Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 160: Chương 160: Kết thúc




Gió lùa qua, cành lá xào xạc đong đưa.

Tai Tống Triết khẽ nhúc nhích, ánh mắt rũ xuống, khẽ giật giật môi: “Tới!”

Dương Lâm Tây liếm môi, liếm đi vết máu trên máu trên môi phun xuống đất, anh đã chờ rất lâu rồi.

Tống Triết quay trở lại bên cạnh Tiêu Thiên, báo cho anh biết, Tiêu Thiên khẽ vuốt cằm biểu thị đã biết.

Tiễn Quân đứng dưới gốc đại thụ cách đó không xa, không rõ vì sao ba người này lại tìm tới được đây, đây là nơi một tên cảnh sát vừa bị giết mấy hôm trước. Mới đầu hắn cũng không biết người nọ là cảnh sát, đến khi chặt đầu xuống ném thi thể vào hố thì từ trong túi rớt ra một khẩu súng. Tiễn Quân lục trong quần áo phát hiện thẻ ngành mới biết đối phương là cảnh sát.

Giết cảnh sát là một chuyện rất phiền phức, cảnh sát biến mất có nghĩa là sẽ có càng nhiều cảnh sát hơn xuất hiện ở Tùng Vận Thôn. Thậm chí ngay cả việc cảnh sát tới đây điều tra vụ án nào hắn cũng không rõ.

Người mất tích ở đây quá nhiều, ai biết cảnh sát tới đây điều tra người nào mất tích chứ...

Chẳng qua Tiễn Quân đã quen rồi, nhiều năm như vậy, sau khi hắn giết người cũng chẳng có ai tìm tới cửa, cũng không bị cảnh sát phát hiện. Trong tiềm thức của hắn đã có khuôn mẫu như vậy rồi.

Ánh mắt Tiễn Quân rơi vào người Tiêu Thiên cách đó không xa, ba người kết bạn quả nhiên khá khó ra tay. Hắn cho rằng lúc mình xuất hiện thì bọn họ đã ủ rủ cúi đầu lo lắng sợ hãi chứ không phải bình tĩnh như hoàn toàn không có chuyện gì như thế này.

Tiễn Quân cảm thấy có chút khó giải quyết nên âm thầm bất động, chuẩn bị xem xét tình huống.

Tiếp theo hắn thấy ba người xảy ra tranh chấp, người gọi là Dương Lâm Tây kia lớn tiếng trách móc, tựa hồ là trách thanh niên xinh đẹp kia dẫn đường không tốt làm bọn họ bị lạc.

Người màTiễn Quân muốn bắt hiển nhiên cùng phe với thanh niên xinh đẹp, đang tức tối Dương Lâm Tây, vì quá tức giận nên Dương Lâm Tây bỏ đi một mình.

Thanh niên xinh đẹp muốn đuổi theo nhưng bị kéo lại, người kia nói Dương Lâm Tây muốn đi thì đi đi, đừng có mãi nuông chìu anh ta.

Dương Lâm Tây đi rồi thì chỉ còn thanh niên xinh đẹp cùng người nọ. Tiễn Quân mơ hồ nghe thanh niên xinh đẹp gọi người nọ là Lão Tiêu.

“Trời tối quá, di động cũng sắp hết pin rồi, chúng ta nhặt chút củi để đốt đi.” Thanh niên xinh đẹp đề nghị như vậy.

Người gọi là Lão Tiêu kia gật đầu đáp ứng: “Ừm, để anh đi tìm, em ngồi ở đây đi.”

“Không được, ở đây nhiều cây như vậy dễ lạc lắm, để em đi cùng anh.”

“Không sao đâu, anh ở gần đây thôi, sẽ không đi xa.”

“Vậy cũng được!” Thanh niên xinh đẹp nói không lại, chỉ đành gật đầu đáp ứng.

Tiễn Quân nhìn Tiêu Thiên rời đi, hắn bình tĩnh chờ vài giây rồi lẳng lặng không một tiếng động đi theo.

Cây cối che khuất bầu trời, ánh trăng yếu ớt cũng bị ẩn đi, hoàn toàn không thể chiếu sáng được khu rừng.

Tiêu Thiên cầm di động mở đèn pin để rọi sáng kiếm cành khô.

Chân anh khựng một chút, tựa hồ phát hiện gì đó rồi xoay người lại nhặt, vừa vặn Tiễn Quân xuất hiện, chỉ thấy gã rút dây thừng định siết chết anh.

Thế nhưng không ngờ đột nhiên có thứ gì đó nổ tung trước mặt Tiễn Quân, hắn kinh ngạc muốn dùng thiên di thuật để chạy trốn nhưng lại phát hiện không thể nào dùng được.

Xảy ra chuyện gì?

Tâm Tiễn Quân lạnh ngắt, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện ánh sáng chói mắt chiếu về phía mình, hắn nâng tay híp mắt thì thấy Tiêu Thiên biểu tình lạnh lùng, Dương Lâm Tây rõ ràng đã rời đi cũng xuất hiện ở đây, cùng thanh niên xinh đẹp mặt vô cảm nhìn mình.

Tới lúc này sao Tiễn Quân còn không hiểu, chỉ sợ hắn đã sớm bị phát hiện.

Dương Lâm Tây hung hãn đạp hắn vài cái: “Giỏi thật, còn dám hành hung à? Lá gan mày lớn thật đấy!” Anh túm tóc Tiễn Quân buộc hắn phải ngẩng đầu: “Tiễn Quân nhe răng, đồ đằng trên mặt lộ ra rõ ràng, Dương Lâm Tây cười lạnh vỗ mặt hắn: “Sao? Tức lắm à? Cảm thấy khó hiểu khi không dùng được thuật pháp đúng không?”

Con ngươi Tiễn Quân co rút, bọn họ làm sao biết?

“Cái này dĩ nhiên phải cám ơn Tống Triết đại lão nhà ta! Trước mặt đại sư, mày nghĩ mày là cái gì?” Dương Lâm Tây túm tóc Tiễn Quân kéo hắn tới chỗ gốc cây, vóc người Tiễn Quân cũng coi như cao lớn nhưng hiện giờ không có cách nào xuất lực.

Giống như bị thứ gì đó trói buộc.

Tống Triết khẽ mỉm cười, thầm cảm ơn hắc khí của thôn này, bằng không cậu làm sao có thêm nhiều kỹ năng, có thể dùng linh lực vây khốn Tiễn Quân như vậy chứ.

Dương Lâm Tây đè đầu Tiễn Quân, bắt hắn quỳ xuống dập đầu xuống bùn đất: “Mau nói xin lỗi, nói không đúng thì đừng hòng ngóc đầu dậy.”

Lúc này Tiễn Quân đã hiểu hết, ba người này chỉ sợ đã sớm biết người cảnh sát kia bị hắn giết chết nên tới báo thù. Thế nhưng Tiễn Quân có chút không hiểu, bọn họ rốt cuộc làm sao biết bản lãnh của hắn? Mà thanh niên Tống Triết kia được xưng là đại nhân là sao?

Tiễn Quân cứng đờ người bất động bị Dương Lâm Tây đánh một trận. Đánh xong Dương Lâm Tây cảm thấy thực hả giận, bắt đầu có tâm tình đùa giỡn với hắn: “Sao? Xương cứng à? Chậc chậc, giống hệt như thằng con Tiễn Văn Thành của mày!”

Nói tới Tiễn Văn Thành, Tiễn Quân lập tức có phản ứng, trước đó làm gì hắn cũng không sợ thế nhưng vừa nhắc tới Tiễn Văn Thành thì thần kinh Tiễn Quân lập tức kích động.

Sau khi Tiễn Văn Thành rời đi, Tiễn Quân vẫn luôn tìm kiếm Tiễn Văn Thanh. Tiễn Văn Thành là đứa con duy nhất của hắn, hắn dĩ nhiên phải dẫn theo bên người. Thế nhưng Tiễn Văn Thành lại vì một đứa con gái mà từ bỏ thôn, từ bỏ cha, đó là chuyện Tiễn Quân không dễ dàng tha thứ.

Vì muốn Tiễn Văn Thành hồi tâm chuyển ý, Tiễn Quân mới điên cuồng luyện tập cấm thuật lưu truyền trong thôn. Chỉ cần thành công, hắn có thể làm con trai quay lại.

Thế nhưng bây giờ, hắn lại nghe thấy tin tức con trai từ miệng cảnh sát, điều này có nghĩa là gì?

Tim Tiễn Quân đập điên cuồng.

Hắn luống cuống, Dương Lâm Tây cao hứng: “Cũng nhờ đứa con ngoan của mày, bằng không tụi tao làm sao biết Tùng Vận Thôn của bọn mày cất giấu nhiều yêu ma quỷ quái như vậy chứ!”

“Tụi mày đã làm gì nó?” Tiễn Quân cố hắng giãy dụa nhưng chỉ tốn công vô ích.

Dương Lâm Tây cười to: “Sao? Chờ mày vào thì sẽ biết thôi, con mày là tội nhân trong thôn, mày cũng vậy. Cả thôn này sẽ vì hai đứa mày mà trở thành lịch sử.”

Tống Triết cùng Tiêu Thiên lặng lẽ nhìn Dương Lâm Tây phát tiết, Tống Triết biết Dương Lâm Tây có chừng mực, sẽ không đánh chết người, vì thế chỉ lẳng lặng nhìn.

Qua một hồi, Tống Triết mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên bọn họ, Tống Triết nhìn theo âm thanh thì còn thấy ánh đuốc.

“Có người tìm chúng ta à?”

Tiêu Thiên nhìn theo ánh nhìn Tống Triết, cũng có chút kinh ngạc: “Hình như là vậy.”

Dương Lâm Tây lôi Tiễn Quân tới, nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì? Người trong thôn đang tìm chúng ta à?”

Tống Triết lắc đầu: “Không có khả năng! Người trong thôn hẳn đều biết chuyện chúng ta là mục tiêu của Tiễn Quân, không có khả năng giống trống khua chiêng như vậy.”

“Móa, rốt cuộc là ai? Không sợ bứt dây động rừng à?” Dương Lâm Tây tức giận nói.

Đám người tiến tới, Tống Triết liếc mắt liền thấy Vương Tinh, hóa ra sau khi giải quyết xong chuyện Vương Tinh đã vội vàng lái xe quay lại, gọi vài cuộc cho Tiêu Thiên nhưng không ai nghe máy, vì thế ông trực tiếp lái xe tới Tùng Vận Thôn. Vừa vặn gặp người tài xế kia, tài xế nói ông đợi gần mười phút nhưng không thấy người ra nên đang định rời đi.

Vương Tinh vội vàng chạy vào thôn hỏi thăm tình huống nhưng người trong thôn đều bảo là không biết, Vương Tinh kinh hoảng, nếu đại lão Tiêu thị xảy ra chuyện thì tất cả mọi người đều xong đồi a. Ông có quen biết một chút nên vội vàng báo cảnh sát, tiếp đó dẫn theo một đống cảnh sát tới tìm người.

Không phải thôn dân Tùng Vận Thôn không phản kháng mà vì chuyện xảy ra quá đột nhiên, bọn họ không kịp phản ứng, thêm nữa bọn họ đột nhiên phát hiện mình không thể dùng thiên di thuật.

Vốn có người định dùng thiên di thuật tìm kiếm Tiễn Quân, thông báo là có cảnh sát tới. Kết quả lại phát hiện thiên di thuật mất hiệu lực, người nọ kinh hoảng vội vàng tìm tới hàng xóm kế bên, kết quả hàng xóm cũng không dùng được.

Lúc này toàn Tùng Vận Thôn thấp thỏm bất an, bọn họ cả gan giết nhiều người như vậy mà không hề sợ hãi cũng vì ỷ vào năng lực này, cho dù cảnh sát tới, bọn họ chỉ dần dùng thiên di thuật là có thể lập tức trốn thoát, một lần nữa thành lập một Tùng Vận Thôn khác là chuyện rất đơn giản.

Thế nhưng bây giờ thiên di thuật lại mất hiệu lực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.