Mấy hôm nay Vạn Dương vẫn luôn tan tầm sớm về ăn cơm chung với Hứa Trinh Trinh.
Tối hôm nay, Vạn Dương mơ mơ màng màng mở mắt ra, anh cảm thấy hơi khát nên muốn đi uống nước. Lúc ngồi dậy thì Vạn Dương phát hiện Hứa Trinh Trinh không có trên giường.
Anh nghĩ Hứa Trinh Trinh đi vệ sinh nên cũng không để ý, tiếp tục bò xuống giường tới phòng bếp rót nước uống.
Lúc cầm ly từ phòng bếp đi ra thì vừa vặn thấy Hứa Trinh Trinh từ phòng khách đi ra. Hiện giờ bọn họ đang ở một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ chính chính là phòng bọn họ đang dùng. Còn căn phòng dành cho khách này rất ít khi dùng đến nên bình thường bọn họ dùng làm nơi chứa đồ, là Hứa Trinh Trinh thường xuyên dọn dẹp sửa sang.
Lúc đi ra ngoài nhìn thấy Vạn Dương, Hứa Trinh Trinh rõ ràng có chút giật thót.
Cô vội vàng đóng cửa lại, tiến tới hỏi: “Anh dậy làm gì đó?”
Vạn Dương có chút kỳ quái giơ ly nước: “Buổi tối ăn thức ăn hơi mặn nên khát quá. Vừa nãy em đang làm gì đó?”
Hứa Trinh Trinh liếc nhìn phòng khách một cái rồi kéo Vạn Dương quay về phòng ngủ, nhàn nhạt nói: “Có làm gì đâu, em nhớ hình như có nhét một bộ quần áo vào ngăn tủ trong phòng khách, lúc đi vệ sinh sẵn tiện vào xem xem đúng không. Đi thôi, mau về ngủ, mai còn đi làm nữa!”
Vạn Dương uống nước xong thì leo lên giường, cũng không quá để ý.
Hứa Trinh Trinh hôn anh một ngụm, tắt đèn bàn.
Vạn Dương nhắm mắt ngủ tiếp, chóp mũi tựa hồ ngửi thấy mùi hương nhang: “Trên người em có mùi gì vậy? Giống như mùi nhang ấy!”
Trong đêm tối truyền tới âm thanh mơ hồ không rõ của Hứa Trinh Trinh từ dưới lớp chăn truyền ra: “Anh ngửi sai rồi, nhang đâu ra chứ, nhà mình làm gì mua nhang. Được rồi đừng nói nữa, mau ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đi làm nữa.”
Vạn Dương ừ một tiếng, hít hít mũi xác định mùi hương như có như không mà mình ngửi thấy, bất quá rất nhanh đã bị mùi thơm trên người Hứa Trinh Trinh lấn át.
Vạn Dương hắt xì một cái, nhắm mắt lại ngủ, không để chuyện này trong lòng.
Hôm sau tới công ty thì phát hiện để quên một phần văn kiện ở nhà, bất đắc dĩ Vạn Dương chỉ đành chạy về lấy. Lúc anh về tới nhà thì Hứa Trinh Trinh đã đi làm rồi, trong nhà không có ai.
Vạn Dương cầm văn kiện chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua phòng khách, không biết sao lại nhớ tới chuyện tối qua nên theo bản năng đi tới, cầm nắm cửa muốn vào trong xem thử.
Thế nhưng cửa lại bị khóa, không mở được.
Vạn Dương cảm thấy buồn bực, trước nay cửa phòng khách vẫn luôn không khóa, cửa phòng ngủ chính bình thường cũng không khóa. Kỳ quái, sao hôm nay lại khóa phòng khách chứ?
Vạn Dương rất hiếm khi tới phòng khách nên căn bản không biết vì sao Hứa Trinh Trinh lại khóa. Anh đi tìm chìa khóa, chìa khóa đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường ở phòng ngủ chính. Thế nhưng bên trong chỉ có chìa khóa phòng ngủ chính chứ không có chìa khóa dành cho phòng khách. Hiển nhiên đã bị Hứa Trinh Trinh mang đi.
Lúc này Vạn Dương lại càng tò mò hơn, vì sao Hứa Trinh Trinh phải khóa cửa phòng khách, hơn nữa còn mang chìa khóa đi?
Chẳng qua đã sắp muộn giờ đi làm rồi, Vạn Dương cũng không có thời gian mà nghĩ ngợi, anh vội vàng cầm văn kiện chạy tới công ty, chuẩn bị sau khi tan tầm sẽ hỏi lại Hứa Trinh Trinh.
Không khéo hôm nay có một vị khách lớn, bận bịu tới mười giờ tối mới tan làm.
Sau khi Vạn Dương về tới nhà thì Hứa Trinh Trinh đã ngủ rồi, gần nhất cô cũng khá bận rộn nên ngủ rất sớm. Vạn Dương cũng không nỡ đánh thức cô.
Anh từ phòng tắm đi ra, lúc đi ngang phòng khách thì nhịn không được mở cửa, cửa vẫn bị khóa. Vạn Dương nhíu mày, quyết định sáng sớm mai sẽ hỏi Hứa Trinh Trinh xem rốt cuộc là chuyện gì.
Hôm sau lúc Vạn Dương thức dậy thì Hứa Trinh Trinh đang rửa mặt, anh ngáp hỏi: “Sao em khóa phòng khách lại vậy? Chìa khóa cũng không tìm được, có phải em lấy đi không?”
Động tác rửa mặt của Hứa Trinh Trinh khựng một chút, cô cầm khăn lông vừa lau mặt vừa nói: “Đúng vậy, em khóa á, sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
“Hôm qua anh thuận tay muốn mở thì phát hiện. Sao tự dưng em lại khóa phòng đó?”
Hứa Trinh Trinh úp úp mở mở nói: “Muốn khóa nên khóa, đừng có cản đường, em sắp muộn rồi. Nếu anh muốn vào phòng ấy thì chờ chiều em về em mở cho, giờ em để chìa khóa ở công ty mất rồi.”
“Ôi chao....” Vạn Dương nhìn Hứa Trinh Trinh vội vội vàng vàng thay quần áo rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài, bất đắc dĩ nhún vai.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi quay về, Vạn Dương cầm chìa khóa mở cửa, Hứa Trinh Trinh đang nấu nướng trong bếp, nghe thấy động tĩnh thì ló đầu ra lớn giọng nói: “Em mang chìa khóa phòng khách về rồi đấy, để trên bàn trà ấy, anh muốn mở cửa thì tự lấy đi.”
Vạn Dương ồ một tiếng, đổi giày rồi đi tới phòng khách, cầm chìa khóa trên bàn trà rồi đi mở cửa. Cửa vừa mở ra thì tựa hồ có mùi nhang xộc vào mũi, Vạn Dương cẩn thận ngửi một chút thì lại không ngửi thấy gì nữa.
Phòng khách vẫn như cũ, đơn giản như không hề để thứ gì. Cửa sổ mở rộng để thông gió, đề phòng một thời gian dài không có người ở mà sẽ có mùi khó ngửi.
Không phát hiện có gì không đúng, Vạn Dương đóng cửa lại ném chìa khóa xuống bàn trà. Anh chạy tới phòng bếp, đứng dựa cửa nhìn Hứa Trinh Trinh bận rộn, cười nói: “Làm gà chiên à?”
Hứa Trinh Trinh tranh thủ lúc rảnh tay ngẩng đầu nhìn anh: “Ừm, không phải hôm qua anh nói muốn ăn à?”
Vạn Dương tiến tới, từ phía sau ôm lấy cô: “Trinh Trinh thật tốt, yêu em chết mất!”
Anh nghiêng đầu hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của Hứa Trinh Trinh, sau đó anh ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt dụ người, tựa hồ từ trong da thịt cô tỏa ra, cực kỳ mê người.
Vạn Dương hít một hơi thật sâu: “Trinh Trinh, em đổi nước hoa à? Thực dễ chịu a!”
Hứa Trinh Trinh vừa chiên gà vừa cười nói: “Không có, vẫn mùi đó mà. Chắc xịt lâu rồi dính mùi dầu mỡ trong bếp nên biến mùi ấy!”
“Không có, thơm lắm! Anh thích mùi này.”
Vạn Dương mỉm cười lại hôn Hứa Trinh Trinh thêm ngụm nữa, nhìn sóng mũi vừa cao vừa thẳng cực kỳ đẹp mắt của cô, anh nhịn không được nhéo một cái: “Em bôi bao nhiêu phấn vậy hả?”
Nói ra thì bản lĩnh makeup của nữ nhân thật sự làm anh mở rộng tầm mắt.
Hứa Trinh Trinh đập tay Vạn Dương: “Nào có phấn chứ a! Gần đây em không có trang điểm.”
Vạn Dương gãi đầu: “Vậy á?”
Anh nhớ mũi Trinh Trinh hình như đâu có cao như vậy, chẳng lẽ anh nhớ nhầm sao?
“Được rồi, anh mau ra ngoài đi! Đừng có quấy rầy em nấu nướng.”
“Rồi rồi rồi, em nấu, em nấu đi!”
Vạn Dương mỉm cười đi ra ngoài phòng khách xem TV.
Nửa đêm, Vạn Dương mơ mơ màng màng trở mình, đột nhiên cảm giác Hứa Trinh Trinh ở bên cạnh xốc chăn xuống giường, anh không để ý lắm, tiếp tục ngủ.
Không biết qua bao lâu, trên giường có động tĩnh, Hứa Trinh Trinh trở lại mang theo một thân mùi nhang.
Vạn Dương có chút ngái ngủ hỏi: “Trinh Trinh, em đi đâu đó?”
Hứa Trinh kéo chăn, nhẹ giọng nói: “Đi vệ sinh, thuận tiện uống chút nước. Ngủ đi!”
Hôm sau khi tỉnh lại, Vạn Dương cảm thấy chóp mũi có mùi nhang quanh quẩn, anh hắc xì một cái nhìn Hứa Trinh Trinh đang thoa mỹ phẩm dưỡng da ở bên kia: “Trinh Trinh, em có ngửi thấy mùi nhang không?”
Hứa Trinh Trinh nhìn chính mình trong gương, không cần thoa tầng tầng lớp lớp phấn, không cần trang điểm nhưng da dẻ vẫn sáng loáng, cứ hệt như trứng gà vừa lột vỏ, hoàn mỹ không tỳ vết, trong lòng cô cao hứng không tả xiết.
Cô quay đầu nhìn Vạn Dương: “Đâu có mùi gì đâu? Có phải anh ngửi sai rồi không?”
Nhà bọn họ không có lư hương, cũng không ai tin Phật pháp, mùng một mười lăm mới đốt một nén nhang mà thôi, làm sao có mùi nhang được chứ.
Vạn Dương khó hiểu, chẳng lẽ mình thật sự ngửi nhầm?
Anh xuống giường thay quần áo, thấy Hứa Trinh Trinh chỉ bôi kem dưỡng da chứ không dùng tới mỹ phẩm khác thì có chút kỳ lạ: “Hôm nay em không trang điểm à?”
Hứa Trinh Trinh chỉ tùy tiện bôi chút son để tăng thêm màu sắc, làm đôi môi lại càng kiều diễm hơn, cô vỗ vỗ mặt: “Dùng mỹ phẩm nhiều sẽ không tốt cho da mặt, anh xem xem gần nhất em không dùng, có phải da mặt đẹp hơn trước kia rất nhiều không?”
Vạn Dương cùng Hứa Trinh Trinh ở chung lâu như vậy, đã nhiều lần thấy cô trang điểm, thế nhưng đây là lần đầu tiên bị vẻ đẹp của cô kinh diễm. Vạn Dương không thể nói rõ là thay đổi chỗ nào, chỉ cảm thấy cả người xinh đẹp hơn hẳn. Vẫn là gương mặt đó nhưng lại có cảm giác không giống.
“Đẹp, bạn gái anh là đẹp nhất!” Vạn Dương giơ ngón cái, sáp tới hôn một cái.
Thật ra thì anh không quá để tâm tới diện mạo bên ngoài của Hứa Trinh Trinh, cái anh thích là tính cách của cô, chẳng qua khi lớn tuổi một chút, nữ nhân đều đặc biệt chú ý tới bảo dưỡng nhan sắc.
Lúc trước Hứa Trinh Trinh vẫn luôn nói mình già rồi không đẹp nữa, sợ anh thay lòng. Vì thế Vạn Dương mới tích cực mua phấn son để dỗ cô vui vẻ như vậy.