Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 133: Chương 133: Lại có mèo chết




Vú Vương từ trong biệt thự chạy ra, thấy cô gái ăn mặc sang quý vừa la vừa mắng thì vội nói: “Đại tiểu thư, chuyện gì vậy?”

Ninh Ưu tức giận không thôi, hôm nay cô mặc chiếc váy hàng hiệu cùng đeo túi sách hàng hiệu của M quốc để khoe với đám bạn chứ không phải mặc đẹp để bị con mèo hoang bị lột da này dọa khiếp vía: “Còn không mau mang nó đi đi!”

Âm thanh Ninh Ưu bén nhọn tới chói tai, tựa như có thể xuyên thủng màng nhĩ. Vú Vương nhỉn về phía ngón tay Ninh Ưu chỉ, trong lòng có chút giật thót, tạo nghiệt a, rốt cuộc là kẻ nào?

Bà vừa đáp lời vừa chạy đi lấy chổi, vừa lắc đầu than thở vừa nghĩ tới con mèo bị lột da tối qua, mặc dù con mèo kia là thú cưng của đại tiểu thư nhưng với tính tình của đại tiểu thư làm sao chịu phí công phí sức chăm sóc nó. Chỉ là lúc thích thì sờ một cái, ôm một cái, lúc bạn bè tới thì mang ra lấy le, những thời điểm khác đều là nhóm người giúp việc trong nhà thay phiên chăm sóc.

Vì thế, tình cảm của đám giúp việc bọn họ đối với con mèo kia còn sâu đậm hơn Ninh Ưu.

Thế nhưng lại có người tạo nghiệt giết hại con mèo ngoan ngoãn đáng yêu kia. Lúc nhìn thấy cảnh tượng man rợ đó, hốc mắt vú Vương đỏ ửng, trong lòng mắng chửi không ngừng, mắng cái kẻ hại chết mèo không được chết tử tế.

Hiện giờ ngoài nhà lại xuất hiện xác mèo bị lột da, vú Vương không khỏi nghĩ, có phải đại tiểu thư đã đắc tội người nào đó nên bây giờ người ta tới báo thù không?

Vú Vương dọn dẹp sạch sẽ xác con mèo chết kia, lại dùng nước quét dọn trước cửa một chút, mới vừa dọn xong thì cảnh sát tới. Hóa ra là Ninh Ưu phẫn nộ quay vào phòng khách gọi điện thoại trách cứ Lưu Nhất Minh làm việc không ra hồn.

Lưu Nhất Minh nhận được điện thoại thực sự khinh thường tới muốn lật bàn, đại tiểu thư thật sự quá khó phục vụ.

Thấy ngoài cửa biệt thự lênh láng nước, Lưu Nhất Minh vội nói: “Tụi tôi chưa tới kiểm tra hiện trường sao bà đã dọn dẹp rồi? Lỡ đâu có đầu mối thì sao?”

Vú Vương hoảng sợ, lắp bắp nói: “Là đại tiểu thư bảo tôi dọn, tôi không biết gì cả.”

Lưu Nhất Minh thầm mắng một trận, lại hỏi: “Còn xác con mèo chết đâu?”

Vú Vương chỉ thùng rác cách đó không xa: “Tôi bỏ vào đó rồi.”

Lưu Nhất Minh thở dài bảo đồng nghiệp phía sau tới lấy xác con mèo mang về kiểm nghiệm xem xem có đầu mối gì hay không.

Sau đó Lưu Nhất Minh dẫn người vào phòng, vừa vào liền nghe thấy tiếng chỉ trích gay gắt của Ninh Ưu: “Đám cảnh sát mấy người rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy? Không có chút bản lĩnh nào cả. Thấy chưa hả, cái tên thần kinh kia lại tới nữa rồi. Mấy người rốt cuộc có làm được không? Không được thì đổi người đi!”

Đối với một người nam nhân, bị hỏi những lời như vậy là cực kỳ khiêu khích. Nhất là phối hợp với ánh mắt khinh bỉ lại chê trách của Ninh Ưu, không chỉ Lưu Nhất Minh phừng lửa giận, nhóm đồng nghiệp ở phía sau cũng bực bội, thế nhưng bị Lưu Nhất Minh cản lại.

“Ninh tiểu thư, phá án cần thời gian. Kẻ hiềm nghi lặp đi lặp lại hành vi này chứng minh đối phương rất hận cô, cô có thể cẩn thận suy nghĩ lại xem gần đây mình có kết thù oán với ai không?”

Sắc mặt Ninh Ưu cực kỳ khó coi: “Người có tiền như tụi tôi không biết kết thù kết oán với biết bao nhiêu người. Có vài kẻ thấy người ta giàu thì ghen ghét, thấy tụi tôi không vừa mắt nên làm ra chuyện này, anh hỏi vậy thì làm sao tôi biết là ai làm chứ?”

Khóe miệng Lưu Nhất Minh giật giật: “Tôi nghĩ mấy người ghét người giàu sẽ không làm ra hành vi cực đoan đến vậy đâu. Với lại kẻ hiềm nghi hiển nhiên là người trong khu biệt thự này, bằng không sẽ không nhanh chóng phạm án như vậy. Cảnh sát chúng tôi đã kiểm tra hệ thống bảo an ở đây, mấy hôm nay không hề có người kỳ quái tiến vào khu này. Vì thế xin cô hãy suy nghĩ kỹ lại, trong khu biệt thự này cô có kết thù oán với ai hay không?”

Ninh Ưu ôm gối, trong lòng có chút không thoải mái: “Kết thù kết thù, tôi hiền lành như vậy sao có thể kết thù với ai chứ. Tôi gọi anh tới phá án chứ không phải tới hỏi tôi mấy vấn đề này. Đồ vô dụng!”

Sắc mặt Lưu Nhất Minh lạnh như băng: “Ninh tiểu thư, nếu cô còn mở miệt nhục mạ cảnh sát chúng tôi như vậy thì thực xin lỗi, vụ này cô tìm người khác đi!”

Ninh Ưu lập tức tức giận bật dậy: “Anh có biết ba tôi là ai không? Dám dùng thái độ này với tôi? Anh có tin tôi không để anh lăn lộn ở đế đô này nữa không hả?”

Lưu Nhất Minh cười nhạo: “Tùy cô!” Nói xong anh quay đầu bỏ đi, đại tiểu thư như vậy ai thích thì tới mà phục vụ, anh làm cảnh sát ở đế đô này nhiều năm như vậy, phá không biết bao nhiêu vụ án, quen biết biết bao nhiêu người quyền quý, nói ra thì thiên kim Ninh gia như Ninh Ưu, Lưu Nhất Minh anh căn bản không để vào mắt. Nếu không phải cục trưởng nhờ vả, cộng thêm cảm thấy anh là lựa chọn tốt nhất để phá vụ án này thì anh đã không lãng phí thời gian của mình vào một người thế này.

Lưu Nhất Minh đi rồi, nhóm đồng nghiệp của anh tự nhiên cũng chạy theo, lưu lại Ninh Ưu ở trong phòng khách phẫn nộ đập bể đồ đạc tứ tung.

Nghe thấy tiếng loảng xoảng ở phía sau, đồng nghiệp chậc chậc nói: “Cứ vậy đi thật à? Bên cục trưởng nói sao giờ?”

Lưu Nhất Minh leo lên xe, châm thuốc phà khói nói: “Cứ nói anh đây bó tay.” Anh làm cảnh sát hơn hai mươi năm, từ ngây ngốc tới khéo léo, bây giờ thì tựa hồ còn có thêm chút sắc bén.

Ở đế đô này phá mười vụ thì hơn phân nửa phải gặp nhóm quyền quý ở đế đô này, bị người ta dùng ánh mắt khinh khỉnh như vậy nhìn nhiều năm như vậy, hôm nay Lưu Nhất Minh đột nhiên muốn bùng nổ, không muốn nhịn nữa.

Trong làn khói mờ mịt, biểu tình Lưu Nhất Minh cũng có chút mơ hồ, có lẽ bị tên nhóc Dương Lâm Tây kia ảnh hưởng, nó đi theo anh hai năm, bây giờ thành nghề vẫn không hề học được cách khéo đưa đẩy của anh, ngược lại vẫn hệt như hai năm trước, hăng hái nhiệt tình thẳng như ruột ngựa, không quản đối phương là ai, nó vẫn cứ công bằng mà làm, có lúc chọc cục trưởng giận tới dựng râu.

Lưu Nhất Minh nhịn không được từng lên lớp Dương Lâm Tây một phen, bảo nó làm cảnh sát không thể quá thẳng thừng như vậy. Nào nhờ thằng nhóc thối này không chỉ không nghe mà còn dạy ngược lại anh.

Khi đó Lưu Nhất Minh vô cùng kinh ngạc, lại cảm thấy buồn cười, thế nhưng khi tỉnh táo suy nghĩ lại thì anh cảm thấy Dương Lâm Tây nói rất đúng, từ khi nào anh lại biến thành một kẻ mà bản thân anh cũng chán ghét như vậy?

Trở lại cục cảnh sát, quả nhiên Lưu Nhất Minh bị gọi vào phòng làm việc của cục trưởng, đồng nghiệp phóng ánh mắt tự cầu phúc cho anh. Lưu Nhất Minh ngậm điếu thuốc mỉm cười lưu manh, phất phất tay với đối phương rồi đi vào phòng làm việc của cục trưởng.

Cục trưởng thấy Lưu Nhất Minh thì trực tiếp mở miệng: “Nghe Ninh tiểu thư nói anh làm việc tiêu cực biếng nhác?”

Lưu Nhất Minh phun ra một ngụm khói: “Cục trưởng, tính tình vị đại tiểu thư kia tôi không chìu được, tôi tới để phá án chứ không phải nghe cô ta mắng như con.”

Cục trưởng có chút kinh ngạc, bởi vì nhiều năm như vậy Lưu Nhất Minh không nên cáu giận vì lời lẽ của một thiên kim tiểu thư mới đúng, dù sao thì anh cũng từng nghe những lời còn khó nghe hơn rồi.

“Sao vậy? Sao tự dưng lại kiểu cách như vậy?”

Lưu Nhất Minh phì cười: “Ông cứ coi như tôi mắc bệnh công chúa đi, dù sao cũng không phải vụ án lớn, cục trưởng, ông tìm người khác đi! Tôi cảm thấy rất hứng thú với vụ của Dương Lâm Tây, để tôi qua đó làm trợ thủ cho cậu ta đi!”

Cục trưởng tức giận cười: “Nói gì vậy? Anh làm trợ thủ cho Dương Lâm Tây? Anh có còn cần mặt mũi không vậy? Anh không sợ đồng nghiệp nói anh không bằng học trò của mình à?”

Lưu Nhất Minh đáp: “Sợ gì chứ? Học trò thành tài thì tôi cũng mừng a! Được rồi cục trưởng, cứ vậy đi, tôi đi trước, phải tới báo cáo với thằng nhóc kia một chút.”

Cục trưởng cả giận: “Cái thằng nhóc thúi này.” Mắng thì mắng nhưng ông vẫn ra ngoài tìm người khác giải quyết vụ Ninh tiểu thư, ba ba Ninh Ưu có chút quan hệ với ông, cục trưởng nể mặt ba ba Ninh Ưu chứ không phải nể mặt Ninh Ưu, ông cũng không rộng lượng đến mức để một cô thiên kim tiểu thư cái gì cũng không hiểu chửi rủa cấp dưới đắc lực nhất của mình.

Lúc Dương Lâm Tây biết Lưu Nhất Minh tới làm trợ thủ cho mình thì biểu tình vô cùng sửng sốt: “Anh làm gì vậy?”

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Dương Lâm Tây, Lưu Nhất Minh nhịn không được đưa tay khoác lên vai Dương Lâm Tây, cười nói: “Tới nương nhờ cậu a! Anh đây không thèm quản vụ án ngược mèo kia, ai thích quản thì đi mà quản.”

Dương Lâm Tây ngạc nhiên nhìn anh: “Lưu Nhất Minh, trước kia anh không phải như vậy.”

Lưu Nhất Minh nhướng mày: “Vậy trước kia là dạng gì? Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều, đi thôi, xem vụ án!”

Dương Lâm Tây ngây ngốc bị kéo đi, lúc làm cấp dưới của Lưu Nhất Minh, Dương Lâm Tây đã gặp vô số người giống như Ninh Uu, khi ấy anh rất tức giận nhưng Lưu Nhất Minh vẫn vui vẻ tiếp đón, tựa hồ hoàn toàn không để tâm tới.

Thế nhưng sao bây giờ lại đột nhiên có trái tim thủy tinh mong manh như vậy?

“Gì mà tim thủy tinh chứ?” Lưu Nhất Minh chọt chọt đầu Dương Lâm Tây: “Khom lưng cúi đầu nhiều năm như vậy, cậu không muốn anh cũng ngẩng cao đầu như cậu sao?”

Dương Lâm Tây gãi gãi đầu, cười ngây ngốc: “Muốn, muốn a!”

“Đừng có cười, nói anh nghe xem, tình huống vụ án thế nào?”

“À à, là như vầy, em đã kiểm tra danh sách mua chiếc nón thương hiệu xa xỉ phẩm của M quốc gần đây. Hiện giờ có khoảng trăm nghi phạm.”

“Cái nón này làm sao cậu phát hiện được? Có nhân chứng à?” Lưu Nhất Minh có chút kinh ngạc.

“Không phải, là Tống Triết cung cấp thông tin. Khi đó người báo án chính là Tống Triết, trong thôn có người mời cậu tới ấy làm pháp sự. Anh cũng biết năng lực của cậu ấy mà, em rất tin tưởng.”

Lưu Nhất Minh tự nhiên cũng tin tưởng năng lực Tống Triết, mặc dù cậu trai này tựa hồ không có hảo cảm với anh nhưng nó không hề ảnh hưởng tới chuyện Lưu Nhất Minh tin tưởng năng lực Tống Triết.

Anh cười nói: “Dương Lâm Tây, nhóc đúng là may thật.” Cư nhiên được Tống Triết hỗ trợ. Vụ án kia của anh nếu nhờ được Tống Triết có phải cũng chỉ cần vài phút hay không?

Dương Lâm Tây ngượng ngùng nói: “Em cũng thấy Tống Triết thực sự rất tốt.”

Lưu Nhất Minh trợn mắt, thực sự làm người ta ghen tỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.