Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 87: Chương 87: Lừa bán phụ nữ




Lúc Liễu Nguyệt Nguyệt đi ra có chút lúng túng, thực sự là vì bạn trai cũ A Luân của Diêu An có chấp niệm quá sâu nên mới quấn lấy Diêu An, chứ chuyện vốn không liên quan tới Diêu An. Dù sao thì khi yêu mặn nồng ai cũng có lúc hứa hẹn, cô cùng Dật Khải cũng vậy. Chỉ là chân trước Tống đại sư mới hóa giải chấp niệm, dặn dò cô đừng nên thề thốt loạn xạ, chân sau Diêu An đã không quản được miệng mình, Liễu Nguyệt Nghuyệt thực sự cảm thấy ngượng ngùng.

Bất quá dù sao cũng là chuyện của người khác, Liễu Nguyệt Nguyệt không tiện lên tiếng.

Tống Triết cùng Tiêu Thiên đi ra ngoài, Tống Triết đột nhiên hỏi: "Có một ngày anh cũng như vậy với bạn gái mình sao? Cho dù chết cũng phải ở chung một chỗ?"

Tiêu Thiên sâu xa nhìn cậu: "Không, anh sẽ không ích kỷ như vậy nhưng anh muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với người đó, tốt nhất là để đối phương đi trước một bước, như vậy người đó sẽ không vì anh rời đi mà khổ sở."

Tống Triết ngạc nhiên: "Thực không ngờ Lão Tiêu lại nặng tình như vậy a! Bạn gái của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Tiêu Thương khẽ cong môi, cười cười: "Đi thôi, anh mời em ăn cơm, vừa nãy em vẫn chưa ăn no mà."

Tống Triết ngượng ngùng sờ bụng: "Đừng nói vậy, cứ như tôi tham ăn lắm ý. Suỵt, thực mất dĩ diện a!"

Tiêu Thiên bật cười, ánh mặt trời chiếu sáng gương mặt tràn đầy ấm áp của anh, ánh mắt nhìn về phía Tống Triết cũng lóng lánh quang mang, ôn nhu đến không thể tưởng tượng nổi.

Tống Triết nhìn một chút, đột nhiên có chút ngượng ngùng quay người đi thẳng đến bãi đậu xe, ở cùng một chỗ với Tiêu Thiên thực sự là khảo nghiệm quá lớn, nói không chừng giây tiếp theo cậu sẽ không biết xấu hổ nhào tới mất.

Sau đó, Từ Chí Hoa cùng Diêu An ở bờ biển cử hành hôn lễ, có mời Liễu Nguyệt Nguyệt cùng tham gia, Liễu Nguyệt Nguyệt đi. Tổ chức ở đây là chủ ý của Diêu An, Từ Chí Hoa yêu cô nên làm theo ý cô.

Chỉ là không ngờ lúc ở trên du thuyền hai người xảy chân rớt xuống nước, mọi người cuống quít muốn cứu nhưng đã không còn kịp.

Du thuyền đã lái tới vùng nước sâu, váy cưới của Diêu An lại quá rườm rà, sau khi dính nước thì nặng trình thịch, không biết móc trúng thứ gì mà cứ kéo cô xuống. Diêu An kinh hoảng túm chặt tay Từ Chí Hoa, Từ Chí Hoa biết bơi, lại không mặc quần áo vừa nặng vừa rườm rà như Diêu An, sống chết ở ngay trước mắt, Từ Chí Hoa một cước đạp văng Diêu An, một mình trốn thoát.

Diêu An bị chìm xuống đáy biển, hai mắt trợn trừng tựa hồ muốn ghi nhớ người nam này vào lòng. Cảm giác đau đớn trong khoang bụng ngày càng nhiều hơn, thoáng chốc cô nhớ tới lời Tống đại sư đã nói, nếu không thể thực hiện thì đừng tùy tiện hứa hẹn, lần này cô làm được, thế nhưng Từ Chí Hoa thì không.

Tâm tình của cô giờ phút này có phải chính là tâm tình của A Luân trước khi chết không...

Diêu An chết làm Liễu Nguyệt Nguyệt rất thương tâm, dù sao hai người cũng là bạn, ai ngờ được Diêu An lại chết trong chính ngày vui nhất cuộc đời mình. Di thể của Diêu An cuối cùng cũng vớt lên, bị ngâm tới phù thũng, hoàn toàn không còn vẻ xinh đẹp ngày xưa.

Từ Chí Hoa gào khóc nhưng không dám chạm vào thân thể Diêu An, biết trên thế giới này thực sự có đồ bẩn tồn tại nên gã chột dạ, gã không dám đụng vào Diêu An, sợ Diêu An cũng giống như bạn trai cũ mà dây dưa mình.

Liễu Nguyệt Nguyệt khổ sở phát hiện Từ Chí Hoa không đúng, theo lý thì Từ Chí Hoa yêu Diêu An như vậy nhưng vì sao chỉ dám đứng ở xa xa nhìn, điều này thực kỳ quái?

Trong lễ tang Diêu An, Liễu Nguyệt Nguyệt khổ sở đi dạo ở gần đó một chút cho khuây khỏa tâm tình thì nghe thấy cuộc nói chuyện của Từ Chí Hoa cùng mẹ mình: "A Hoa, Diêu An chết cũng chết rồi, chuyện này không ai ngờ được, con đừng quá khổ sở. Chờ qua vài tháng nữa mẹ sẽ sắp xếp cho con coi mắt, đến khi đó con sẽ quên được con bé thôi."

Tâm tình Từ Chí Hoa có chút sa sút: "Mẹ, bây giờ con không muốn nói tới những chuyện này. Diêu An vừa mới chết, mẹ có thể đừng nói không?"

Từ mẫu tức giận: "Mẹ cũng vì tốt cho con thôi, ban đầu cũng vì con con sống chết đòi cưới nó chứ mẹ có chịu đâu! Mẹ nói cho con biết, là con bé tự làm tự chịu thôi, nếu nó chịu cử hàng hôn lễ đàng hoàng trong nhà hàng, không làm tiệc cưới lãng mạn trên bờ biển gì đó thì có thể xảy ra chuyện sao?"

Liễu Nguyệt Nguyệt nghe tới đây thì nhịn không nổi nữa, đi ra, cố nén giận nói: "Bác Từ, người chết là lớn nhất, bác không thể nói chuyện quá đáng như vậy."

Từ mẫu thấy mình nói chuyện xấu bị bắt tại trận thì biểu tình có chút lúng túng, nhìn dáng vẻ im lìm không nói tiếng nào của con trai, bà trợn mắt vài lần rồi vội vàng bỏ đi.

Liễu Nguyệt Nguyệt nhìn Từ Chí Hoa, có chút thất vọng: "Anh cứ để mặc mẹ mình nói Diêu An như vậy?"

Từ Chí Hoa nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt, ánh mắt đầy tơ máu: "Xin lỗi, tình tình mẹ tôi chính là như vậy, cô đừng để ý."

Liễu Nguyệt Nguyệt hít sâu một hơn, nghĩ tới những lời gã ta đã nói lúc cầu hôn Diêu An: "Có phải Diêu An qua đời là hết thảy hứa hẹn của anh cũng tan thành mây khói?"

Từ Chí Hoa yên lặng không đáp, Liễu Nguyệt Nguyệt ở đó không bao lâu thì rời đi, cô có chút sững sờ, hứa hẹn đáng mấy đồng tiền chứ? Tình yêu lại là gì chứ? Người chết rồi, tự nhiên không cần giữ lời nữa. Trên thế giới này làm gì có thề non hẹn biển, chỉ là mấy lời đầu môi chót lưỡi cua nam nữ khi yêu nhau mà thôi.

Tiêu Dật Khải vẫn luôn ở bên ngoài chờ Liễu Nguyệt Nguyệt, thấy dáng vẻ nặng nề của cô thì cũng không hỏi nhiều, chỉ ôm lấy hôn một cái lên trán cô, im lặng an ủi.

Liễu Nguyệt Nguyệt rúc vào lòng Tiêu Dật Khải, thân nhiệt ấm áp của anh sưởi ấm cơ thể có chút lành lạnh của cô, cô hỏi: "Dật Khải, sau này nếu em xảy ra chuyện, anh sẽ làm sao?"

Tiêu Dật Khải dí dỏm nói: "Đi chung với em a! Em không thoát khỏi anh được đâu!"

"Đàn ông quả nhiên dẻo miệng."

Tiêu Dật Khải nhận ra tâm tình Liễu Nguyệt Nguyệt có chút không đúng, anh thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "Nguyệt Nguyệt, quan trọng không phài lời thề mà là hành động. Anh nguyện ý nói lời ngọt ngào để dỗ dành em vui vẻ, cũng nguyện ý làm ra hành động để em yên tâm. Em không nên vì chuyện tình cảm của Diêu An mà nhận định tất cả đàn ông đều có chung một dạng đức hạnh."

Liễu Nguyệt Nguyệt vùi mình vào lòng Tiêu Dật Khải, buồn bã nói: "Xin lỗi, là em nghĩ lung tung!"

Tiêu Dật Khải ôn nhu xoa đầu cô: "Không sao, đừng khổ sở, anh bồi em!"

Từ sau hôn lễ với Diêu An, Từ Chí Hoa vẫn không ngủ ngon giấc.

Ngày ngày gã đều mơ thấy ác mộng, thấy Diêu An mặc áo cưới, toàn thân ướt nhẹp đứng bên giường truy hỏi gã vì sao lại đạp cô, vì sao lại không cứu cô?

Khi đó Từ Chí Hoa lo cho mình còn không xong, nào còn nhớ tới Diêu An. Cú đạp đó cũng chỉ là phản ứng bản năng, chờ đến khi bản thân được cứu mới bắt đầu hối hận.

Buổi sáng tỉnh dậy, Từ Chí Hoa ngơ ngác ngồi trên giường cào cào đầu, gã không biết cơn ác mộng này sẽ kéo dài bao lâu? Cũng không biết đến khi nào mình mới thoát khỏi cảm giác áy náy cùng cực kia.

...

Lúc Tống Triết xách bánh ngọt của cửa tiệm mới mở dưới lầu nhà mình tới Tiêu thị thìTiêu Thiên gọi điện thoại than đói, nói muốn ăn gì đó. Vừa vặn mấy hôm trước Tống Triết có ăn thử cửa tiệm này, thấy mùi vị không tệ nên mang một cái tới cho Tiêu Thiên.

Đến phòng làm việc, trợ lý Vạn Dương vừa thấy Tống Triết liền mỉm cười: "Tống tiên sinh, boss đang đợi cậu ấy."

"Ừm, làm phiền rồi!"

"Không phiền, cậu khách khí quá."

Vào phòng làm việc, Tiêu Thiên đang xem văn kiện, Tống Triết nhẹ nhàng đi tới đặt bánh lên bàn trà, cẩn thận mở túi đựng.

Tiêu Thiên nghe thấy động tĩnh, khoảnh khắc ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Triết thì lập tức mỉm cười: "Em đã tới rồi!"

Tống Triết ừm một tiếng, cầm muỗng bưng bánh ngọt tới: "Anh nếm thử chút đi, tôi cảm thấy ngọt mà không ngán, đặc biệt ngon."

"Ừm!"

Tiêu Thiên nhận lấy bánh, dùng muỗng múc một chút, quả thực không tệ. Anh gật gật đầu giơ ngón cái, sau đó cầm muỗng múc một muỗng cho Tống Triết, đút tới bên miệng cậu.

Tống Triết không chút suy nghĩ há miệng ăn, thấy có vụn kem dính trên muỗng còn lè lưỡi liếm một cái. Chờ liếm xong mới nhận ra, không đúng, này có phải là muỗng của cậu đâu? Cậu liếm làm dính nước miếng như vậy, có khi nào Tiêu Thiên chê bẩn không?

Ngay lúc Tống Triết định đổi muỗng khác cho Tiêu Thiên thì thấy anh tựa hồ rất vui vẻ cầm cái muỗng kia múc một muỗng bỏ vào miệng, biểu tình thực hưởng thụ. Vì thế, Tống Triết yên lặng nuốt câu hỏi muốn đổi muỗng hay không vào bụng.

"A, há miệng!"

Trước mặt Tống Triết lại xuất hiện bánh ngọt Tiêu Thiên đưa tới, cậu nghe lời theo bản năng há miệng, chờ đến khi mùi vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, Tống Triết mới phát hiện mình lại ăn chung muỗng với Tiêu Thiên.

Đến cuối cùng, Tống Triết chỉ đành làm bình vứt không sợ vỡ, dù sao Tiêu Thiên cũng không thèm để ý, cậu để ý làm gì a, thế là cậu một ngụm, Tiêu Thiên một ngụm, hai người cùng giải quyết phần bánh ngọt.

Tống Triết đi rót hai ly nước, một cho Tiêu Thiên, một cho mình: "Anh nói đói bụng, kết quả tôi ăn mất phân nửa rồi, anh còn đói không?"

Tiêu Thiên cười lắc đầu, uống nước hòa tan vị ngọt ngấy trong miệng: "Anh no rồi, em ở lại đây bồi anh đi, một tiếng nữa là tan tầm rồi, đến khi đó chúng ta cùng đi ăn bữa cơm."

"Được a!" Dạo này rảnh rỗi nên một tuần hết năm ngày là Tống Triết cùng ăn cơm với Tiêu Thiên, hai người cứ như hình với bóng, có lúc Tống Triết ngồi ở nhà quá nhàm chán liền chạy tới phòng làm việc của Tiêu Thiên, bồi anh làm việc, chính mình thì ngồi một bên chơi game.

Tống Triết chơi vài ván chờ Tiêu Thiên tan tầm.

Đến giờ, Tiêu Thiên thu thập đồ đạc rồi cùng Tống Triết rời đi.

Trợ lý Vạn Dương nhìn bóng lưng hai người sóng vai rời đi mà chậc chậc vài tiếng, cùng nữ thư kí bát quái: "Từ ngày boss chúng ta biết Tống Triết thì càng ngày càng không nghiêm túc làm việc. Trước kia làm gì có vụ tan tầm sớm như vậy, nếu không có việc gia đình thì thể nào cũng ở lại tăng ca. Giờ xem đi, vừa tới giờ là không thấy bóng dáng nữa."

Nữ thư kí cười hì hì: "Có lẽ là sức mạnh của tình anh em chí cốt đi?"

Trợ lý Vạn Dương liếc mắt: "Sao bà không nói là sức mạnh tình yêu đi?"

Nữ thư kí giơ ngón cái: "Nói hay lắm, thật ta thì tôi cũng nghĩ vậy, ông không thấy boss với Tống tiên sinh rất xứng đôi sao? Lúc ở cùng một chỗ với cậu ấy, boss cứ như... ly kem bị tan chảy vậy."

Trợ lý Vạn Dương:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.