau đó lên giường ngủ một giấc ngon lành.

****

Trong bệnh viện, bác sĩ từ phòng phẫu thuật tiến ra báo cho cả nhà Lâm Đại Hải biết mạng Lâm Mỹ Á có thể giữ được nhưng bàn tay thì không có cách nào nối lại, có thể cân nhắc việc nối chi giả. Thế nhưng chi giả không phải chi thật, vẫn có chút bất tiện.

Tào Phương Lệ lặng lẽ rơi lệ, biểu thị mình đã hiểu rồi cám ơn bác sĩ.

Trong phòng bệnh, Lâm Đại Hải âm trầm muốn châm thuốc nhưng bị Tào Phương Lệ cản lại. Lâm Đại Hải buồn phiền lôi di động ra liên hệ Trần Tự Phương nhưng không có ai bắt máy.

Lâm Đại Hải phẫn nộ ném di động di, Tào Phương Lệ sợ tới choáng váng, sau khi bình tĩnh lại mới kéo ông ra khỏi phòng bệnh, nhẫn nhịn suốt nhiều ngày rốt cuộc cũng phát hỏa: “Anh đủ chưa vậy? Con gái biến thành như vậy mà anh không hối hận chút nào sao? Lữ Uyển Uyển đã nói với em rồi, nếu không phải anh tìm đạo sĩ tới thì con bé đã bỏ qua cho Á Á, nếu không vì anh xúc động thì con gái đã không bị tàn tật!”

Lâm Đại Hải trợn to mắt, phẫn nộ không thôi: “Nữ quỷ đó làm ra chuyện như vậy nhưng em không trách nó mà lại trách anh? Có phải đầu óc em có bệnh rồi không? Nó nói gì em cũng tin à? Em bị ngu sao?” Nói xong, ông quay người bỏ đi, không muốn ở lại nữa.

Tào Phương Lệ sững sờ đứng im tại chỗ, không đuổi theo, biểu tình tiều tụy. Nếu như lúc ban đầu bọn họ dụng tâm dạy dỗ, lúc Á Á làm sai chuyện phải dạy dỗ con bé biết đó là sai, biết phải cúi đầu nhận lỗi, biết áy náy về sai lầm, Lữ Uyển Uyển muốn gì, bọn họ liền bồi thường cái ấy thì chuyện đã không ầm ĩ như thế này.

****

Ngày nọ Tống Triết đang ở nhà chơi game thì nhận được điện thoại của Tiêu Thiên.

Nghe Tiêu Thiên ở đầu dây bên kia hỏi mình khi nào rảnh, Tống Triết mới nhớ ra chuyện Tiêu Thiên mời mình tới nhà mấy hôm trước, có chút ngượng ngùng nói: “Ai nha nha, mấy hôm nay bận bịu suýt chút nữa đã quên mất, hôm nay tôi rảnh.”

Tiêu Thiên nói: “Được, vậy chốc nữa anh tới đón em.”

“Ừm ừm!”

Cúp máy xong, Tống Triết liếc nhìn thời gian rồi tiếp tục chơi game, chờ đến khi Tiêu Thiên gọi điện nói mình đã tới dưới lầu mới lưu luyến buông chuột, treo máy.

Rốt cuộc Tống Triết cũng biết vì sao nguyên thân thích chơi game như vậy, bởi vì cậu phát hiện game thật sự có thể làm người ta mê mẩn, nhất là game ở thế giới này thú vị hơn, có kỹ thuật tối tân hơn thế giới cũ của cậu không biết bao nhiêu lần.

Sau khi ngồi lên xe Tiêu Thiên, Tống Triết theo bản năng liếc nhìn sát khí trên người anh vài lần, chúng đang run lẩy bẩy cố chui rúc vào trong thân thể Tiêu Thiên, tựa hồ sợ bị cậu phát hiện rồi hung tàn hấp thu.

Tống Triết dở khóc dở cười, sát khí lúc nào cũng có nhân tính vậy sao?

Cậu có chút hiếu kỳ về tình huống của Tiêu Thiên mấy ngày nay: “Từ sau lần đó, ở bên cạnh anh có ai gặp xui xẻo không?”

Cho dù Tiêu Thiên ổn trọng đến thế nào thì từ khi biết Tống Triết rất có thể là thiên ất quý nhân của mình, tâm tư anh vẫn có chút chập chờn, nhìn sâu vào Tống Triết nói: “Bình thường trong nhà anh luôn có sẵn ba người tài xế, bởi vì không biết khi nào sẽ có người gặp sự cố. Thế nhưng mấy hôm nay, bất kể là người nào cũng không xảy ra chuyện.” Trước kia khi xuất hành, căn bản hôm nay là tài xế Lý, ngày mai tài xế Vương, ngày mốt chuyển thành tài xế Lâm, bởi vì sẽ có người vì lái xe cho anh là xảy ra chuyện. Thế nhưng gần nhất vẫn do tài xế Lý đảm nhiệm, hết thảy không hề có vấn đề.

Bên thư kí cũng không bị ngã cốc cà phê mà phá hỏng tài liệu hội nghị, hoặc là uống gì đó trong trà chiều mà đau bụng nhập viện, cảm giác mới lạ này làm tâm tình Tiêu Thiên mấy hôm nay rất tốt.

Đây là đãi ngộ mà anh chỉ có được ở trước năm mười tám khi có Hoàng đại sư chế trụ sát khí.

Tay nắm vô lăng của Tiêu Thiên vô thức siết chặt, quay qua nhìn Tống Triết, tròng mắt đen thui đang chiếu ngược bóng dáng anh, Tiêu Thiên khẽ cười nói: “Tống Triết, cám ơn em!”

Được trịnh trọng cám ơn như vậy, Tống Triết có chút ngượng ngùng: “Không có gì, không có gì, tôi chỉ thuận tiện hút một cái thôi.” Thật ra đó là phản ứng bản năng của thân thể, thật sự không nhận nổi tạ ơn cám ơn này nọ.

Tiêu Thiên nói: “Tống Triết, em biết không? Hoàng đại sư nói em rất có thể chính là thiên ất quý nhân của anh.”

Tống Triết vẫn còn đắm chìm trong nụ cười mê người của Tiêu Thiên, chợt nghe thấy lời này thì không khỏi ngây ngẩn, excuse me?

...*...

[Cáo] thực sự thì mọi người thường thích đổ lỗi hơn là nhận lỗi, hi vọng thông qua vụ án Lâm Mỹ Á, mn sẽ tự ngộ được chút gì đó ^_^ kakaka

...*...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.