Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 206: Chương 206: Kết thúc 2




Bên Tôn Lan Khê, cô bán căn biệt thự đứng tên Lý Duyệt Minh, có tiền thì mua một căn hộ nhỏ rồi dọn tới ở.

Khi đó Dương Lâm Tây còn tới chúc mừng, Tôn Lan Khê mỉm cười, thực cám ơn Dương Lâm Tây, còn cố ý làm chút quà cho anh.

Chỉ tiếc khi đó Tống Triết không có ở đây, Tôn Lan Khê không thể làm khác hơn là giao quà cho Dương Lâm Tây, hi vọng anh có thể giao lại cho Tống Triết, Dương Lâm Tây dĩ nhiên đáp ứng.

“Sau này nếu có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

Tôn Lan Khê mỉm cười gật đầu: “Tôi sẽ, cám ơn Dương cảnh quan!”

Dõi mắt nhìn Dương Lâm Tây rời đi, sau đó Tôn Lan Khê mới đóng cửa lại, nhìn căn phòng nhỏ của mình, bố trí ấm áp làm người ta hài lòng, hết thảy đều dựa theo lời mẹ cô mà thực hiện.

Thật ra từ rất sớm trước kia Lý Duyệt Minh đã muốn dẫn Tôn Lan Khê rời đi, xây dựng một ngôi nhà nhỏ, chỉ là cuối cùng Lý Duyệt Minh vẫn không cam lòng vì đã nhẫn nhịn khổ hận nhiều năm như vậy.

- ----mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ sống thật tốt!

***

Trong căn phòng ấm áp, Tống Triết cởi áo khoác dựa vào ghế sô pha, ra ngoài ăn bữa cơm trưa đã cảm thấy lạnh buốt.

Tam Hoàng nằm dưới đất ngoắc đuôi nhìn TV trước mặt, có chút nhàm chán ngáp một cái.

“Tam Hoàng, tới đây!” Tống Triết vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh mình, gọi Tam Hoàng.

Tam Hoàng vểnh tai lạch bạch đi tới nhảy lên ghế, sau đó tựa vào người Tống Triết, cổ họng phát ra tiếng grừ grừ thoải mái.

Tống Triết mới vừa hít chó không bao lâu thì chuông cửa reo, Nghiêm Minh Nhân lớn tiếng la to: “Tống Triết, Tống Triết, là tôi, mau mở cửa a.”

Tống Triết đứng dậy nói: “Tới, tới đây!”

Vửa mở cửa một cái, Nghiêm Minh Nhân liền lách vào trong cứ như một con chuột.

Nghiêm Minh Nhân cởi áo khoác, thoải mái nói: “Vẫn là trong phòng thoải mái, bên ngoài lạnh tới sắp đông thành chó rồi.” Cậu ta hà hà tay, đi vào phòng khách.

Tống Triết nói: “Tin tức khí tượng nói mấy ngày gần đây có lẽ sẽ có tuyết rơi.”

“Chỗ chúng ta có năm nào mà không đổ tuyết đâu a!” Nghiêm Minh Nhân xoa xoa đầu Tam Hoàng: “Tam Hoàng, đã lâu không gặp, có nhớ tao không hả?”

Tam Hoàng liếc nhìn Nghiêm Minh Nhân, đổi hướng, chỉa mông về phía cậu ta.

Nghiêm Minh Nhân trợn to mắt, chỉ trích: “Tống Triết, Tam Hoàng nhà cậu lại khi dễ tôi!”

Tống Triết dở khóc dở cười: “Tam Hoàng là chó, sao cậu lại đi so đo với chó chứ?”

Nghiêm Minh Nhân cắn răng nghiến lợi chỉ cái mông Tam Hoàng: “Cậu xem nó kìa, chỉa cái mông vào mặt tôi, bây giờ chó cũng thông minh đến vậy rồi sao? Hay là giống Miêu đại gia nhà tôi, cũng thành tinh rồi đi!”

Tống Triết bất đắc dĩ lắc đầu ngồi xuống, Tam Hoàng thấy Tống Triết thì lập tức từ ghế sô pha nhảy xuống, đi vòng tới bên chân Tống Triết, nhảy lên, vùi bên người cậu, im lặng bày sự ghét bỏ dành cho Nghiêm Minh Nhân.

Nghiêm Minh Nhân ôm ngực, dáng vẻ đau đến không muốn sống: “A Tam Hoàng, mày tổn thương tao quá đi mà, mày không còn là... con chó tao thích nhất nữa!”

Tam Hoàng le lưỡi, mặt chó đầy khinh bỉ.

Tống Triết xoa Tam Hoàng: “Đúng rồi, mèo nhà cậu sao không tới cùng?”

Nghiêm Minh Nhân bắt chéo hai chân nói: “Nó chê bên ngoài lạnh, không muốn đi, nên tôi chỉ tới một mình. Tôi chán muốn chết nên tới tìm cậu chơi a! Đúng rồi, chuyện Tôn gia cậu kể tôi nghe chút đi, mấy nhà gần tôi đồn ầm lên rồi, tôi cảm thấy nếu là chuyện cậu chịu ra tay thì khẳng định sẽ không đơn giản như vậy.”

“Căn bản là tám chín phần mười, chỉ là nữ nhân Trương Nghệ tìm tới thay thế không phải người mà là quỷ họa bì.”

Nghiêm Minh Nhân lập tức vỗ đùi: “Tôi đã nói mà, Tống Triết cậu chịu ra tay thì nhất định là có quỷ quái, bằng không lúc lần đầu tiên Tôn Lan Khê tìm tới cậu đã không cự tuyệt rồi. Ôi chao, đúng rồi, quỷ họa bì là quỷ gì?”

Tống Triết suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chính là loại quỷ khoác da người! Cũng không tính là quỷ, nó vẫn có thân thể. Giống như cố sự quỷ họa bì mà chúng ta hay nghe thấy ấy.”

Nghiêm Minh Nhân bừng tỉnh: “Nhưng mà, đó không phải chỉ là câu chuyện truyền lưu thôi sao? Sao lại thành thật rồi?”

Tống Triết nói: “Sao cậu biết chuyện quỷ đều là giả chứ? Mọi tiểu thuyết đều bắt đầu từ cuộc sống, nói không chừng là thật nên được thế nhân ghi lại, lưu truyền tới sau này, dần dần mọi người bắt đầu xem nó là câu chuyện thêu dệt giả tưởng chứ không phải sự thực.”

Nghiêm Minh Nhân sờ cằm, cảm thấy Tống Triết nói có lý.

Con quỷ họa bì kia bị Tống Triết giao cho huyền học xã, Hoàng đại sư thấy nó thì sửng sốt một hồi, quỷ cố sự mà Hoa quốc lưu truyền đã lâu cư nhiên là thật?

Ngục giam huyền học xã đã bỏ trống lâu lắm rồi, lần trước có Dương Bác Học cùng hồ linh tiến vào, giờ lại thêm quỷ họa bì. Hoàng đại sư cảm thấy, Tống Triết cố gắng thêm một chút thì ngục giam của bọn họ có thể lấp đầy rồi a!

Tống Triết cười khanh khách: “Hoàng đại sư đúng là quá đề cao con rồi.”

Hoàng đại sư: “Ôi chao, không phải ta tùy tiện nói. Tống Triết, con có bản lĩnh này.”

Tống Triết được Hoàng đại sư tán dương rời khỏi huyền học xã, bị Lý đại sư nhìn thấy cản lại hỏi một chút thì biết chuyện Tống Triết bắt được quỷ họa bì, thế là tiếp tục một trận tán dương nữa.

Tống Triết gãi gãi đầu, bị khen tới ngượng ngùng.

“Tống Triết, gần nhất cậu không có việc gì đúng không? Chúng ta cùng đi du lịch đi, đế đô lạnh chết được, chúng ta tìm chỗ nào nóng nóng đi.” Này mới là mục đích chủ yếu Nghiêm Minh Nhân tới đây hôm nay.

Tống Triết thực xin lỗi nói: “Không có đúng là không có thật, thế nhưng tôi với lão Tiêu đã hẹn trước là cùng ra ngoài chơi rồi.”

Nghiêm Minh Nhân tức tới mức sắp phun máu ra tới nơi: “Cái tên chết tiệt Tiêu Thiên này, sao lúc nào cũng tranh với tôi chứ! Giận a!”

“Để lần sau đi, lần sau tôi cùng cậu ra ngoài chơi.”

Nghiêm Minh Nhân ủ rủ nói: “Được rồi, cậu nhớ đó a.”

“Yên tâm yên tâm, nhớ mà!” Tống Triết phì cười, biểu thị mình chắc chắn sẽ không quên ước định này.

Lúc Tống Triết giải quyết chuyện Tôn gia thì Tiêu Thiên cũng đang cố gắng xử lý chuyện công ty.

Vạn Dương xin nghỉ để kết hôn với Hứa Trinh Trinh, bận bịu bố trí hôn lễ này nọ.

Ngày kết hôn có rất nhiều khách khứa, Tiêu Thiên cùng Tống Triết cùng tham gia, bọn họ định dự hôn lễ của Vạn Dương xong sẽ đi nghỉ phép.

Tống Triết nhìn nhóm dâu phụ trang điểm ăn mặc lộng lẫy, mặc dù có choàng khăn nhưng gió rét thấu xương vẫn không chút kiêng nể quất vào thân thể bọn họ, Tống Triết không nhìn thấy hai chữ rét lạnh trên gương mặt vui sướng của bọn họ, thế nhưng Tống Triết vẫn cảm thấy lạnh thay bọn họ.

Cậu mặc âu phục, bên trong còn mặc đồ giữ ấm, không có cách nào, cậu sợ lạnh a!

Tống Triết giơ rượu chát, nhỏ giọng nói với Tiêu Thiên: “Nếu chúng ta làm hôn lễ, nhất định không được làm vào mùa đông, chết lạnh mất!”

Tiêu Thiên nghe vậy thì ánh mắt mang theo ý cười, tây trang màu đen làm anh trông cao ngất tuấn mỹ, là tiêu điểm sáng chói nhất trong đám người. Mà Tống Triết mặc khoản âu phục tương tự như anh cũng tinh xảo vô song, đồng dạng cũng là trọng điểm thảo luận của những thiếu nữ chưa lập gia đình.

“Trời đông rất lạnh, mùa hè lại quá nóng, không bằng tổ chức vào mùa xuân đi! Sắc xuân rực rỡ, rất thích hợp!”

Tống Triết cùng anh cụng ly, nhắc nhở anh đừng quá hưng phấn: “Chỉ nói vậy thôi, anh đừng có khờ khạo ngay mùa xuân sang năm liền làm a!”

Tiêu Thiên yên lặng, tròng mắt đen như mực nhìn Tống Triết, nhìn tới mức cậu chột dạ: “Dĩ nhiên là không rồi, em nói lúc nào thì làm lúc ấy.”

Tống Triết cười hắc hắc, thừa dịp nơi này là góc chết, mọi người bắt đầu tập trung sự chú ý vào nhân vật chính thì đưa tay nắm tay Tiêu Thiên, nắm ngón áp út cọ lòng bàn anh tay một cái: “Đừng nóng giận, chờ Trương Viễn Trung lọt lưới rồi, anh muốn xuân thì làm xuân, muốn mời ai thì mời người đó, muốn làm gì thì làm!”

Tiêu Thiên nghe vậy thì lộ ra nụ cười, tròng mắt đen láy sâu thẳm, lẳng lặng nhìn Tống Triết, mang theo mong đợi khó diễn tả.

Tống Triết nuốt nước miếng, hớp một ngụm rượu chát, sắc đẹp mê hoặc người a!

Hôn lễ náo nhiệt kết thúc, không ít thiếu nữ bên cô dâu muốn phương thức liên lạc của Tống Triết hoặc Tiêu Thiên nhưng đều bị uyển chuyển từ chối, dù sao bọn họ cũng có đối tượng rồi.

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Tống Triết cùng Tiêu Thiên sắp xếp hành trang chuẩn bị lên đường đi du lịch.

Tiêu Thiên đã chọn chỗ xong, là một hòn đảo ở nước ngoài, nơi đó phong cảnh rất tốt, trời xanh mây trắng, bãi cát với đàn hải âu, cực kỳ thích hợp để dạo chơi trong mùa đông thế này.

Ngay cả Tam Hoàng cũng dẫn theo cùng, mặc dù mang sủng vật xuất ngoại khá phiền toái, cần phải đưa sủng vật tới nơi kiểm nghiệm kiểm dịch được chỉ định, thế nhưng có Tiêu Thiên ở thì hết thảy không cần Tống Triết phải bận tâm, trước lúc bọn họ lên đường, hết thảy đã được chuẩn bị xong.

“Đi thôi, Tam Hoàng, ba ba dẫn con ra ngoài chơi một chuyến!”

Tam Hoàng ngao ngao như biết sắp được ra ngoài chơi, mấy ngày nay cũng thực hưng phấn, ngay cả ở trên xe cũng không chịu ngoan ngoãn, cứ nhảy tới nhảy lui như phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.